ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!

Editor: May

Ánh mắt Cố Thanh Thanh lóe lóe, cô vốn là ôm cánh tay dựa vào đầu tường, dịch bàn tay phía dưới cánh tay, gắt gao bóp thịt mềm bên trong cánh tay cô Giống như, chỉ có dùng loại đau đớn mãnh liệt này, mới có thể che dấu nội tâm lay động của cô!

“A, đã biết, còn gì không?” Gắt gao nắm tay, lúc cô nói những lời này, đến giọng nói cũng có chút khẽ run, không, không chỉ là giọng nói, nếu không phải cô dựa vào trên tường, có thể đến thân thể đều chống đỡ không được, sẽ ngã trên mặt đất!

Cố Thanh Thanh vừa nói ra những lời này, lúc này tròng mắt Lãnh Tư Thành lập tức sắc bén lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Cố Thanh Thanh, thân thể căng thẳng, thậm chí đến tay đặt ở trong túi cũng dùng sức buộc chặt, tựa hồ đang dùng sức lực toàn thân, nhìn chằm chằm Cố Thanh Thanh đang “cười nói nhẹ nhàng”, hận không thể nhìn cô ra một cái động!

“A, đã biết, còn gì không?” Sao cô có thể nói nhẹ nhàng như vậy, bình tĩnh như vậy, tự nhiên như vậy, làm anh hỏng mất ……như vậy!

“Cố Thanh Thanh, cô thật sự rất giỏi, rất giỏi……” Trước khi đi, anh liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái thật sâu, nắm tay đặt ở trong túi vài lần lên xuống, nhịn xuống lửa giận muốn bóp chết cô, vội vàng đẩy cô ra, sau đó, xoay người xuống lầu!

Cố Thanh Thanh bị đẩy ra, cả người theo tường trượt chân xuống mặt đất, thân thể như là hoàn toàn mất hết sức lực. Cô ngồi ở cửa cầu thang lầu hai, vẫn luôn nghe được tiếng bước chân vọt tới huyền quan của anh, như là đá đổ thứ gì đó, lại một đường vọt tới ngoài nhà, tiếp theo ô tô phát động, lốp xe ma xát mặt đất, lại là tiếng môtơ nổ vang, lúc sau, càng lúc càng xa, biến mất ở trên đường núi……

Rất lâu sau đó, Cố Thanh Thanh mới đỡ tường đứng lên, đi từng bước một từ cầu thang xuống, vẫn luôn đi đến vị trí huyền quan, quả nhiên thấy, đồ anh đá đến, chính là một túi mua sắm cô mua kia.  

Túi mua sắm, còn đặt bọt cao râu cô mua cho anh -- là nhãn hiệu anh thường dùng. Chỉ là một bọt cạo râu nho nhỏ này của anh, gần như xài hết một nửa số tiền cô mua những thứ đồ kia.

Người hầu nghe được động tĩnh, khoác quần áo chạy ra tới, nhìn thấy Cố Thanh Thanh ngồi một mình ở huyền quan, trong tay cầm chai bọt cạo râu, cả người như là điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.

Cô có điểm lo lắng: “Phu nhân, cô…… Làm sao vậy?”

“À, không có việc gì.” Cô ném bọt cạo râu vào thùng rác, vịn tường chậm rãi đứng dậy, duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ tro bụi trên quần áo, sắc mặt bình tĩnh -- hoặc là nói là mặt xám như tro tàn càng thỏa đáng hơn một chút, cầm lấy túi mua sắm này, xoay người đi về phía cầu thang.

Bình luận

Truyện đang đọc