ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 276

Tới tối anh chắc chắn sẽ cho cô biết tay, lần này dù cô có khổ sở cầu xin cũng tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho cô được!

Không cho cô biết mặt, sợ là cô không biết được sự lợi hại của anh.

Ngay khi suy nghĩ của Cố Mặc Ngôn đang bay xa, thư kí bên ngoài đi vào báo cáo Dương Tùng Đức đã về, còn dân theo Quý tổng Quý Trung Khánh. Nhắc tới Quý tổng, vẻ mặt của Dương Tùng Đức vô cùng sinh động.

Cố Mặc Ngôn bảo Dương Tùng Đức gọi bọn họ vào ngay lập tức.

Quý Trung Khánh bị Dương Tùng Đức trói như cái bánh tét dẫn vào, vẫn là dáng vẻ hãi hùng khiếp vía.

Anh ta chớp mắt nhìn Cố Mặc Ngôn, lúc này mới hoàn hồn lại.

Anh ta gào lên: ‘Cố Mặc Ngôn, anh đang làm gì vậy! Có người anh em nào như anh không? Mau bảo Dương Tùng Đức thả tôi ra ngay!”

Sáng sớm trong chung cư riêng của Quý Trung Khánh, anh ta còn đang ôm gái đẹp chìm trong giấc mộng, ai ngờ đâu lại bị một người đàn ông lôi xuống giường, ngẩng đầu lên lại là Dương Tùng Đức! Khi đó anh ta lập tức nổi giận!

Còn không đợi Quý Trung Khánh chửi người thì Dương Tùng Đức đã chuẩn bị ra tay với anh ta. Anh ta biết khả năng đánh nhau của Dương Tùng Đức, nói rằng dù thế nào cũng phải mặc quần áo vào đã chứ, kết quả là mặc lộn xộn hết cả lên, Dương Tùng Đức trói anh ta cả một đường.

Trên đường hỏi Dương Tùng Đức đã xảy ra chuyện gì, Dương Tùng Đức không trả lời anh ta, anh ta tức đến mức gan phổi run rẩy.

Bây giờ anh ta còn đang ngồi trước mặt Cố Mặc Ngôn, bị trói như tội phạm, không có nước uống, đến cười cũng không.

Quý Trung Khánh vô cùng tức giận, anh ta giận giữ nói: ‘Cố Mặc Ngôn anh tìm tôi làm gì, có ai mời người khác như anh không hả!”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn hung ác, hoàn toàn không có chút tình nghĩa anh em nào hết, lạnh lùng hỏi anh ta: “Quý Trung Khánh, tôi hỏi cậu, hai năm trước, có phải cậu đã động vào một người phụ nữ bị bỏ thuốc trong khách sạn Thế Kỷ không?”

Cố Mặc Ngôn đã thay đổi, bắt đầu chú ý đến cuộc sống cá nhân của anh ta rồi ư?

Quý Trung Khánh ngơ ngác đứng đó suy tư.

Dương Tùng Đức đẩy anh ta từ phía sau, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng trả lời câu hỏi của Cố Mặc Ngôn.

Quý Trung Khánh tỉnh táo lại, cuối cùng mạch suy nghĩ cũng nối liền.

Anh ta suy nghĩ rồi đáp: ‘Người phụ nữ bị bỏ thuốc? Không thể nào, tôi sẽ không chạm vào những người phụ nữ như vậy đâu. Dù sao tôi cũng là một anh chàng đẹp trai phong độ, gia tài bạc triệu, bên cạnh có không biết bao nhiêu người đẹp chủ động nhào vào lòng, sao tôi lại nổi lòng hứng thú với một người phụ nữ không tự nguyện chứ? Phải, tôi thừa nhận tôi lăng nhăng, độ rượu không cao, nhưng mắt thẩm mỹ của tôi đứng đầu cả nước đấy!”

Với lai lịch và ngoại hình của Quý Trung Khánh, quả thật anh ta không cần phải chạm vào một người phụ nữ bị bỏ thuốc, mà có lẽ anh ta cũng không phải loại người sẽ làm việc đó. Nhưng ngộ nhốỡ anh ta say thì sao, say bất tỉnh nhân sự hoặc đi nhầm phòng gì đó?

Cố Mặc Ngôn gặng hỏi: “Cậu nghĩ cho kĩ rồi hãng trả lời tôi, không có lần nào mà cậu say đến mức biến thành cầm thú à?”

Trước lời chất vấn nghiêm túc của Cố Mặc Ngôn, Quý Trung Khánh ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng người mà anh ta có thể liên tưởng đến cũng chỉ có Tô Thư Nghi thôi, chỉ cô mới có thể khiến Cố Mặc Ngôn trở nên như thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc