ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Không chờ bao lâu, cửa phòng bị người đẩy ra, mở cửa không phải Lãnh Tư Thành, là đám bạn bè không tốt kia của anh, chỉ là Lãnh Tư Thành thật là uống đến say khướt, bị người khiêng trở về.Người bình thường kết hôn, khẳng định là muốn nháo động phòng. Nhưng Lãnh Tư Thành và Cố Thanh Thanh không giống -- không phải bởi vì yêu nhau mới kết hôn, thậm chí, còn kèm theo thù cha cùng trả thù Từ Tử Bội. Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều có điểm xấu hổ, cho dù là Mạc Đông Dương làm ầm ĩ nhất, lúc này đều có điểm bó tay bó chân ngượng ngùng: “Kia cái đó, Thanh Thanh, Tiểu Bảo liền giao cho cô."Anh đẩy Lãnh Tư Thành lên trên người Cố Thanh Thanh, một người cao hơn 1 mét 8, thiếu chút nữa đã đẩy đến cô ngã xuống, Cố Thanh Thanh vội vàng đỡ anh, mấy người kia đóng cửa muốn đi, có người còn hỏi: “Như vậy là được rồi?”“Đừng dong dài, có lẽ buổi tối bọn họ đều sẽ không động phòng……” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng theo tiếng đóng cửa đột nhiên im bặt.Một phòng an tĩnh.Hồi lâu sau, Cố Thanh Thanh đỡ Lãnh Tư Thành, gian nan trở về: “Học…… Lãnh Tư Thành, tôi đỡ anh trở về nghỉ ngơi?”Lãnh Tư Thành không đáp lại, Cố Thanh Thanh đành phải đỡ anh trở về, đi đến trước giường, anh vừa cao lại nặng, Cố Thanh Thanh vừa không cẩn thận, cùng anh ngã vào đầu giường.Cố Thanh Thanh còn sợ anh ngã hỏng rồi, nghiêng đầu qua, Lãnh Tư Thành bên cạnh đã tỉnh, đến tròng mắt màu hổ phách của anh đều bị mùi rượu tiêm nhiễm có chút cuồng táo, chợt nhào lên đi, chân thật đáng tin chiếm cứ khóe môi cô.Hỉ phục đỏ thẫm bị anh lột đi từng cái, đang lúc anh sắp áp xuống tới, cô nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cái kia, chúng ta không cần làm biện pháp an toàn sao?”Thân thể Lãnh Tư Thành đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, một đôi mắt màu hổ phách, tựa hồ trải qua nhắc nhở của cô, thần chí sau khi bị cồn tiêm nhiễm liền thanh tỉnh không ít.“Là muốn mang…… Cái kia, hay là sau đó tôi…… Ăn cái kia?”Tuy rằng nói mịt mờ như thế, nhưng là, Cố Thanh Thanh tin tưởng Lãnh Tư Thành có thể nghe hiểu.Quả nhiên, Lãnh Tư Thành thực mau liền nghe hiểu, anh không chỉ có nghe hiểu, lấy cá tính của anh, là tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Anh lập tức ánh mắt lạnh băng áp xuống tới, giọng nói càng lạnh băng hơn ánh mắt của anh: “Chính cô đi giải quyết!”----Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, sau mấy năm, mỗi lần Lãnh Tư Thành lại đây, cô đều sẽ uống thuốc. Thậm chí, có đôi khi Lãnh Tư Thành còn sẽ “Nhắc nhở” cô, không nên để cô mang thai đứa bé của mình. Mà mỗi lần cha mẹ anh thúc giục bọn họ mang thai, anh cũng là quay đầu liền đi, không muốn có dính dấp với cô chút nào.






Bình luận

Truyện đang đọc