ÔNG TRÙM HẮC ĐẠO MƯU KẾ SÂU

"Hu Huu.... Mami ơi.... Khắc Khắc.... Hu Hu...." Tiếng khóc thất thanh của bé gái vang lên ngoài cửa phòng, thành công khiến Đường Hi tỉnh ngủ, vội vàng hất tay người kia, muốn xuống giường. Nhưng mà....

"Kình! Anh đừng nháo, Hân Hân khóc kìa!"

Lạc Kình hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi tay lại không ngừng vuốt ve "cặp con thỏ nhỏ" của vợ, bị Đường Hi đánh vài cái vào người vẫn không chịu thôi.

"Kình! Anh mau bỏ tay anh ra!" Đường Hi khó chịu, lòng thì như lửa đốt không biết bé con sao lại khóc lớn như vậy, thế mà cái tên lão đại này lại cứ...

"Hi Hi... Kệ chúng nó, chúng ta vận động buổi sáng đi!"

Đường Hi trợn to mắt, trong lòng hơi hoảng sợ, thấy Lạc Kình chuẩn bị xoay người đè cô dưới thân, cô mới lấy hết sức lực mà đẩy hắn ra, chạy xuống giường nhặt lại quần áo rơi vãi trên sàn.

"Sao anh suốt ngày cứ nghĩ linh tinh vậy?"

Lạc Kinh tối mày, cũng theo cô xuống giường. Đường Hi cảm thấy khí lạnh dày đặc, liền quay qua nói vài câu xoa dịu hắn:

"Kình! Tối qua chẳng phải đã thỏa mãn anh rồi sao? Em muốn đi xem Hân Hân thế nào!"

Lạc Kình mày nhíu lại càng sâu hơn, cất giọng không vui:

"Bọn chúng suốt ngày náo loạn là thế, em quan tâm làm gì?"

Đường Hi dở khóc dở cười, bó tay với hắn luôn rồi:

"Nó là con em, cũng là con anh mà, anh bảo em làm sao mà không quan tâm chúng nó đây?"

"Hi Hi, con cái có phúc của con cái, em không nên đặt quá nhiều tâm tư vào bọn chúng hiểu không? Người em nên đặt hết tâm tư là anh đây này!"

Đường Hi không tin nổi, đánh mạnh một cái vào ngực hắn, Lạc Kình cũng để yên cho cô đánh, cứ như đây là cách thể hiện tình yêu của cô với hắn vậy, hắn rất hưởng thụ cảm giác này!

"Con mới có ba tuổi, phúc phúc cái gì chứ?"

Đường Hi mặc xong đồ, liền mở cửa cho con gái, không thèm để ý đến hắn nữa:

"Mami.... Hu hu... Khắc Khắc hư lắm.... Mami mami... hức hức.."

Cô gái nhỏ bé khóc nấc từng tiếng, lấy tay dụi dụi mắt trong thật đáng thương, Đường Hi đau lòng, định bế bé lên liền bị Lạc Kình giành trước.

Lạc Kình bế bé lên thật cao, thật cao, lại đưa lên đưa xuống mấy lần, bé con cao hứng liền nín khóc, chỉ còn tiếng nấc nhỏ.

"Khắc Khắc làm gì con? Hửm?"

Lạc Kình nói giọng cao hơn một chút, với bé con nhỏ này, hắn luôn giành sự dịu dàng, còn con trai muốn sao cũng được!

Bé con chớp chớp mắt nhìn ba mình, có vẻ không dám nói, bé kêu mami mà? Là vì sợ babi đánh đòn Khắc Khắc nên chỉ dám kêu mami thôi:

"Mami... Bế bế..."

Đường Hi cười vui vẻ, đưa tay đón Hân Hân trong lòng Lạc Kình:

"Hân Hân ngoan, nín khóc rồi này, nói mami nghe chuyện gì?"

Hân Hân ghé sát tai Đường Hi nói nhỏ:

"Khắc Khắc hư lắm, em không muốn con ngủ... Hức.... Ngủ chung phòng với em... Hức hức..." Nói đến đây, lại bắt đầu thấy tủi thân, nước mắt lấp lánh lại chảy xuống, tuy nhiên không còn la nháo như khi nãy.

Lạc Kình là ai chứ? Nói nhỏ thế nào hắn cũng có thể nghe rõ, liền nhíu mày suy nghĩ.

Hai đứa bé này song sinh nhưng sao lại không gắn bó nhau thế nhỉ? Khắc Khắc luôn bài xích chị mình, hể thấy con bé là lại chọc ghẹo đến bé phát khóc. Ban đầu hắn nghĩ tính tình con trai quậy phá, nên bày trò chị mình, càng ngày hắn lại càng thấy không ổn!

Còn bé con mít ướt trước mặt đây lại chẳng chịu rút lui, bị em chọc ghẹo quậy phá như thế mà lúc nào cũng thích đến gần Khắc Khắc, thế là lại bị chọc!

Hắn thật muốn đưa Đường Hi đi du lịch thật xa, ở đây cô cứ lo cho hai đứa nó, chẳng còn theo hắn nhiều như trước nữa!

Đường Hi biết tính chiếm hữu của Lạc Kình rất là cao, lúc nào thấy cô ôm Khắc Khắc hỏi han là lại trở mặt, muốn đè cô lúc nào là đè!

Mà Khắc Khắc đúng thật là phiên bản Lạc Kình thu nhỏ mà! Không thích gần người khác, mỗi câu trả lời đều bá đạo như cha mình!

Có lần cô hỏi bé rằng tại sao lại cứ bắt nạt chị mình, bé trả lời:

"Hân Hân là Hân Hân của con mà! Con muốn làm gì là tùy con!"

Mặt Đường Hi liền xuất hiện ba vạch đen, nhìn qua bên phía Lạc Kình thì hắn lại nhếch miệng như tự hào lắm vậy! Đường Hi lại nhìn đến con gái nhỏ ngây ngô không biết gì, đang vui vẻ chơi búp bê của mình, cảm thấy thương xót quá!

Bình luận

Truyện đang đọc