ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 345

Khương Dĩ Mai căm ghét Tô Thư Nghi đến tận xương tủy, bà ta nói: “Cái đứa con hoang đó, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi lại quay sang hãm hại nhà họ Lâm, đúng là đồ thâm độc!”

“Ông trời không có mắt, tại sao lại để cho loại người như Tô Thư Nghỉ vớ được tấm chồng ngon nghẻ thế chứ, hừ! Cứ chờ đó mà xem, trước sau gì cũng có ngày Cố Mặc Ngôn chơi chán nó rồi đá văng nó đi thôi! Để xem lúc ấy còn ai thèm cái thứ rác rưởi đó nữa! Hừ!”

Bà ta rủa xả thậm tệ: “Còn con mụ Tô Ninh Kiều kia nữa, bây giờ thì hưởng phúc thế thôi, sau này kiểu gì cũng gặp xui xẻo. Cả đứa con gái của bà ta nữa, chỉ là bông hoa quỳnh sớm nở tối tàn, chẳng được mấy chốc đâu, không tin mẹ con mình cứ chờ mà xeml”

Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình mới mỉa mai chồng của Tô Thư Nghi, Khương Dĩ Mai liền thấy hối hận!

Chắc chắn là Tô Thư Nghi rất hả hê, cố tình không nói gì để bà ta bẽ mặt, như thế có khác nào biến bà ta thành đồ hề đâu? Bà †a đã mất sạch thể diện trước mặt Tô Thư Nghỉ rồi!

Lâm Bảo Châu nói: “Mẹ, chờ ba giải quyết xong chuyện công ty của nhà họ Lâm, con tuyệt đối sẽ không để yên cho cái đứa con hoang Tô Thư Nghỉ đói”

Khương Dĩ Mai ngăn con gái lại: ‘Con đừng đi gây sự với Tô Thư Nghi nữa, tai vạ lần này của nhà họ Lâm không phải do con gây ra à? Con dừng tay một thời gian đi.”

Khương Dĩ Mai không cam tâm, bà ta sẽ không bao giờ để cho mẹ con Tô Ninh Kiều và Tô Thư Nghi được sống yên ổn qua ngày như thết Bà ta thâm thề với lòng nhất định phải nghĩ ra mọi cách đẩy họ vào địa ngục lần nữa, cả đời không thể ngóc đầu lên được!

Không thể để hai người đó tiếp tục vênh váo!

Sáng sớm hôm sau.

Tỉa nắng buổi sáng chiếu vào phòng, Tô Thư Nghi mở mắt, thấy Cố Mặc Ngôn vấn đang ngủ say.

Anh thở đều đều, lông mày của anh vừa dày vừa đen, đường nét gương mặt gần như là hoàn hảo. Ngắm một hồi, Tô Thư Nghỉ bỗng nở nụ cười.

Nhưng không ngờ lúc này, tay Cố Mặc Ngôn lại đợt nhiên giữ lấy bả vai cô, anh chỉ đang giả vờ ngủ thôi.

Tô Thư Nghỉ xấu hổ vùi đầu vào trong chăn.

Cố Mặc Ngôn cũng chui vào trong, hôn lên môi Tô Thư Nghi.

Hai người hôn một lúc lâu, còn hôn nữa là lại phải chiến đấu đến tận trưa.

Tô Thư Nghỉ ngăn cản đôi tay sờ mó loạn xạ của Cố Mặc Ngôn: “Đừng… Đừng như thế, hôm nay được dịp chúng ta đều rảnh, hay là đi làm gì đó đi?”

Cố Mặc Ngôn nghĩ nghĩ, cũng đúng, không thể suốt ngày cuộn trong chăn với cô được, hại sức khỏe lắm. Anh thầm nghĩ vậy, được rồi, hôm nay tạm tha cho cô.

Anh nhỏ giọng nói: “Trời năng đẹp thế này lại được dịp cuối tuần, hay là anh đưa em đi chơi nhé.”

Tô Thư Nghỉ ngẫm nghĩ, lúc này mới nhận ra mình chưa đi chơi riêng với Cố Mặc Ngôn bao giờ.

Nên là…

Thế này có được xem là hẹn hò không nhỉ?

Trong lòng cô có hơi căng thẳng, nhưng đa phần vấn là phấn khích, bèn gật đầu ngay tắp lự: ‘Em dậy chuẩn bị trước đã”

Nói rồi, cô đi đến bên bàn trang điểm, nhìn đống mỹ phẩm đắt đỏ trên bàn, bỗng nhiên cô thấy hơi sầu não, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Dù gì cũng là lần hẹn hò đầu tiên, phải trang điểm kỹ càng chứ nhỉ? Nhưng với trình độ của cô thì có khi nào biến bò lành thành bò què không?

Tô Thư Nghỉ đang đau đầu suy nghĩ thì bồng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc