ÔNG BỐ BỈM SỮA SIÊU CẤP

"Cậu em Lục, lần này thực sự phải cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu đánh bại

Hàn Thiên, Sơ Nhiên nhà tôi đã bị ép gả cho Trương Gia rồi." – Sau khi đám

người Trương Sinh Kiều rời đi, Trần Dương đến bên cạnh Lục Trần nói lời cảm

ơn chân thành.

Trần Sơ Nhiên dường như không dám nhìn thẳng vào Lục Trần, chỉ dám liếc mắt

nhìn anh, trống ngực đập liên hồi.

"Ông Trần khách sáo rồi, việc này dễ như trở bàn tay ấy mà. Hơn nữa, tôi còn có

miếng đất thổ cư kia làm giải thưởng cơ mà." – Lục Trần mỉm cười đáp.

"Tôi thấy Trương Sinh Kiều đó nhất định sẽ nuốt lời, miếng đất đó có khi không

lấy được rồi. Nhưng mà cậu đã giúp bố tôi thắng Trương Sinh Kiều, còn giúp con

gái tôi không phải gả vào nhà họ Trương, tôi nhất định sẽ báo đáp." – Trần

Quang Hưng bước lên nói.

"Ông ta nuốt lời?" – Lục Trần cười: "Yên tâm đi, những thứ tôi thắng được, tôi

nhất định phải lấy, việc này không cần Trần Gia các ông lo, tôi tự có cách khiến

cho Trương Gia phải nhả miếng đất đó ra. Có điều đến lúc đó, phải nhờ các ông

giúp tôi xây dựng nó."

Lục Trần không muốn để lộ thân phận của anh cho các doanh nhân ở Du Châu

quá sớm, nên đành phải làm như vậy.

Trần Dương và Trần Quang Hưng gật đầu, còn trong con mắt của đám người Tả

Thanh Thành, những lời đó của anh thể hiện sự không biết thân biết phận, còn

dám đòi đất nhà họ Trương, đúng là không biết trước biết sau.

Nhưng đối với bọn họ, đó cũng là việc bình thường.

Bọn họ tin là Lục Trần có thực lực để lấy miếng đất của Trương Gia.

Tiếp đến màn khai tiệc, các quan khách lần lượt đến chúc mừng Trần lão thái

gia.

Trần lão thái gia hôm nay rất vui, còn đích thân kính rượu mọi người.

Con cháu họ Trần, già trẻ gái trai lần lượt xếp hàng để kính rượu Lục Trần.

Hôm nay, Lục Trần không chỉ là khách của nhà họ, mà còn giúp nhà họ một việc

vô cùng lớn.

Nhất là hai chị em Trần Sơ Nhiên và Trần Tiểu Băng, Trần Sơ Nhiên còn đỡ,

ngồi cùng bàn với Lục Trần, cơ mà có vẻ như hơi ngại, cả buổi chỉ mời rượu Lục

Trần có ba lần, còn chẳng nói chẳng rằng gì.

Trần Sơ Nhiên thì mặt dày hết sức, ban nãy còn dè bỉu lạnh nhạt, giờ quay ngoắt

180 độ mời rượu nhiệt tình, còn chủ động xin số điện thoại của Lục Trần.

Chỉ tiếc là đã bị Lục Trần từ chối.

Lục Trần đúng là không nể mặt người ta, Trần Tiểu Băng nhiệt tình như vậy, làm

cho người của Trần Gia còn phải lườm nguýt.

Sau khi tàn tiệc, Lục Trần cũng đã biêng biêng, sau cùng phải để Trần Sơ Nhiên

lái xe của anh chở anh về nhà.

Về đến nhà, Lục Trần đang định nói tiếng cảm ơn, thì thấy Trần Sơ Nhiên giật

lấy điện thoại của anh.

Thấy Trần Sơ Nhiên đỏ mặt ngượng ngùng bấm số điện thoại của cô gọi đi, Lục

Trần tuy thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không giành lại điện thoại.

Trần Sơ Nhiên sau khi gọi xong, bèn trả điện thoại lại cho Lục Trần, đỏ mặt nói:

"Hôm nay cảm ơn anh."

Cô còn chẳng đợi Lục Trần trả lời, vội vàng mở cửa xe rồi chạy đi mất.

Lục Trần lắc đầu, ngồi lại vào ghế lái để đỗ xe, rồi lên nhà đi ngủ.

Đúng bốn giờ chiều, anh tỉnh dậy để đi đón Kỳ Kỳ.

Đón Kỳ Kỳ xong thì đi chợ mua đồ ăn, sau đó về đến nhà thì thấy Lâm Di Quân

đã về rồi.

Thấy sắc mặt Lâm Di Quân có vẻ không vui, anh ngạc nhiên một lúc, nhưng rồi

hiểu ra ngay vấn đề.

Chắc chắn là trước đó Lâm Di Giai hoặc Vương Tuyết đã gọi điện mách cô ấy

chuyện anh thua cá cược, chắc là Lâm Di Quân tức giận lắm.

Thua một phát 90 triệu, ai mà chả phát điên.

Thấy Lâm Di Quân chỉ hậm hực không nói gì, anh cũng kệ, lẳng lặng đi vào bếp

nấu cơm.

Anh đang nghĩ, không biết có nên nói cho Lâm Di Quân biết sự thật không, nhỡ

cô ấy biết, rồi nhỡ mồm nói cho Vương Tuyết biết, thì thế nào Vương Tuyết cũng

lại tới tìm anh đòi tiền.

Cơm vừa nấu xong, thì Lâm Di Quân lại đi vào phòng đi ngủ, anh thấy xót ruột,

nên định sẽ nói hết sự thật cho cô biết.

"Em sao thế, ai chọc giận em à, tức giận cái gì chứ." – Lục Trần đến bên giường

cười nói.

"Đừng có nói chuyện với em!" – Lâm Di Quân quát một tiếng, rồi kéo chăn trùm

kín người.

"Định mệnh, cái siêu thị khỉ gió, sản phẩm đểu như thế mà cũng mang ra bán,

đúng là lừa dối khách hàng mà."

"Phải đấy, tôi nhớ lúc trước siêu thị này là Hồ Gia mở, nhưng vì bán hàng kém

chất lượng, làm khách hàng không hài lòng, còn bị dân mạng bóc phốt, sau đó

không làm ăn được nữa, mới phải chuyển nhượng cho người ta, không ngờ ông

chủ mới cũng thất đức như vậy."

"Đúng vậy, tôi thấy mọi người đừng nên mua đồ ở đây nữa, chịu khó đi xa chút,

đến siêu thị khác mà mua, ít ra thì ở những chỗ kia họ không bán hàng kém chất

lượng."

Lục Trần thấy trong đám người đó có mấy thanh niên cố tình làm lớn chuyện,

còn không ngừng nhắc đến Hồ Gia, bất giác nheo mắt lại. Anh ngửi thấy có mùi

chọc gậy bánh xe.

Anh dám khẳng định, trong đám người này, phải có đến già nửa không phải là

khách đến mua hàng.

Nhưng anh không đoán ra được là ai đang đứng đằng sau giở trò hãm hại anh.

Hồ Gia?

Lục Trần lắc đầu, chắc bố con Hồ Hồng không có gan đến chọc phá anh đâu.

Người đứng sau chuyện này, nhất định là biết anh mua lại siêu thị này từ tay cha

con Hồ Hồng, nên muốn giá họa cho Hồ Gia.

"Rất xin lỗi, siêu thị chúng tôi không trả lại được, nhưng có thể đổi cái mới cho

mọi người." – Một nhân viên bán hàng nói với ba bà dì.

"Ai còn dám dùng đồ nhà cô cậu nữa, đổi cái mới thì cô cậu có bảo đảm được là

nó không hỏng không?" – Một bà dì nói.

Nhân viên bán hàng cứng họng.

Nói thật thì, cô cũng không dám chắc là cái lò vi sóng với cái nồi cơm điện này

có vấn đề thật hay không, nhỡ bị lỗi cả lô hàng thì sao.

"Mọi người xin hãy bình tĩnh, tôi là giám đốc của siêu thị, về việc mấy sản phẩm

này làm cho quý khách thấy phiền phức và không hài lòng, chúng tôi thành thật

xin lỗi, quý khách muốn trả lại, chúng tôi sẽ hoàn nguyên tiền cho quý khách,

đồng thời sẽ tặng thêm cho quý khách một phiếu mua hàng trị giá 100 tệ, trong

tuần này quý khách mua hàng tại siêu thị sẽ được giảm trực tiếp 100 tệ."

Thấy người xúm vào càng lúc càng đông, Ngô Lỗi vội vàng đứng ra nói.

Thấy Ngô Lỗi đồng ý cho trả hàng, còn tặng thêm phiếu mua hàng 100 tệ, ba bà

dì gật đầu hài lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc