[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Hàn Mai Mai xử lý vết thương cho Trái Kiwi, sau đó móc ra mấy viên thuốc giảm đau, tự mình đút cho Trái Kiwi ăn.

Đôi mắt Trái Kiwi bị quấn một vòng băng gạc trắng, mơ hồ có vết máu nhàn nhạt thẩm thấu ra.

Nhưng mà so với lúc trước, bây giờ Trái Kiwi cảm thấy thoải mái chưa từng có, thậm chí còn ăn không ít bánh nén khô, sau đó uống một chai nước trái cây.

Sau khi ăn uống no đủ, Trái Kiwi bèn hỏi Hàn Mai Mai sau khi rời khỏi đây đã gặp phải chuyện gì, và làm thế nào tìm được Vương Tiểu Minh.

Hàn Mai Mai rất kiên nhẫn viết chữ vào lòng bàn tay Trái Kiwi, dùng câu chữ ngắn gọn nhất để kể lại rõ ràng mọi chuyện.

Trong lúc này, Hạ Nhạc Thiên lại nhíu chặt mi, cúi đầu suy tư gì đó.

Ước chừng qua mười mấy phút sau.

Trái Kiwi đã biết đại khái mọi chuyện diễn ra, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, "Sao Ám Dạ lại có thể ra tay với người chơi chứ?"


Cô nhỏ giọng thầm thì: "Cho nên, Jerry cũng bị Ám Dạ gϊếŧ chết sao?"

Tuy rằng cô không quá thích Jerry, nhưng không thể phủ nhận Jerry kỳ thật cũng không xấu.

Mọi người trong trò chơi vốn đã sống rất gian nan, vì sao luôn có những người muốn hãm hại người khác chứ.

Ngay cả chút lương tri cuối cùng cũng đánh mất......

Cảm xúc Trái Kiwi hạ xuống, Hàn Mai Mai im lặng không lên tiếng nắm chặt bàn tay lạnh băng của cô, muốn truyền cho cô chút ấm áp.

Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, nói với Hàn Mai Mai: "Cô không cảm thấy có  không thích hợp sao?"

Hàn Mai Mai quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt lãnh đạm, hỏi ngược lại: "Cậu nói chuyện kia sao."

Hạ Nhạc Thiên ngồi thẳng người, giọng điệu cẩn thận nói: "Về...... chuyện của Trái Kiwi, có chỗ không thích hợp."

Nhắc tới Trái Kiwi, ánh mắt Hàn Mai Mai bỗng chốc lạnh xuống, "Những lệ quỷ kia, trừ khi vi phạm quy tắc, nếu không tuyệt đối không thể công kích Trái Kiwi."


Hạ Nhạc Thiên nói: "Nếu như nó cưỡng ép Trái Kiwi nhìn thấy nó thì sao?"

Hàn Mai Mai theo bản năng muốn nói không thể nào, nhưng hành vi tự chọc hai mắt cùng hai lỗ tai Trái Kiwi đều đang xác minh lời của Vương Tiểu Minh nói là chính xác.

Hàn Mai Mai nhíu mày im lặng.

Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm nói: "Tôi muốn hỏi Trái Kiwi lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Hàn Mai Mai nghiêng đầu nhìn Trái Kiwi, một lát sau mới nói: "Tôi hiểu rồi."

Cô cũng muốn biết rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.

Cô sẽ không để Trái Kiwi chịu tội một cách oan ức, nhất định phải bắt được con quỷ kia——

Tuy Trái Kiwi không nghe không thấy được, nhưng lại nhạy cảm nhận ra không khí có chút không đúng, vội vàng kéo tay Hàn Mai Mai tay, "Xảy ra chuyện gì? Lại có lệ quỷ vào đây sao?"

Không đợi Hàn Mai Mai giải thích, Trái Kiwi lập tức lảo đảo bò dậy, đẩy Hàn Mai Mai, "Vậy hai người mau chạy đi, để em đối phó chúng."


Cô hiện tại vừa mù vừa điếc, những lệ quỷ kia sẽ không làm gì được cô.

Hàn Mai Mai kéo tay Trái Kiwi, nhanh chóng viết vào lòng bàn tay cô: [Không có quỷ.]

Trái Kiwi ngẩn người, đôi mắt bị băng gạc quấn quanh nhìn về phía Hàn Mai Mai, "Vậy, vậy à."

Cô có chút xấu hổ cười cười, cả người thả lỏng ra.

Biết rõ xung quanh không có chướng ngại vật nào, nhưng Trái Kiwi vẫn theo bản năng đưa tay sờ soạng, chậm chạp không dám ngồi xuống.

Một người bỗng nhiên mất đi ánh sáng còn chưa thích ứng với bóng tối, sẽ cảm thấy xung quanh đầy bụi gai và bẫy rập nguy hiểm, theo tiềm thức cảm thấy bất an.

Hàn Mai Mai thấy thế thì nhẹ nhàng dìu Trái Kiwi, giúp cô ngồi xuống thảm.

"Cảm ơn." Trái Kiwi có chút ngượng ngùng nói.

Hàn Mai Mai nhẹ nhàng véo mặt Trái Kiwi, sau đó lại viết chữ vào lòng bàn tay Trái Kiwi: [Có một việc muốn hỏi em, nhưng nếu em không muốn trả lời thì không cần nói.]
Hàn Mai Mai chậm rãi viết rõ ràng từng nét chữ, hơn nữa câu này có hơi nhiều chữ, phải mất vài phút mới nói được.

Trái Kiwi lâm vào hồi ức, sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt, ngay sau đó lại mạnh mẽ đè nén nỗi sợ xuống.

Hàn Mai Mai nhìn mà không đành lòng, nhưng vẫn không ngăn cản Trái Kiwi.

Cô chỉ là nhẹ nhàng vỗ tay Trái Kiwi, từng chút từng chút vuốt ve.

Trái Kiwi quay đầu đi, nói với Hàn Mai Mai: "Em không sao, hơn nữa chỉ có em nói rõ ràng lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, mới có thể giúp mọi người phân tích đường sống trong trò chơi."

Những điều này cô đều hiểu.

Cho nên, cho dù trong lòng vô cùng kháng cự và sợ hãi chuyện đã xảy ra lúc ấy, nhưng cô vẫn không chút do dự lựa chọn đối mặt với nó.

"Lúc ấy, sau khi chị rời đi, em liền trốn trong phòng tắm, không dám khóa trái cửa, sợ trò chơi sẽ phán định em gian lận" Trái Kiwi hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại.
"Sau đó, em nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, cứ tưởng là Jerry, nhưng avatar trong group chat của anh ta đã biến thành màu xám." Giọng nói Trái Kiwi run rẩy, "Nên em bắt đầu hoài nghi, có lẽ anh ta đã chết."

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy lập tức lấy điện thoại ra, mở group chat xem xét thông tin cá nhân của Jerry.

Quả thật giống như lời Trái Kiwi nói.

Chân dung của Jerry đã xám đen.

Hạ Nhạc Thiên mở ảnh đại diện của Hàn Mai Mai và Trái Kiwi, hai người vẫn chưa đăng nhập phần mềm nói chuyện, nhưng ảnh đại diện vẫn sáng lên.

Không ngờ Group chat trong trò chơi lần này lại có chức năng nhận dạng sinh tử của người chơi.

Vậy ảnh đại diện của Ám Dạ......

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng mở avatar của Ám Dạ—— là màu đen.

Giờ khắc này Hạ Nhạc Thiên mới chân chính yên lòng.

Ám Dạ quả thật đã chết đến không thể chết lại.
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, tiếp tục nghe Trái Kiwi nói.

"Không bao lâu sau, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, nó muốn tiến vào, em lập tức liền nhắm mắt lại, em có thể cảm giác được nó đứng ở trước mặt em."

"Sau đó nó mở miệng nói chuyện, hỏi em có phải đã thấy nó hay không, lại sau đó nó thấy em vẫn luôn nhắm mắt, bèn muốn vén mí mắt của em lên, ép em phải nhìn mặt nó."

Nói tới đây, hô hấp của Trái Kiwi trở nên dồn dập, cảm xúc khó tránh khỏi có chút dao động.

Hàn Mai Mai đã không cần nghe tiếp cũng có thể đoán được diễn biến sau đó.

Vì không muốn nhìn thấy lệ quỷ, Trái Kiwi đã tàn nhẫn móc mắt và phá hủy màng tai mình, hoàn toàn cắt đứt khả năng trao đổi thân phận.

Lệ quỷ dĩ nhiên không có biện pháp, chỉ có thể rời đi.

Nhưng vẻ mặt Hàn Mai Mai lại trở nên phẫn nộ, "Nó vi phạm quy tắc trò chơi."
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên cũng trầm xuống.

Đúng vậy.

Hành động của con quỷ kia hoàn toàn vi phạm quy tắc trò chơi, trong lúc vũ hội mặt nạ diễn ra, lệ quỷ cần phải tuân thủ quy tắc, sắm vai một người sống.

Trừ chuyện này ra, quy tắc của trò chơi trốn tìm [Người] cần phải ẩn nấp, tuyệt đối không thể chủ động tìm [Quỷ].

Mà mục đích của con quỷ kia, căn bản chính là để [Quỷ] phát hiện nó, để nó có thể trở thành [Quỷ] tiếp theo.

Nếu nó thành công, thì có thể thẳng tay gϊếŧ chóc người chơi.

Cho nên chuyện bất hợp lý này rất có thể liên quan đến Bug của Trò Chơi, con quỷ ép buộc vén mí mắt Trái Kiwi có khả năng đã bị Bug bám vào người khống chế.

Bởi vì không một lệ quỷ nào có gan vi phạm quy tắc.

"Vương Tiểu Minh, có phải cậu đã biết cái gì hay không?" Hàn Mai Mai bỗng nhiên nói.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi nhìn về phía Hàn Mai Mai, hồi lâu không nói chuyện.

Hàn Mai Mai bỗng nhiên ý thức được cái gì, "Không thể nói sao?"

Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, "Tuy rằng tôi không thể nói, nhưng là tôi có thể nói cho cô, tôi sẽ tự tay giải quyết nó."

Đôi mắt lạnh lùng của Hàn Mai Mai xẹt qua một tia sát ý, "Tính cả tôi vào, tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó chết."

*

Thời gian vẫn tiếp tục chuyển động.

Lúc này là buổi chiều 5 giờ, hành lang bên ngoài vẫn an tĩnh vô cùng.

Nhóm lệ quỷ có vẻ như rất kiên nhẫn, vẫn luôn an tĩnh trốn trong một góc nào đó.

Ngoại trừ —— lệ quỷ bị Bug bám vào người, nó đang âm thầm truy tìm người chơi, tìm kiếm cơ hội xuống tay.

Tâm trạng Hạ Nhạc Thiên có chút nôn nóng.

Dựa vào kinh nghiệm đánh nhau với Bug ở những lần trước, Hạ Nhạc Thiên hoài nghi năng lực của Bug sẽ càng mạnh dần theo thời gian, đến cuối cùng sẽ hoàn toàn khống chế thế giới này.
Không thể tiếp tục chờ đợi.

Nếu biết Bug bám vào lệ quỷ, cớ gì cậu không nhân cơ hội này giải quyết Bug chứ.

Hạ Nhạc Thiên tự hỏi mãi, quay đầu nhìn Hàn Mai Mai: "Tôi chuẩn bị ra ngoài tìm nó, cô ở lại nơi này bảo vệ Trái Kiwi."

Hàn Mai Mai dĩ nhiên muốn đi theo giúp Hạ Nhạc Thiên giải quyết con quỷ kia.

Nhưng cô phân rõ chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ.

"Cậu đi đi, chúng ta liên lạc qua điện thoại." Hàn Mai Mai đè nén cảm xúc không cam lòng, bình tĩnh lựa chọn quyết định chính xác nhất.

Hạ Nhạc Thiên tỏ vẻ biết, vừa mới đứng lên đi tới cửa, giọng nói Hàn Mai Mai đã vang lên ở phía sau, lạnh nhạt không cảm xúc.

"Cậu biết không, tôi đã từng nghĩ tới việc để mình trở thành người đứng đầu Bảng Xếp Hạng, sau đó hứa nguyện thế giới này vĩnh viễn đều không tồn tại lệ quỷ."
Hạ Nhạc Thiên dừng bước, chậm rãi quay đầu.

Hàn Mai Mai nắm chặt tay Trái Kiwi, hơi cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, cô chậm rãi ngẩng lên, trong ánh mắt lạnh băng nhiều thêm chút cảm xúc phức tạp.

"Nhưng sau đó, tôi phát hiện mình quá ngây thơ."

Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe.

Hàn Mai Mai giống như đang lầm bầm lầu bầu, không biết nhớ lại chuyện gì, "Bởi vì tôi đột nhiên ý thức được, chỉ cần người còn sống, quỷ sẽ cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, thế giới có tốt đẹp đến đâu cũng vĩnh viễn có mặt âm u."

"Bóng tối và ánh sáng vốn dĩ là một, chỉ lựa chọn tiêu diệt lệ quỷ, căn bản chính là sai lầm."

"Tôi nghĩ, đây có lẽ là mục đích mà Thần sáng tạo ra trò chơi này, nó cho rất nhiều nhân loại cơ hội trọng sinh."

"Chỉ khi chúng ta giữ gìn thế giới này, bảo vệ mỗi một người, quỷ mới có thể biến mất hoàn toàn."
"Cậu nói có đúng không, Vương Tiểu Minh."

Hàn Mai Mai bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Thiên.

Cậu lặng im hồi lâu, mới thong thả nói: "Cô nói đúng."

"Vậy thì xin cậu hãy cố gắng thông quan trò chơi đi." Hàn Mai Mai chợt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc gật đầu, "Tôi sẽ."

Chờ khi Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, Hàn Mai Mai trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tổ chức không biết đã có bao nhiêu người của Địa Ngục trà trộn vào, mình tuyệt đối không để người của tổ chức đạt được cơ hội hứa nguyện."

Trực giác của cô rất kỳ diệu, mặc dù là cô có nói ra, cũng không có người nào tin tưởng.

*****

Bình luận

Truyện đang đọc