PHÁN QUAN ĐỊA PHỦ THU NHẬP CAO


Hắc Vô Thường nhảy nhót tới cạnh Bạch Vô Thường: “Tiểu Hắc bảo đảm không xen ngang, chỉ yên lặng lắng nghe thôi.


Bạch Vô Thường gỡ tay Hắc Vô Thường ra khỏi người mình: “Người chết đầu tiên nhặt được sổ sinh tử trên kệ sách cũ chưa được mấy ngày thì chết, người chết thứ hai dọn vào 402 cũng chẳng thoát được kiếp nạn, lại còn đều bị giết vào đêm trăng tròn, ông cũng biết đêm trăng tròn là đêm chết chóc rồi đấy…”
Hắc Vô Thường tối sầm mặt, cuối cùng y cũng biết tại sao Bạch Vô Thường lại sốt ruột như thế, đêm trăng tròn chết chóc, có ai đó đang cố ý giết chết những người có được sổ sinh tử!
Nếu người có thể kích hoạt được sổ sinh tử mà chết, Diêm vương sẽ thật sự không thể về địa phủ được nữa! Đứa nào thất đức dám chặn đường Diêm vương thế, chẳng lẽ là… không được, phải mau chóng nói Diêm vương biết tin này.

Căn nhà cổ màu xám thoắt ẩn thoắt hiện dưới màn đêm, đây chính là Ngũ điện trong truyền thuyết.

Ngoài điện là bờ tường dựng đứng kiên cố như cách biệt với thế giới, khiến xung quanh trông càng âm u hơn, ở đây không có đèn đường, không có đèn điện, bốn bề tối đen yên tĩnh.

Hắc Bạch Vô Thường cẩn trọng báo cáo tình hình, người ngồi trên xe lăn yếu ớt xua xua bàn tay trắng bệch.

Hắc Vô Thường thấy lo lắng cho Diêm vương, y tiến tới mấy bước, lập tức bị Bạch Vô Thường kéo lại, Hắc Bạch Vô Thường đưa mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng lui xuống.

“Sao thấy hình như Diêm vương yếu lắm, nói một câu mà thấy cũng mất sức quá trời.

” Hắc Vô Thường gãi đầu nhìn tòa nhà sau lưng.

Bạch Vô Thường vố vào cái mũ của y: “Nói nhỏ thôi, đi ra rồi nói.


Hắc Bạch Vô Thường vừa ra tới cổng thì nhìn thấy Tư Đồ Đại Chính, Tư Đồ Đại Chính dừng bước, đứng sang một bên, Hắc Bạch Vô Thường ngờ vực rời khỏi Ngũ điện.

“Thằng cha này nhìn thấy mình hả?” Vừa ra khỏi cổng, Hắc Vô Thường khó tin thắc mắc.

Bạch Vô Thường quay lại nhìn bóng lưng người kia rồi gật đầu: “Chắc chắn là vậy, chứ không sao lại nhường đường cho mình, người gì mà lạ thế, rõ ràng là có mùi của con người mà lại không giống con người.


“Thuộc hạ của Diêm vương có ai mà đơn giản đâu, người nào người nấy đều toàn nhân tài, ví dụ như tụi mình nè.


” Hắc Vô Thường ưỡn ngực tự tin.

Bạch Vô Thường trợn mắt, lại vố vào cái mũ của y: “Bớt nhây đi, còn làm việc nữa.


Tư Đồ Đại Chính đứng dưới cổng sắt cao ba mét, nghe giọng nói xa dần, ông mím chặt môi, sắc mặt nặng nề, Hắc Bạch Vô Thường đều đã hành động cả rồi, chuyện gì được nhỉ?
Mười ba năm rồi, Diêm vương chưa hề tìm đến ông, đột nhiên lại tìm tới, chắc chắn là có chuyện, mà chuyện gì được kia chứ? Tư Đồ Đại Chính do dự một lúc, đưa tay gõ cửa ba lần.

Cổng sắt tự động mở ra, Tư Đồ Đại Chính định thần lại rồi đi vào trong.

Lục Phi quay lưng lại với người bạn loài người, tay làm động tác “tới đây”.

Tư Đồ Đại Chính gật đầu, ngồi xuống ghế, mặt vẫn nặng nề.

Mười ba năm trước, đáng lẽ ông đã phải chết, tất cả đều là nhờ Diêm vương đưa tay cứu vớt, mọi vinh hoa phú quý hiện giờ đều là do ân nhân trước mặt ban cho.

Ân nhân chỉ cần nói một lời, dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng ông cũng cam chịu.

Tư Đồ Đại Chính không dám thở mạnh, gắng sức ghi nhớ từng câu Diêm vương nói.

“Đưa cô gái này tới đây.

” Lục Phi chỉ vào tệp tài liệu trên bàn.

Tư Đồ Đại Chính khom lưng cầm lấy tệp tài liệu, ánh mắt hơi ngơ ngẩn, cô gái ư? Chẳng lẽ Diêm vương để ý ai rồi sao?
“Tốt nhất là đừng để cô ta nghi ngờ.

” Lục Phi mệt mỏi nhấn mạnh.


Tư Đồ Đại Chính lại càng khó hiểu hơn, tại sao Diêm vương lại bỏ nhiều công sức với một cô gái như thế… Tư Đồ Đại Chính có không biết bao nhiêu thắc mắc trong đầu, nhưng lại không hỏi gì cả, chỉ trả lời một chữ: “Vâng!”
Lục Phi ngồi trên xe lăn, nhìn bóng chiếc xe màu đen đang rời khỏi mà thở dài, mong Tư Đồ Đại Chính nhanh chóng đưa cô gái này về đây.

Tối nay đã có ai đó muốn giết chết cô gái này, cô ta ở ngoài kia, hắn không yên tâm, Tư Đồ Đại Chính làm việc ổn thoả, chắc sẽ không có vấn đề gì!
Đêm trăng tròn chết chóc, ai đang muốn có được chủ nhân của sổ sinh tử?
Chẳng có mấy người biết được việc này, người biết chuyện mà còn ở nhân gian lại còn ít hơn, chẳng lẽ là… Đầu Trâu Mặt Ngựa?
Lục Phi nhớ lại mười lăm năm trước, nhớ lại ngày xảy ra chuyện.

Nếu Đầu Trâu Mặt Ngựa không tạo phản, trộm sổ sinh tử, phá hoại kết giới, hắn cũng không tới nỗi bị nhốt ở cõi dương.

Đã mười lăm năm rồi, khó khăn lắm mới tìm được linh hồn có thể kích hoạt sử dụng sổ sinh tử, lại lần nữa cản trở hắn, rõ là không muốn yên thân!
Đầu Trâu Mặt Ngựa, mười lăm năm trước ta hồ đồ một lần, lần này sẽ không nể tình nghĩa gì bọn mi nữa.

Lục Phi nhìn vết thương đã được băng bó, lại chìm trong suy nghĩ, sau khi đích thân trải nghiệm, hắn có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Dạ Mạn chính là phán quan địa phủ có thể điều khiển sổ sinh tử.

Đã tìm được chìa khoá rồi, việc về âm tào địa phủ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Hắn chọn chắc Dạ Mạn rồi, cũng nhất định sẽ về địa phủ, Đầu Trâu Mặt Ngựa thì xử lý theo luật pháp thôi!
…Vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.

wordpress.

com…
Cục Cảnh sát khu Triều Dương, Thủ đô.

Dạ Mạn siết chặt tay, ngồi trong phòng hỏi thăm, không ngờ căn 402 mà nó dọn vào lại từng xảy ra hai vụ án mạng! Lại còn đều là án giết người!
Cứ nghĩ tới chuyện đã có hai cô gái chết trong căn hộ đó, Dạ Mạn lại không khỏi rùng mình.

Người đàn ông đội mũ bóng chày, đeo khẩu trang đó là hung thủ sao?

Hai tiếng trước, gã đàn ông đó đã trốn ở ban công nhà nó! Nếu nó tới gần ban công thêm chút nữa… thì… thì có thể đã bị gã…
Kinh khủng thật!
Dạ Mạn run rẩy đưa hai tay cầm cốc nước, nuốt ực một ngụm.

Châu Mẫn Na liếc nhìn cô gái cạnh mình, giọng dẹo chảy nước, tựa cả người vào người Tư Đồ Hạo.

“Anh Tư Đồ, em sợ, em sợ quá hà!”
Cảnh sát ngồi đối diện ngại ngùng gấp tài liệu lại đi ra khỏi phòng hỏi thăm.

Dạ Mạn đứng dậy, Tư Đồ Hạo cũng đứng dậy theo, Châu Mẫn Na móc lấy tay Tư Đồ Hạo không chịu buông.

“Cậu đi đâu vậy?” Tư Đồ Hạo gọi Dạ Mạn.

Dạ Mạn không quay đầu lại, chỉ trả lời: “Về nhà!”
Nói ra xong, Dạ Mạn thấy hơi nghẹn lời, nó phải về cái nhà từng có hai người chết đó thật sao? Nhưng mà không về thì ở đâu?
Ánh sáng bình minh tờ mờ chiếu rọi, Dạ Mạn một mình bước đi trên con phố không người, hốc mắt đã đỏ lên từ bao giờ.

Còn chưa bắt tay vào điều tra chuyện của Nghiên Hy thì cuộc sống của nó đã trở thành một mối hỗn độn, liên tiếp gặp đủ chuyện kinh thiên động địa, nó thật sự thấy hơi sợ!
Dạ Mạn dừng bước ngẩng đầu lên, tia sáng mặt trời rọi vào toà nhà cũ đối diện, trông chỉ như một toà nhà hết sức bình thường, thế mà hết gặp ma lại đến chết người!
Thế cho nên bất cứ chuyện gì cũng không nên chỉ nhìn vẻ ngoài!
Dạ Mạn đứng đó, ngây ngốc nhìn mặt trời đang lên, bước chân nặng trĩu, không thể nào bước được sang đường.

Trời càng lúc càng sáng tỏ, mặt trời đã hoàn toàn nhô lên, điện thoại trong tay Dạ Mạn rung lên, nó nhẹ nhàng ấn nút nghe máy màu xanh.

“Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi, cậu đang ở đâu thế, mình đi theo mà tìm mãi không ra.


Dạ Mạn cười khổ, đương nhiên là tìm không ra rồi, nếu mà để Tư Đồ Hạo tìm ra nó thì Châu Mẫn Na biết làm sao?
Nó biết tính Tư Đồ Hạo, lúc ra khỏi Cục Cảnh sát, nó đã cố ý nấp ở một bên, đợi Tư Đồ Hạo bỏ cuộc quay về, nó mới rời khỏi Cục Cảnh sát.

Dạ Mạn ngập ngừng trả lời: “Mình không sao đâu, yên tâm đi.


Tư Đồ Hạo thở dài bên kia đầu dây: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi.



“Mình cúp nhé!” Dạ Mạn không có tâm trạng nghe điện thoại, chầm chậm buông di động xuống.

“Đợi đã!” Tư Đồ Hạo gọi.

“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Có kết quả giám định ADN rồi, gã đàn ông đội mũ bóng chày chính là tội phạm giết người, bệnh viện mới thông báo là hắn ta chết rồi.

” Tư Đồ Hạo sợ Dạ Mạn sẽ cúp máy, vội vàng nói nhanh ý chính.

Dạ Mạn im lặng không lên tiếng, ấn nút tắt máy, đi về phía trường học, cô phải gặp mặt Trương Phong Nam mới được.

Dạ Mạn đi vào văn phòng môi giới cũ nát, đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì ở căn hộ của em vậy?”
Trương Phong Nam hơi khó hiểu: “Căn hộ bị sao hả em?”
“Anh còn giả vờ à? Anh biết tỏng là căn hộ đó từng có hai người chết rồi đúng không!”
“Có người chết ư? Không phải là có ma sao!”
“Anh không hiểu thật hay đang vờ như không hiểu vậy?”
“Có người chết thật rồi à, tay chủ nhà này thiếu chuyên nghiệp thật, cô Dạ, anh trả lại em tiền nhà với phí môi giới cả nhé, thật sự xin lỗi em, em thấy thế này được không, em sang chỗ anh ở trước, đợi anh xoay được ba nghìn rồi trả lại cho em, một tháng nhé, một tháng thôi là trả em được rồi, chỉ là phiền em chịu khó ở chỗ anh một thời gian…”
Trương Phong Nam rất thành khẩn, Dạ Mạn cũng không muốn chỉ trích anh ta thêm: “Em ở đó rồi anh ở đâu?”
Trương Phong Nam nhe hàm răng trắng chỉ vào văn phòng.

Dạ Mạn mới thốt lên: “Ở đây á?”
Trương Phong Nam vỗ ngực: “Ừ, anh sức dài vai rộng ở đâu cũng được hết, lần này là do anh sai, anh hám lợi đen lòng, xin lỗi em.


Trước khi vào đây, Dạ Mạn còn đang nghĩ xem làm thế nào mới lấy lại tiền được, ai ngờ người ta lại thành khẩn thừa nhận sai lầm, đảm bảo đưa lại tiền cho nó, còn nhường chỗ cho nó ở nữa, thằng cha môi giới này cũng không tán tận lương tâm gì.

“Được thôi, vậy thời gian này anh sẵn tiện để ý xem có căn nào khác không giúp em.


Trương Phong Nam gật đầu, nói thêm một câu: “Cô Dạ, em đừng trách anh nói thẳng thừng quá, ba nghìn không thuê được nhà ở Thủ đô đâu!”
Dạ Mạn hiểu ý Trương Phong Nam, bất lực đi ra khỏi đó, lòng thầm nghĩ: “Tiền ơi là tiền, tao đáng yêu lắm, mày mau tới sủng hạnh tao đi!”
Không ngờ buột miệng nói đại thế mà lại thành sự thật!.


Bình luận

Truyện đang đọc