PHÁN QUAN ĐỊA PHỦ THU NHẬP CAO

Giờ có nên xem không?

Dạ Mạn ngồi bật dậy, vội chạy xuống giường bật đèn, bật đèn pin trên điện thoại, rọi xuống dưới gầm giường.

Nó hành động nhanh chóng trong vòng mấy giây, đến khi nhìn thấy dưới gầm giường không có bóng người, Dạ Mạn mới thở phào một hơi.

Đúng là tự hù dọa mình, ngơ ngáo hết sức, mê tín thế từ khi nào vậy không biết!

Trương Phong Nam cũng thật là, khi không nhắc chi ba cái chuyện ma quỷ, tuy nó tin là trên đời không có ma, nhưng vẫn nhớ như in lời Trương Phong Nam đã nói, chứ không sao mà thấy sợ được?

Dạ Mạn phủ tấm trải giường xuống, bỗng nhớ ra bên dưới còn có một cuốn sổ.

Dạ Mạn khựng lại, vén tấm trải lên rọi đèn lại lần nữa, nhìn thấy một quyển sổ màu đỏ đô giữa đống bụi bặm.

Tiểu thuyết hả? Hay là nhật ký?

Dạ Mạn lấy chổi với với một lúc, mất cả buổi trời mới kéo được cuốn sổ ra.

Sao lại có vết máu thế này? Đừng có nói là căn hộ này có ma thật đấy nhé? Dạ Mạn chậm rãi ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, xung quanh âm u.

Chắc không có ma thật đâu ha?

Dạ Mạn nín thở, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thấy bóng đèn trên đỉnh đầu không chớp tắt, mọi thứ đều bình thường, khẽ thở phào một hơi.

Trông không giống như ma quỷ sắp hiện hình, phim ma toàn vậy mà, trước tiên phải âm u lạnh lẽo trước, sau đó đèn cứ chớp tắt… rồi đột nhiên tắt ngúm luôn!

Ấy, nhớ ra rồi, hình như ban nãy lấy chổi khều cuốn sổ, lỡ quẹt xước tay mất rồi…

Vậy là vết máu trên quyển sổ là của nó chứ ai, đúng là ngơ ngáo!

Lại tự hù dọa mình nữa!

Dạ Mạn đặt quyển sổ da xuống, mở hộp tìm một miếng băng keo cá nhân dán lên vết thương rồi lại cầm quyển sổ cũ dưới đất lên.

Ơ kìa? Ban nãy ngoài bìa đâu có gì đâu, cái dấu ấn này xuất hiện hồi nào vậy, ban nãy nhìn không rõ sao?

Dạ Mạn lấy khăn lau trên bệ cửa, lau sơ lớp bụi, bật đèn ngồi tựa bên đầu giường, cầm quyển sổ cũ kiểm tra cẩn thận.

Dạ Mạn nhìn thấy bìa sách cũ kỹ thì càng thêm hứng thú với quyển sổ này, quyển này chắc đã có từ lâu, mà cái bìa này còn bằng da bò nữa chứ, thời nào mà dùng da bò làm bìa sách thế?

Tự dưng lại vô tình nhặt được một quyển sổ lâu đời thế này, tất nhiên là Dạ Mạn sẽ nâng niu nhẹ nhàng như bảo bối.

Sách gì thế nhỉ? Tiểu thuyết hả? Nhưng mà ngoài bìa không có viết gì, không giống tiểu thuyết, chẳng lẽ là nhật ký?

Dạ Mạn nhìn quyển sổ bí ẩn, mở ra trang đầu tiên.

Vừa nhìn thấy con chữ đỏ bên trong, Dạ Mạn đứng hình tại chỗ.

Một lúc sau, nó chớp chớp mắt, gấp quyển sổ lại.

Cái này là giỡn mất dại rồi nè, giỡn dai chắc luôn, chứ không ai mà nghĩ ra cái kiểu quái đản vậy được.

Dạ Mạn cầm quyển sổ lên, thử mở ra lần nữa, loay hoay cả buổi vẫn không mở ra được, chẳng lẽ thật sự phải dùng máu tươi như nội dung được viết bên trong mới mở được sao?

Dạ Mạn nhìn vết thương của mình, dựng quyển sổ lên, mở miếng băng dán cá nhân, nhỏ máu vào cái lỗ nhỏ trông như ký hiệu mặt trời ở gáy sách.

Tích tắc sau, quyển sổ vẫn y nguyên như thế.

Ba giây trôi qua, vẫn còn như cũ.

Giỡn nhây chắc luôn!

Dạ Mạn đang định chế nhạo cái sự ngu dốt của mình thì điện thoại trên giường bỗng rung lên.

Dạ Mạn cầm quyển sổ bằng một tay, tay kia trượt mở khóa điện thoại, thì ra là tin nhắn Lâm Vũ gửi tới, cậu ta nói lát nữa sẽ tới tìm nó.

Dạ Mạn xem tin nhắn, không thèm để ý tới, vứt điện thoại trong tay mà liếc sang quyển sổ.

Dạ Mạn nhìn thấy mình đã mở khoá được quyển sổ, hai mắt bỗng trừng to gấp bội, cái gì vậy trời, mở thật hả, tà đạo quá vậy!

Dạ Mạn thấy khiếp đảm, đánh rơi mất quyển sổ đang cầm trong tay, ôm lấy hai gối ngồi cạnh đầu giường, nhìn chăm chăm vào quyển sổ da bò một hồi lâu.

Giờ có nên xem không đây?

Xem không?

Dạ Mạn đắn đo một lúc rồi vẫn nhặt quyển sổ bị ném đằng góc lên.

Dù gì cũng mở ra rồi, xem cái chắc không sao đâu ha?

Dạ Mạn nhìn dòng chữ như trong tiểu thuyết, lướt mắt nhanh qua từng con chữ, lúc nhìn thấy tên của chính mình, lòng bàn tay Dạ Mạn bỗng toát mồ hôi lạnh.

Cái gì thế? Sao cô gái trong sách cũng tên Dạ Mạn vậy? Sao cứ thấy sai sai sao ấy!

Hở? Sao còn có Lâm Vũ nữa?

Càng xem càng thấy bất thường, Dạ Mạn căng thẳng đến không biết phải làm sao!

Ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chăm vào sách, lướt nhanh qua những dòng chữ…

Dạ Mạn nhìn thấy đoạn miêu tả mình bị rơi xuống cống, mất máu từng chút một rồi chết, nó không khỏi sởn gai ốc, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Tiếng chuông cửa kêu ding-dong, Dạ Mạn ngẩng đầu, thở dài nặng nề.

Tiếng chuông cửa lại reng lên lần nữa, Dạ Mạn định thần lại, lau mồ hôi hột trên trán.

Hú hồn hú vía, sách gì thế không biết!

Chuông cửa lại ding-dong đến lần thứ ba, Dạ Mạn mới nhớ đến chuyện Lâm Vũ đến tìm nó.

Dạ Mạn đứng dậy mở cửa, Lâm Vũ bước vào trong phòng.

Ánh mắt Lâm Vũ lạnh lùng khiến Dạ Mạn tự dưng thấy xa lạ.

“Có chuyện gì không?” Dạ Mạn hời hợt hỏi.

Lâm Vũ lẳng lặng gật đầu, nói ra bốn chữ đắng lòng nhất: “Mình chia tay đi.”

Dạ Mạn cứ tưởng mình nghe lầm: “Anh nói sao?”

Lâm Vũ lạnh lùng quay người, không thèm nhìn mặt Dạ Mạn, lạnh lùng bảo: “Thấy nhắn tin chia tay hơi kỳ nên tới gặp mặt nói với em, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, em tự chăm sóc tốt cho mình, tôi đi đây.”

Lâm Vũ mở cửa rời đi, Dạ Mạn cứ ong ong trong đầu, hồi lâu mới định thần lại, nhận thấy chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Vũ đòi chia tay với nó, cậu ta đòi chia tay với nó đấy!

Dạ Mạn mặc đồ ngủ, để chân trần xông ra khỏi căn hộ, nó nghĩ mình có thể đuổi kịp cậu ta, thế nhưng lúc sắp rẽ sang góc thì lại rơi vào trong một cái cống.

Đến lúc đó Dạ Mạn mới nhận ra, nó đang làm những chuyện y hệt như trong quyển sổ da bò đã viết!

Nghĩ lại thì thời gian Lâm Vũ kêu cửa, số lần kêu cửa, thậm chí lời nói của Lâm Vũ cùng y hệt như trong sổ, không lệch một chữ nào, chẳng lẽ quyển sổ da bò đó đã viết lại những gì sắp sửa xảy ra?

Oh no, nó không muốn chết như thế, oan ức nhảm nhí quá, nó không muốn chết!

Ding-dong!s

Tiếng chuông cửa vọng tới trong bóng đêm, Dạ Mạn mở to mắt theo bản năng, nhìn thấy hành lý lộn xộn trước mắt.

Dạ Mạn thở ra hơi lạnh, nó chưa chết, nó vẫn còn đang ở trong căn phòng mới thuê, nó chưa chết!

Vậy tất cả những chuyện vừa rồi là gì? Chẳng lẽ chỉ là mơ thôi sao?

Chuông cửa reng lên lần thứ ba, Dạ Mạn nín thở ngồi dậy, vặn tay nắm cửa, nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Vũ, bỗng chốc căng siết dây thần kinh.

Áo phông màu cam, sao lại là áo phông màu cam!

Sao mà trùng hợp vậy, không lẽ đêm hôm Lâm Vũ chạy tới là để nói chia tay với nó thật?

Dạ Mạn lẳng lặng lắng nghe, quả thật là thế, Lâm Vũ đã nói hai câu.

Câu thứ nhất: “Mình chia tay đi.”

Câu thứ hai: “Thấy nhắn tin chia tay hơi kỳ nên tới gặp mặt nói với em, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, em tự chăm sóc tốt cho mình, tôi đi đây.”

Ơ mẹ bà nhà nó, y hệt trong sổ này, quái đản quá đi!

Bình luận

Truyện đang đọc