PHÁO ĐÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/ᐠ? ‸ ?ᐟノ

“Rẽ trái ở phía trước.” Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ chỉ đường cho chồng. “Qua ngã tư là đến rồi.”

Cố Trung ngồi ở ghế sau quan sát khung cảnh bên ngoài cửa kính. Trên phố có nhiều cửa hàng nho nhỏ như tiệm tạp hóa, quán ăn nhanh, quầy bán rau bên đường và cả những quán cà phê Internet mà liếc mắt một cái là thấy được giá. Năm đồng một giờ, không đông lắm (?).

Chỗ này Cá không hiểu lắm. Raw là “不能更多”, ai biết là gì thì comment Cá sửa nha

Điểm đến của họ là một trường đại học. Cố Trung vừa mở cửa xuống xe đã thấy trước cổng trường có một bảng hiệu nhỏ nằm dọc, nền trắng chữ đen.

“Con thật là đau lòng quá đi mất.” Cậu nói với mẹ.

“Điểm con thấp như vậy thì chỉ học được trường này thôi, xuống xe đi.” Mẹ Cố càu nhàu.

“Mẹ vẫn chưa cho con sinh hoạt phí.”

“50.” Ba Cố chỉ đáp một câu cụt lủn.

Mẹ Cố rút ra 50 tệ rồi đưa cho cậu: “Ngày nào con cũng về nhà ăn cơm, cuối tuần lại về ngủ nên mỗi ngày chỉ cần 10 tệ thôi. Nhiêu đó là đủ rồi.”

“Mẹ đang phạt con à,” Cậu nói, “Có thể cho con sinh hoạt phí cả tháng luôn được không?”

“Muốn hay không đây?” Mẹ Cố quơ quơ tờ tiền.

Cậu cầm lấy rồi mở cửa xe.

Rất đông học sinh tụ tập trước cổng trường để báo danh. Một nữ sinh vừa khóc vừa la hét: “Con muốn về nhà! Trường gì mà tồi tàn như này chứ! Đây mà là trường học sao! Con muốn về nhà! Con muốn đi học lại!”

“Đau lòng quá đi,” Cố Trung vừa vịn cửa xe vừa nói. Cổng trường đơn sơ cùng tiếng khóc thảm thiết khiến cậu hơi phiền, “Mẹ…”

“Thế con về mà học lại.” Mẹ Cố nói

“Chào ba mẹ.” Cố Trung đóng cửa, tay sờ xuống tờ 50 tệ trong túi quần rồi bước về phía cổng trường nơi nữ sinh kia khóc lóc.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, giọng nói khinh thường của ba Cố vang lên qua khe cửa.

Như vậy cũng tốt.

Quy trình chào đón tân sinh viên cũng đơn giản hệt như cái cổng trường. Cố Trung còn chưa thật sự cảm giác được thế nào là bước chân vào đại học thì đã vào lớp ngồi nghe giáo viên chủ nhiệm.

Mặc dù cậu cũng chẳng có tâm tình đi trải nghiệm mấy chuyện này.

Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài hiền lành, Cố Trung lơ đễnh ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe thấy hình như người này kiêm luôn cả dạy lớp phụ đạo, không khỏi thở dài một tiếng.

“Được rồi, mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân nhé, làm quen nhau một chút,” cô chủ nhiệm nói, “bắt đầu từ phía bên trái này đi.”

Học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên trái.

Cố Trung phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, lúc này mới nhận ra chỗ cậu ngồi chính là phía bên trái, lại còn là người đầu tiên.

“Tôi tên Cố Trung.” Cậu cảm thấy nhàm chán mà tự giới thiệu mình qua loa, nhớ lại lần cuối làm chuyện này là từ khi mới vào cấp hai.

“Lên trên này nói đi,” cô chủ nhiệm ngoắc tay vẫy cậu lên, “Để mọi người thấy rõ mặt nhau.”

Cố Trung ngồi im không nhúc nhích.

“Không tiện sao?” Chủ nhiệm nở nụ cười, “Vậy đứng tại chỗ rồi nói cũng được,”

“Em giới thiệu xong rồi.” Cậu có chút cam chịu mà ngồi im.

Chủ nhiệm lúng túng nhìn cậu.

Tất cả mọi người cũng quay lại nhìn cậu.

Cứ như vậy mãi một lúc lâu, cậu không thể chịu được cái kiểu tự giới thiệu bản thân như tiểu học này mà miễn cưỡng đứng lên.

“Tôi tên Cố Trung.” Cậu lặp lại một lần nữa.

Chủ nhiệm mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại chủ nhiệm.

Im lặng gần mười giây, chủ nhiệm hỏi: “Hết rồi à?”

Cố Trung liếc qua học sinh trong lớp, ai cũng hiện lên vẻ mặt thắc mắc cùng một câu hỏi.

“Còn gì nữa ạ?” Cố Trung hỏi, suy nghĩ một lúc lại bổ sung thêm, “Là nam, người Trung Quốc.”

Trong lớp bỗng nhiên cười rộ lên.

Chủ nhiệm nhìn lại tờ danh sách trong tay mình, “Tên em không phải là Cố Trung Trung sao?”

“À,” Cố Trung nhìn chủ nhiệm, thấy ngực mình như trúng một phát đạn, cảm giác chán nản dâng lên đành phải thừa nhận, “Vâng, chữ Trung trong Trung tâm.”

Không sai, tên trong chứng minh thư của cậu là Cố Trung Trung.

Nghe nói đây là tên ông nội đặt cho, mà cậu luôn thấy mấy người già như ông mình đọc đủ các loại thơ ca sách vở, không có việc gì làm liền chọn mấy từ đặt tên cho con cháu của mình. Cái tên này khiến cậu nghĩ ba mình không phải là con ruột của ông.

Cậu đã cố đổi tên nhiều năm nhưng không được vì ba cậu cho rằng cậu sẽ bị bệnh. Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, cái nào mà chẳng giống nhau.

Ba cậu nói Trung Trung thì làm sao, như vậy mới đáng yêu.

Cố Trung cũng chẳng buồn chìm đắm trong nỗi đau không đổi được tên. Sau buổi huấn luyện quân sự đơn giản của trường đại học, cậu quyết định đi làm thêm.

Bởi vì cậu phát hiện ra đau lòng hơn cái tên của cậu chính là mỗi ngày không đủ tiền uống trà sữa.

Cậu không định xin ba mẹ tiền. Nhiều năm đối nghịch với ba khiến cậu đau đớn mà hiểu ra, đừng nói đến xin tiền, có khi vừa mở miệng ra hỏi thôi ba sẽ lấy lại mười đồng kia của cậu ngay lập tức.

Cậu muốn đi làm thêm.

Cậu muốn chứng mình cậu có thể sống tự lập.

Ngoại trừ việc mỗi ngày đều phải đến trường rồi chưng ra cái bản mặt chán nản như gặp vận xui tám kiếp, cậu cũng chỉ làm bài thi đơn giản và thi thoảng đánh nhau một chút… À còn cả hục hặc với ba cậu, ngoài ra thì cũng không có gì làm.

Cậu cũng có thể chịu khổ để tự nuôi bản thân, à không phải, là tự kiếm tiền tiêu vặt.

Trong lớp cũng có mấy người đi làm thêm. Có người trông quán net buổi tối để được lên mạng, người thì làm ở tiệm ăn nhanh tiện thể ăn luôn bữa tối… Cố Trung cảm thấy những việc này không hợp với mình, vừa vào đại học đã phải xin lên xin xuống, quá mất mặt.

Vì thế sau mấy ngày tìm kiếm xung quanh trường học, cậu thấy một tiệm cà phê liền bước vào.

Tiệm cà phê tên “Pháo.”

Rất nhỏ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết phía bên trong, nhưng lại có đến ba tầng.

Cố Trung nghĩ nơi này nên được gọi là “Pháo đài” mới đúng.

Cửa tiệm này vẻ ngoài không có vẻ gì là mới, thế nhưng nội thất bên trong dường như vẫn chưa hoàn thiện, vài ô cửa sổ vẫn còn để trống.

Cậu xác nhận lại thông báo tuyển nhân viên dán ở ngoài cửa rồi bước vào.

Vào trong rồi mới thấy chỗ này không phải là chưa hoàn thiện xong, mà phải là bãi chiến TSu một trận hỗn chiến mới đúng, khắp nơi đều bừa bộn.

Bên trong cửa tiệm chỉ có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá, đưa lưng về phía cửa, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ đã vỡ.

Nghe tiếng có người vào, hắn quay mặt sang xem xét, đối mặt với ánh mắt của Cố Trung rồi quay đi.

Cố Trung đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy người này có ý định để ý đến cậu, đành phải lúng túng mở miệng: “Ông chủ có đây không?”

Người đàn ông một lần nữa quay đầu lại, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Có.”

“Anh là ông chủ à?” Cố Trung nhìn trong cửa tiệm cũng chẳng có ai khác, “Cửa tiệm của anh đang tuyển nhân viên đúng không?”

“Hả?” Người đàn ông ngẩn người, lại nhìn cậu như thể chợt nhớ ra điều gì. Hắn tiến về phía cửa gỡ tờ giấy tuyển dụng kia xuống, “Quên xé.”

Cố Trung há miệng không nói nên lời.

Hắn cầm tờ giấy tuyển dụng bị rách trong tay rồi quay trở lại phía cửa sổ, tiếp tục hút thuốc nhìn ra bên ngoài.

Cố Trung đứng im một chỗ mà sững sờ một lát, xác nhận người này không định tiếp tục nói chuyện với mình nữa vì thế xoay người rời đi.

Vừa ra đến cửa, cậu nghe người đàn ông kia hỏi một câu: “Cậu muốn ứng tuyển à?”

Vì tiêu chuẩn công việc mà cậu đưa ra, dù cửa tiệm này có khiến cậu cảm thấy không thoải mái thì cậu vẫn dừng lại mà trả lời: “Đúng thế.”

“Ngồi đi.” Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, dùng chân kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Không phải anh nói là quên xé sao?” Cố Trung từ trong đống ghế bị đổ chọn ra một cái không có dấu giày mà ngồi xuống phía đối diện hắn.

“Ừ, đáng ra là đã tuyển đủ người rồi,” hắn nhìn quanh một lát, “nhưng đều bị dọa chạy hết… Tên?”

Bị dọa chạy hết?

Cố Trung ngồi ngẩn người rồi mới nhận ra câu nói này có vấn đề: “Tôi tên Cố Trung.”

“Cho tôi xem chứng minh thư,” hắn với tay ra, “Cậu là sinh viên cái trường cũ nát bên kia à?”

Chứng minh thư, trường cũ nát.

Hai tiếng này vừa bật ra Cố Trung có thể cảm thấy trống ngực đập thình thịch, giống như bị pháo nổ thủng hai lỗ lớn đến nỗi gió có thể xuyên qua mà gào rít.

Cậu lấy chứng minh thư ra đưa cho hắn.

“Cố Trung…Trung, cái tên rất đáng yêu.” Người đàn ông giương mắt nhìn cậu, “Là Trung trong trung thành à?”

“Trung trong trung tâm.” Cố Trung trả lời

“Cố Trung Trung,” người đàn ông trả lại chứng minh thư, “cậu…”

“Có thể đừng gọi như thế không?” Cố Trung nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn mới gật đầu: “Được.”

“Cảm ơn.” Cố Trung chân thành mà thể hiện sự biết ơn của mình.

“Trung Nhị này,” hắn nói, “Tôi họ Tề, tên Tề Việt. Cậu có hiểu biết về cà phê không?”

Cố Trung trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu: “Anh vừa gọi tôi là gì?”

“Cậu vừa mới nói còn gì, Cố Trung Nhị,” Tề Việt nói, “Tôi nghe nhầm à?”

“Tôi tên Cố Trung,” cậu nhấn mạnh, “Cố Trung.”

“Hiểu biết gì về cà phê không?” Tề Việt lại hỏi.

“…Thỉnh thoảng có uống,” cậu không quá tự tin mà trả lời, “Đến tiệm hoặc tự pha ở nhà.”

“Cà phê hòa tan à?” Tề Việt nhìn câu.

“Không.”

“Tôi đang rất cần người, ngày mai cậu bắt đầu đi, khi nào không có tiết thì đến đây,” Tề Việt đứng lên, không biết từ đâu lấy ra một tấm danh thiếp ném tới trước mặt cậu “Trên đó có số điện thoại của tôi.”

Cố Trung xem xét qua tấm danh thiếp một chút, Tề Việt đã đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng, cậu liền nhanh chóng hỏi một câu: “Còn lương thì sao?”

“Ồ quên mất.” Tề Việt quay người lại ngồi xuống.

Bước ra khỏi tiệm cà phê, Cố Trung không biết cậu nên vui mừng hay lo lắng.

Cái vẻ lơ đễnh của Tề Việt khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn ta chính là cướp trắng cái cửa tiệm này từ ông chủ cũ, mà hiện trường ngổn ngang kia là bằng chứng rõ ràng.

Thế nhưng cậu vẫn quyết định sẽ đi, bởi vì tiền lương ở đây, so với trông net đêm hay phục vụ ở tiệm ăn nhanh thì cao hơn nhiều. Hơn nữa lúc trở về kí túc xá, cậu nhớ ra mình mới mua một chai nước thôi mà sinh hoạt phí chỉ còn có bảy đồng rưỡi…

“Cố Trung, cậu có đi xem thi đấu bóng rổ không?” Vài người bạn chung kí túc chuẩn bị ra ngoài, hỏi Cố Trung vẫn còn đang ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc đời ảm đạm của mình.

“Bóng rổ?” Cố Trung giật mình.

“Ừ,” Có ai đó đáp lại, “Của trường cấp hai.”

“Cái gì?” Cậu hốt hoảng bật dậy, “Trường cấp hai? Trường cấp hai nào?”

“Trường cấp hai trong trường chúng ta ấy, cậu không biết à? Tòa nhà bên cạnh cổng trường chúng ta chính là trường cấp hai, nhưng lối vào chỗ đấy lại ở bên hông.”

Cố Trung bấy giờ mới nhận ra tòa nhà bên cạnh cổng trường kia là gì.

Trường cấp hai?

Mặc dù cậu không thật sự rõ tại sao mình lại vào cái trường này, nhưng dù sao cũng là đại học rồi vậy mà vẫn phải chung trường với bọn nhóc cấp hai sao?

Sân trường cũng rất sơ sài, chỉ có một sân bóng đá và hai sân bóng rổ. Mà trận thi đấu bóng rổ của trường cấp hai đã chiếm trọn cái sân mới kia rồi. Cố Trung sau khi nhìn chán các học sinh lớp dưới cổ vũ hò hét liền dứt khoát xoay người rời đi.

“Cậu đi đâu thế?” Một người nào đó hỏi.

“Về nhà.” Cố Trung trả lời.

Trường học tưởng đơn giản mà chẳng đơn giản chút nào!

Phương tiện đi lại của cậu là xe đạp, rất có phong cách. Cậu nhất quyết không chịu dùng xe điện mẹ cậu đưa cho, sống chết phản đối suốt một tuần mới đổi được.

Xe điện cũng tốt, giúp cậu tiết kiệm thời gian và sức lực, nhưng mà không ngầu tẹo nào. Thà tốn một ít thời gian, phí thêm ít sức để được đạp xe xịn còn hơn.

Lúc cưỡi chiếc xe đạp phong cách của mình đi ngang qua Pháo đài, cậu dừng lại.

Bây giờ mà về nhà thì hơi sớm, nói không chừng lại bị ba cậu mắng không chịu học hành cẩn thận mà rút lại hết tiền. Nhất là nghĩ đến ba mà phát hiện ra trường đại học kia lại chung chạ với trường cấp hai, cậu không yên tâm, sợ sẽ lại cãi nhau với ông.

Cậu không muốn khiến ông nổi giận lúc này. Mười tệ một ngày thì cũng là tiền.

Bước vào trong pháo đài, cậu hơi giật mình, nhiều lắm mới chỉ có một giờ trôi qua mà cửa tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một người thợ đang trang hoàng lại cửa sổ.

Tề Việt khoanh tay dựa vào bàn quầy bên cạnh, nhìn thấy Cố Trung đến mới bất ngờ nhướn mày: “Nhị?”

“Cái…” Cố Trung cau mày, hơi bực mình, nhất là khi thấy ngoài người thợ lắp cửa kính còn có thêm một người nữa đang ngồi trong góc.

Trước mặt nhiều người như vậy!

Nhưng không chờ cậu nói xong, Tề Việt liếc mắt nhìn người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo ít vẻ xem thường: “Cậu gọi người này tới à?”

Cố Trung nghe chưa hiểu gì, người kia đã trừng mắt nhìn cậu, mất kiên nhẫn mà hung hăng hỏi: “Con mẹ nó mày là thằng nào?”

Sợi dây đốt pháo trên đầu Cố Trung ngay lập tức cháy nổ tung: “Là ba ba mày đó.”

Tề Việt đứng bên cạnh cười lớn rồi quay người đi về phía sau quầy bar, chống tay lên bàn.

Gã đàn ông kia hất bàn đứng lên.

Không tồi. Cố Trung nhìn theo cái bàn bị hất đổ trên đất, cậu đã luôn muốn thử cảm giác thế nào là lật bàn. Ba cậu đã từng làm thế hai lần, nhưng cái bàn ở nhà nặng hơn nhiều, hất cũng không thể hiện được khí thế như này.

“Mày muốn tìm chết đúng không?” Gã đàn ông kia bước đến trước mẳ Cố Trung, nén lại giọng điệu độc ác mà nói.

“Đúng, tao tìm mày đấy.” Cố Trung gật đầu.

“Này,” Tề Việt gõ gõ lên quầy bar, “Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh.”

Gã kia đột ngột quay đầu lại trừng mắt nhìn Tề Việt.

“Nghe không hiểu à?” Tề Việt lấy ra rồi châm một điếu thuốc, tay siết chặt bao thuốc rỗng, “Tôi đếm đến ba hai người phải ra ngoài.”

Gã đàn ông không nhúc nhích.

“Một, hai, ba.” Tề Việt ném bao thuốc đi, bước ra khỏi quầy bar.

“Mày đi ra ngoài với tao!” Gã đàn ông chỉ tay vào mặt Cố Trung, quay người bước nhanh ra bên ngoài.

“Mẹ nó.” Cố Trung đi theo gã kia ra ngoài, đầu óc nóng bừng bừng mà không hiểu chuyện gì.

“Cậu đi theo hắn làm gì?” Tề Việt đứng phía sau hỏi cậu.

“Anh nói xem?” Cố Trung tức giận quay đầu lại nói.

“Cho cậu ra ngoài cậu lại ra ngoài thật,” Tề Việt cười một tiếng, dựng cái bàn bị đổ lên, “Gọi cậu một tiếng Nhị, cậu thật sự coi mình là nhị sao?”

“Anh gọi ai là Nhị đấy!” Cố Trung còn chưa phát hỏa xong sắp không giữ nổi bình tĩnh mà định đổ hết lên đầu Tề Việt.

Thật ra cậu tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, chuyện này không phải là tại anh ta khiến cậu nằm không cũng trúng đạn sao!

“Sao cậu lại đến đây?” Tề Việt hỏi, “Không phải tôi nói ngày mai mới bắt đầu sao?”

“Tôi…” Cố Trung cắn răng, “Tôi muốn đến làm quen trước.”

“Ồ,” Tề Việt bước qua trước mặt cậu tay kéo cửa cuốn xuống khóa lại, “Lên đi, tôi dẫn cậu đi xem qua một chút.”

Cố Trung sững sờ, mà gã bên ngoài còn đang đợi cậu ra để tẩn một trận còn kinh ngạc hơn, đứng im một chỗ há hốc miệng ra không biết phải làm gì.

“Phía trên có hai tầng nữa,” Tề Việt dẫn cậu lên trên tầng. ” Không gian riêng tư trên này thích hợp cho mấy cặp đôi đến nắm tay nhau.”

“…Ồ.” Cố Trung đi theo phía sau hắn.

“Quầy bar có camera giám sát,” Tề Việt giải thích, “Nếu có người giở trò cậu cứ đuổi ra ngoài.”

Chỗ này raw là “有人太过头了的话你就拿杯水上来” mình không hiểu sao lại là mang nước đến  ai biết thì comment cho Cá sửa nha

“…Ừm.” Cố Trung quan sát tầng hai một chút, ánh nắng sớm chiều chiếu vào trong phòng qua khung cửa sổ mang lại cảm giác dễ chịu.

Tề Việt giới thiệu qua một vòng tầng ba rồi cả hai cùng xuống dưới. Cái gã bị đuổi ra bên ngoài đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Chạy rồi à,” Tề Việt mở cửa cuốn đang đóng chặt kia ra, “Nhị này, cậu…”

“Có thể đổi cách gọi khác được không?” Cố Trung vừa mới nguôi ngoai không được bao nhiêu lại bị hắn làm cho bực mình.

“Đói không? Cậu muốn ăn gì, tôi mời?” Tề Việt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn.

“Ăn cứt ấy.” Cố Trung tức giận.

“Bây giờ thì không có rồi,” Tề Việt ấn ấn bụng dưới của mình, nghĩ một lúc lại nói, “Xuyến Nhi à, nếu không thì để tôi mời cậu…”

“Anh gọi tôi là gì?” Cố Trung lạc giọng.

“Không phải tên cậu là Cố Trung Trung sao,” Tề Việt nói, “Sao lại không muốn người khác gọi là Trung Trung…”

“Thế nên anh giúp tôi chơi trò ghép chữ à?” Cố Trung sắp tức chết đến nơi.

“Ừm.” Tề Việt gật gật đầu.

“Ông chủ Tề,” Cố Trung nhìn hắn đầy thành khẩn, “Anh gọi tôi là Cố Trung thôi có được không?”

Bởi vì trong tiệm vẫn còn thợ đang sửa chữa nên Tề Việt không dẫn cậu đi quá xa. Hắn đến một cửa hàng bánh ngọt gần đây mua một ít đồ ăn nhẹ và hai cốc trà sữa.

“Hôm nay trong tiệm không có gì ăn, tôi đói sắp chết rồi.” Tề Việt vừa ăn vừa uống trà sữa.

“Còn tôi đến đây để học việc chứ không phải để ăn.” Cố Trung thở dài.

“Không sao, tôi thường mời nhân viên trong tiệm đi ăn,” Tề Việt nói, “Thói quen rồi.”

Cố Trung không có tâm trạng đâu mà ăn, uống hai ngụm trà sữa liền thôi.

“Cái gã vừa nãy là có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.

“Một thằng lưu manh ở gần đây,” Tề Việt vừa ăn vừa nói, “Đến gây phiền phức.”

“Thu phí bảo kê à?” Cố Trung nhướn mày.

“Thích à?” Tề Việt liếc mắt nhìn cậu, “Có phải rất hứng thú với chuyện này không?”

“…Không có,” Cố Trung nhanh chóng thu biểu cảm của mình lại, tay gảy gảy cốc trà sữa, “Có phải hắn phá tiệm không?”

Tề Việt cười: “Nếu hắn muốn đập cửa tiệm thì đã không nghe lời tôi mà đi ra ngoài.”

“Cũng đúng.” Cố Trung gật gù.

“Đừng sợ,” Tề Việt nói, “Cửa hàng là có người đến đánh nhau đập phá, đánh xong lại chạy mất nên tôi phải tự mình dọn dẹp, chuyện như thế một năm cũng không phải mới xảy ra một lần.”

“Tôi có sợ đâu.” Cố Trung thở hắt ra một cái.

Tề Việt ăn hết chỗ đồ ăn nhẹ, uống xong cốc trà sữa của mình lại lấy luôn cốc trước mặt Cố Trung xử nốt rồi mới đứng lên: “Cậu không thích trà sữa à?”

“Anh có để cho tôi uống tiếp đâu,” Cố Trung nói, “Tôi thích uống chậm đấy.”

“Hiểu nhầm cậu rồi,” Tề Việt vỗ vỗ vai cậu, “Ngày mai đến tiệm uống cà phê đi, thích loại nào thì tùy ý cậu chọn.”

Buổi chiều ngày hôm sau không có tiết trên lớp, Cố Trung ăn trưa qua loa ở căng tin trường rồi đến tòa pháo đài.

Trong cửa tiệm hai bàn đang có khách. Không thấy bóng dáng Tề Việt đâu, chỉ có một cô gái nhỏ nhắn, trông như học sinh cấp hai đang đứng ở quầy bar thành thạo đánh bọt sữa.

“Xin chào.” Cố Trung hỏi thăm cô bé.

“Anh là Cố Trung đúng không?” Cô gái nhìn cậu một cái, “Em vừa nãy đến hơi muộn, anh giúp em thu dọn quầy bar trước nhé.”

Tề Việt nhìn vẻ ngoài ít lắm cũng phải ngoài ba mươi, vậy mà lại đi thuê một cô bé mười bốn mươi lăm tuổi làm thêm?

Trong lòng Cố Trung bốc lên một trận cuồng phong.

Tên lưu manh!

Cậu cầm lấy khăn cô gái đưa qua rồi bắt đầu lau sạch nước đọng lại trên mặt bàn. Cô gái ở bên cạnh nói một câu: “Cảm ơn anh Xuyến Nhi.”

Anh Xuyến Nhi?

Anh Xuyến Nhi?

Này là cái chuyện gì chứ?

Trong lòng Cố Trung lại bốc lên một trận cuồng phong thứ hai.

“Anh tên là Cố Trung,” cậu dừng lại, tay chống lên mặt bàn rồi hít sâu hai cái, “Cố, Trung.”

“Vâng em biết,” Cô bé gật đầu, “Nên nhũ danh là Xuyến Nhi đúng không?”

“Không phải,” Cậu khẽ cắn răng, “Cũng không phải là Nhị.”

“Vậy sao? Được thế gọi là anh Tiểu Cố đi,” Cô bé nói, “Em tên là Tề Miêu Miêu.”

“…Ừ.” Cố Trung nhìn cô bé.

Lúc này cửa tiệm không có thêm khách khứa, Tề Miêu Miêu phục vụ đồ ăn và cà phê xong liền ra phía sau quầy bar ngồi nghịch điện thoại.

Cố Trung tìm một hồi cũng không có việc gì làm đành cầm khăn lau qua mặt bàn hai tầng trên một lượt.

Ngày hôm qua cậu không để tâm cho lắm, bây giờ mới nhận ra cửa tiệm này từng chi tiết được sắp xếp rất tỉ mỉ, các họa tiết hay đồ vật trang trí cho đến chậu cây nhỏ đều đáng yêu, nom rất vui mắt.

Chỉ có điều không giống với phong cách của Tề Việt chút nào.

Lau bàn ghế trên tầng xong, cậu xuống dưới thì thấy Tề Miêu Miêu đang đeo cặp sách chuẩn bị rời đi: “Anh Xuyến N… Anh Tiểu Cố, em đi học đây.”

“Em đi luôn bây giờ á?” Cố Trung lập tức cảm thấy hơi bất an, “Thế còn anh…”

“Bảng giá ở đây này,” Tề Miêu Miêu mở ngăn kéo ra chỉ chỉ, “Anh cứ nhìn vào đây mà thu tiền, người ta gọi đồ gì thì anh pha. Thường bây giờ họ toàn gọi cà phê với mấy loại đồ uống thôi, buổi tối mới phục vụ bít tết và pizza.”

Cố Trung chẳng có tâm tình đâu mà thắc mắc tại sao một cửa tiệm cà phê nhỏ lại bán bít tết và pizza hay là tại sao Tề Việt còn biết làm cả bít tết và pizza nữa. Cái cậu lo lắng chính là nhìn một đống máy móc đằng sau quầy bar kia đầu óc cậu liền mờ tịt, chẳng biết sử dụng như thế nào.

Nhưng cậu cũng không dám nói là mình không biết.

Chỉ biết hy vọng khách ngồi ở hai bàn kia đừng gọi thêm đồ gì nữa.

Cậu một bên cầu nguyện đừng có khách nào đến, mà có đến thì cũng đừng gọi đồ gì hết, một bên đứng sau quầy bar mong ngóng ông chủ xuất hiện.

Mà việc này giống hệt cái tên của cậu, lúc không muốn thì lại cứ bị nhắc, cầu nguyện làm cái gì chứ. Một cô gái ngồi ở bàn gần cửa sổ vẫy tay: “Phục vụ.”

Cố Trung căng hết cả người đi tới.

“Cho tôi thêm một ly cappuccino nhé.” Cô gái yêu cầu.

Không biết làm.

Sao lại uống lúc này cơ chứ.

Cố Trung có chút tuyệt vọng, hơi do dự mà nhìn lên trên bàn rồi chỉ vào: “Không phải đã có một cốc rồi sao?”

“A, hả?” Cô gái ngạc nhiên, “Cái này là bạn tôi đang uống mà.”

Không thể uống chung được sao.

Không phải đang yêu nhau à?

Chẳng có tí tinh thần chia sẻ nào hết.

“Vậy cô có muốn gọi mocha không?” Cố Trung giãy dụa hỏi lại, ít nhất gọi cái này không cần phải đánh sữa.

“Không,” Cô gái nâng cằm lên cười với cậu, “Bây giờ tôi muốn gọi cappuccino cơ.”

Thế sao vừa nãy cô không gọi luôn đi.

Cố Trung quay người trở lại quầy bar.

Có thể nói là hết sữa được không? Cậu cất chai sữa một lít mới mở nắp trên quần bar vào trong tủ.

Lúc cô gái quay qua nhìn cậu lần thứ ba, Cố Trung lại lần thứ ba tỏ ra bận rộn. Tề Việt khi ấy mở cửa bước vào, miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc.

“Ông chủ Tề,” Cố Trung chỉ thiếu chút nữa là nhảy lên ôm lấy chân hắn, “Anh đến rồi.”

“Gọi Anh Tề là được.” Tề Việt nói.

“Anh Tề,” Cố Trung nhỏ giọng, “Bàn kia gọi một ly Cappuccino.”

Tề Việt im lặng nhìn cậu, cầm lấy cốc đi pha cà phê, lúc với tay lấy chai sữa thấy trống không thì Cố Trung mới nhanh nhẹn đưa cho hắn chai cậu giấu ở trong ngăn tủ phía dưới.

Cố Trung chăm chú quan sát Tề Việt đánh bọt sữa, được một lúc cậu chợt chú ý đến điếu thuốc hắn vẫn đang hút: “Có sợ tàn thuốc rơi vào không vậy?”

“Tôi không biết,” Tề Việt quay sang nhìn cậu, “Bởi tôi vẫn chưa gặp nhân viên nào không biết đánh bọt sữa.”

“Tôi…” Cố Trung hơi xấu hổ, “Tôi không biết tỉ lệ.”

“Ồ, vậy sao?” Tề Việt vừa cười vừa đổ lớp bọt sữa vừa đánh bông lên vào trong cốc.

Cố Trung lập tức lấy đặt cốc vào khay bê đến chỗ cô gái đã sớm không còn hứng thú với Cappuccino.

Lúc quay lại quầy bar, Tề Việt cầm một quyển sách nhỏ ném đến trước mặt cậu: “Tỉ lệ đều được ghi chép ở trong này, cậu về đọc đi.”

“Ồ.” Cậu bắt lấy quyển sách, mở ra đọc lướt một lượt.

Trong lòng cậu lại lần nữa bốc lên một trận cuồng phong.

Là tiếng Anh.

Tất cả đều là tiếng Anh, một chữ Trung Quốc cũng không có.

Không hiểu gì hết.

Trở về nhà, cậu bắt đầu nghiền ngẫm quyển công thức rồi đem đối chiếu với các loại cà phê ở trong cửa tiệm. Thật ra ngoại trừ đống giới thiệu lằng nhằng kia ra, hướng dẫn pha chế cũng không quá khó làm. Cậu chỉ cần nhìn hình minh họa thôi cũng đã hiểu được gần hết.

Nhưng đối với một nhân viên ngô nghê như cậu mà nói, Tề Việt hẳn là đang thiếu người quá mới phải tuyển cậu vào làm. Có khi vài ngày nữa hắn tìm được ai đó có kinh nghiệm hơn liền đuổi cậu đi?

Ôm mãi cái ý nghĩ mình vì vô dụng mà lúc nào cũng sẽ bị đuổi, Cố Trung ngày hôm sau cơm trưa cũng không ăn mà đến thẳng cửa hàng.

Dù sao thì cũng phải đến học cách sử dụng mấy loại máy móc kia.

Hôm nay Tề Miêu Miêu không có ở cửa tiệm, chỉ có Tề Việt đang nằm nhoài mình ra bàn cạnh cửa sổ, không biết là đang ngủ hay mơ mộng điều gì.

“Anh Tề, tôi…” Cậu bước đến nhỏ giọng gọi.

“Xuyến Nhi đến rồi à?” Tề Việt quay đầu sang.

“Anh có thể đừng đem nhân viên của mình ra làm trò đùa được không?” Cậu hỏi.

Tề Việt không trả lời, ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Cậu không ăn cứt à?”

“C…Cái gì cơ?” Cố Trung sững sờ, cố kiềm chế không cho hắn một đấm.

Tề Việt tựa lưng vào ghế vươn vai: “Hôm qua tôi hỏi cậu muốn ăn gì, cậu nói cậu muốn ăn…”

“Tôi không muốn ăn!” Cậu cố kìm lại mà hét lên một câu.

“Thế cậu muốn ăn gì?” Tề Việt đứng lên đi ra phía sau quầy bếp. “Ăn bít tết không? Hai ngày nay không đông khách lắm, chắc là bán không hết đâu, tôi với cậu ăn thôi.”

Cố Trung không lên tiếng, nhìn chằm chằm bóng lưng Tề Việt. Phải đến lúc hắn đứng dậy Cố Trung mới để ý hôm nay hắn mặc một chiếc áo phông cộc tay. Lúc này cậu mới phát hiện ra.

Thật khiến người ta giật mình.

“Cậu có ăn không đây?” Tề Việt quay lại hỏi một lần nữa.

“Anh xăm đấy à?” Cố Trung bước tới gần, mắt không rời hình xăm rất lớn trên cánh tay hắn, “Là chữ gì vậy?”

“Ăn bít-tết đi,” Tề Việt vòng qua phía sau quầy bar lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào. “Món ấy không hợp với cửa tiệm ở đây. Lần nào cũng bị ế, toàn là tôi ăn hết.”

“Vậy thì anh đừng bán bít tết nữa,” Cố Trung nói.

“Nhưng mà tôi thích ăn,” Tề Việt liếc mắt nhìn cậu, “Cậu mà không ăn thì cho cậu ăn cứt.”

“Khẩu vị ăn của tôi sắp bị anh làm cho mất hết rồi,” Cố Trung thở dài, “Tôi ăn, anh có ăn không?”

“Có.” Tề Việt quay lại đi vào trong bếp.

Cố Trung muốn theo hắn vào bên trong nhưng bị cản lại.

“Không được xem sao?” Cậu có chút không cam lòng, nói thế nào đi nữa cũng rất tò mò muốn xem ông chủ tiệm cà phê xăm mình làm bít tết.

“Cậu là nhân viên phục vụ, không phải đầu bếp.” Tề Việt đóng cửa bếp lại.

Cậu đành phải trở lại quầy bar, từ đây ra đến bếp chỉ cách nhau một cái cửa sổ nhưng lại đặt ở góc không thể nhìn được cái gì.

Cố Trung đang định thò đầu qua cửa sổ thì khuôn mặt Tề Việt bất thình lình xuất hiện trước mặt cậu: “Xuyến Nhi, rảnh rỗi thì học cách đánh bọt sữa đi.”

“…Tôi biết rồi.” Cậu cảm thấy mình sắp hết cách với cái tên này mất rồi.

Đánh bọt sữa cũng không quá khó, máy trong cửa tiệm công suất cao, công thức sai biệt một chút cũng có thể làm được, chỉ là không đủ tỉ mỉ để cho lớp bọt được mịn màng mà thôi.

Đánh được hai lần, Tề Việt nghía qua nhìn nhìn: “Ai không biết lại tưởng cậu đang đánh bột giặt chứ, bong bóng to như thế nếu tôi cho cậu cái giỏ thì cậu chui vào trong khinh khí cầu ấy mà bay lên trời luôn được ấy.”

Khi đánh bọt sữa để pha cappuccino thì lớp bọt phải mịn và sánh, không có bong bóng ấy mọi người. Ý anh Tề là bạn Cố làm không tốt, anh thích vòng vo như dzậy đấy.

“Anh Tề,” Cố Trung thở dài, “Anh nói chuyện trước giờ đều như vậy à?”

“Như thế nào?” Tề Việt hỏi.

“Như vừa xong ấy.” Cố Trung nhìn hắn.

“Ừ đấy,” Tề Việt gật đầu, vừa bước ra khỏi bếp vừa nói, “Không phục thì nhịn đi.”

Càng nói càng khiến người ta phải á khẩu, nhưng mà bít tết lại dễ ăn hơn hắn, rất ngon.

Mẹ cậu thích ăn bít tết, vì thế những lúc Cố Trung và ba không lời qua tiếng lại, ba cậu thường đưa cả nhà đi ăn. Sau này thì ông chỉ đi với mẹ cậu.

Cậu đã ăn qua không ít bít tết hảo hạng, tay nghề này của Tề Việt sao lại phải ở trong cái pháo đài này cả ngày cũng không bán hết bít tết chứ.

“Ngon lắm,” cậu một bên xay lọ hạt tiêu, một bên gật đầu, “Tôi không ngờ đấy, có phải anh đã từng làm việc ở khách sạn năm sao nào đấy không?”

“Không.” Tề Việt chăm chú ăn, trả lời hết sức đơn giản.

“Vậy chắc anh là đầu bếp chuyên nghiệp đúng không?” Cậu lại với tay lấy thêm lọ muối.

“Không.” Tề Việt trả lời.

“Thế anh học ở đâu?” Cậu tiếp tục hỏi.

“Nói nhiều quá,” Tề Việt cắt một miếng thịt trong đĩa, “Khi nào cậu đánh được lớp bọt sữa mịn thì tôi nói cho cậu biết.”

Trưa nay không có khách. Sau khi ăn bít tết, Cố Trung lại ra sau quầy bar tập đánh bọt sữa.

Cậu đánh đến đau tay, mặc dù mỗi lần chỉ cho có nửa cốc.

Sau khi đánh hết cả một chai sữa lớn, cậu ngừng lại, không được sánh mịn cho lắm nhưng cũng không đến nỗi biến thành khinh khí cầu mà bay lên trời được.

“Không tệ lắm.” Tề Việt nhìn một chút, rót hết chỗ sữa vừa đánh bông lên vào một cái chai lớn, “Cậu mang về nhà mà uống.”

“Ồ.” Cậu gật đầu, tự thấy có lẽ bản thân đọc sách thì khó vào đầu nhưng thực hành lại nhanh tiến bộ hơn nhiều. Có lẽ cậu không phải lo mình bị đuổi việc nữa.

Vừa mới thầm nghĩ được ba phút, cửa tiệm mở ra, một cậu trai trẻ tuổi bước vào hỏi: “Xin hỏi có phải ở đây đang tuyển người không?”

Cố Trung ngay lập tức hướng tầm mắt về phía cửa, giật mình nhận ra tờ giấy thông báo tuyển dụng Tề Việt mới xé hôm trước nay đã được dán lên lại, nhàu nát lại còn có vết rách, chẳng buồn thay cái mới.

“Cậu đến đây ngồi nói chuyện một chút đi.” Tề Việt ngồi bên cửa sổ vẫy vẫy chàng trai.

Thế là xong – Cố Trung căng tai ra vừa lau cốc chén vừa nghe hai người nói chuyện. Được vài phút cậu tự có kết luận cho mình.

Hết thật rồi, cậu sẽ bị sa thải.

Người mới đến rất có kinh nghiệm, trước đây đã từng làm việc ở tiệm cà phê khác. Cậu ta trả lời câu hỏi của Tề Việt rất rõ ràng từng vấn đề, nghe cực kì chuyên nghiệp.

Cố Trung có hơi chán nản.

Ngày cậu đến Tề Việt đâu có hỏi cậu mấy câu này, mà thật ra cho dù có hỏi thì cậu cũng không trả lời nổi.

Sau khi chàng trai kia rời đi, Tề Việt ngồi xuống phía sau quầy bar nói: “Ngày mai cậu ta sẽ đến làm việc.”

“Vậy tôi sẽ đi sao?” Cố Trung hỏi.

“Cậu đi đâu?” Tề Việt nhìn cậu.

“Chẳng đi đâu hết, không phải anh đuổi việc tôi sao?” Cố Trung nói.

“Tôi nói thế khi nào?” Tề Việt ngẩn người.

“Không phải ngày mai anh ta sẽ đi làm sao?” Cố Trung cũng ngẩn người ra.

“Cậu và cậu ta có thù oán gì sao?” Tề Việt bỏ một viên đường vào trong miệng, “Có cậu ta thì không thể có cậu?”

“Không phải…” Cố Trung trả lời.

“Vậy cậu nghĩ cả cửa tiệm này của tôi chỉ cần một nhân viên thôi à?” Tề Việt nheo nheo mắt.

“Không phải còn có… Tề Miêu Miêu sao?” Cố Trung nói.

“Con bé hứng lên thì mới đến đây chơi thôi.” Tề Việt ngửa cổ ngáp một cái, “Trong tiệm có hai người thì tôi không cần phải ghé qua đây… Nhưng mà công việc của cậu có thay đổi.”

“Đổi thành làm gì?” Cố Trung có chút khẩn trương.

“Cậu ta phụ trách quầy bar, còn cậu phụ trách việc khác.” Tề Việt đứng lên vỗ vỗ vai cậu.

“Khác là làm cái gì mới được?” Cậu lập tức hỏi.

“Quét nhà, lau bàn, bưng bê, việc gì không liên quan đến quầy bar thì đều của cậu hết.” Tề Việt nói xong thì đi lên tầng.

Mặc dù pha chế cái gì cậu cũng không biết, cậu vẫn thích cảm giác đứng ở sau quầy bar. Bây giờ còn chưa đến hai ngày lại đột nhiên biến thành lao công, cách biệt này khiến Cố Trung chưa chấp nhận ngay được.

Cũng giống như cậu không thể chịu được phải đi tới đi lui chung với một đám nhóc học sinh cấp hai trong khuôn viên trường, nhiều lúc mấy trận bóng rổ cũng chơi với chúng, có khi còn thua người ta.

Hôm sau cậu không muốn đi làm. Tiết học buổi chiều đã kết thúc mà cậu vẫn ở lại lớp học bài.

“Cố Trung, chơi bóng không?” Một người bạn hỏi.

“Không.” Cậu nằm bò ra bàn nghịch điện thoại.

Đến người thứ tư hỏi câu này, câu mới thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Không muốn chơi bóng cũng không muốn về nhà, vậy cũng chỉ có đạp xe đến pháo đài.

Con đường nằm chếch với cổng trường là chợ thực phẩm, người qua lại rất đông vậy mà cậu phóng xe ra ngoài cũng không giảm tốc độ, chủ yếu là muốn khoe khoang kỹ thuật lái xe điêu luyện của mình.

Nhưng vừa mới ra khỏi cổng, cậu còn chưa kịp đổi làn thì đã có hai người đang đi với tốc độ kinh người tạt đầu xe cậu. Nhìn thoáng qua, trên người mang theo đầy nước siro trông có vẻ rất gấp.

Cố Trung bóp nhẹ tay phanh, không quan tâm cho lắm. Khi hai người kia thắng xe lại thì đã không kịp nữa. Bánh xe trước bị trượt khiến hai người kia ngã lăn ra đất.

“Ngại quá…” Cố Trung nhanh chóng nói một câu, dừng lại chuẩn bị xuống xe.

Trên tay hai tên kia đều cầm gậy.

Chúng nhanh chóng đứng lên, có lẽ không bị xây xát gì. Một tên đập thẳng một phát lên tay lái: “Thằng ngu không có mắt!”

Cố Trung còn chưa kịp rút tay ra đã bị một gậy giáng xuống, cơn đau đớn liền ập đến. Không đợi cậu kịp phát hỏa, tên kia đã nhanh chóng chạy đi mất.

Một gã khác trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu rồi lại chuyển sang quan sát cái xe đạp mới chĩa gậy vào mặt cậu: “Đừng để tao biết mày cùng một phe với bọn nó.”

“Muốn chịch tao à?” Cố Trung chợt muốn cạy miệng tên này ra cho chúng uống sirô bổ não.

Nhưng hắn ta cũng chạy rất nhanh, bỏ lại Cố Trung còn chưa hiểu gì, lửa giận chưa phát ra đã bị nén lại.

Mấy ngày hôm nay là bị làm sao chứ!

Có phải tâm trạng thần linh không tốt không?

Hay là phải đi thắp hương nhỉ?

Thôi.

Thắp hương lại tốn tiền.

“Tay bị làm sao thế?” Tề Việt đang ngồi nghỉ ngơi đằng sau quầy bar hỏi cậu.

“Không biết.” Cố Trung chẳng biết phải giải thích chuyện này như thế nào. Cậu cau mày rồi đưa tay xuống phía dưới vòi nước, bàn tay đỏ ửng một mảng lớn, có chỗ còn rách da chảy máu.

“Đánh nhau? Cậu bị đánh à?” Tề việt hỏi, tiện tay lấy hai miếng băng cá nhân trong ngăn kéo đưa cho cậu.

“Bị đánh,” Cậu cầm lấy băng cá nhân, giọng nói buồn bực, “Không hiểu lí do là gì, cũng giống như cái ngày bị anh vạ lây cho tôi ấy, không thể hiểu nổi.”

Tề Việt nở nụ cười, có vẻ rất vui đi lên tầng.

Chắc là tại xe đạp của cậu gây chú ý quá, lúc Cố Trung chuẩn bị tan làm, cậu lại thấy hai tên côn đồ kia đứng cạnh xe cậu chơi vật tay.

Hai tên kia cũng rất nhanh nhận ra Cố Trung đang đứng ở phía sau cửa kính, giơ tay chỉ thẳng mặt cậu.

Cố Trung mặt không biến sắc nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên có chút sốt sắng, cũng có chút hưng phấn.

Trước đây mỗi lần đánh nhau đều sẽ có cảm giác này.

Căng thẳng mà phấn khích, phấn khích và…

“Tình địch à?” Cố Trung đang chăm chú quan sát bên ngoài đột nhiên nghe thấy Tề Việt lên tiếng sau lưng mình, suýt nữa vọt ra bên ngoài.

“Đang đợi cậu sao?” Tề Việt bước đến dựa vào cửa kính, nhìn ra đám người bên ngoài.

“Chắc thế,” Cố Trung nói, “Hôm nay là bọn chúng đánh tôi.”

“Thế cậu có định ra chơi với người ta không?” Tề Việt quay người về phía quầy bar rót cho mình một cốc cà phê, ngồi xuống bàn trống bên cạnh mình.

“Đều đã đến tận đây canh rồi,” Cố Trung nhìn hai tên kia, “Không ra chơi thì có lỗi với bọn chúng đã phải đi chuyến này.”

“Đúng là không nên gọi cậu Xuyến Nhi,” Tề Việt nhập một hớp cà phê, “Vẫn là gọi Nhị đi.”

“Anh có ý gì?” Cố Trung nhíu mày.

“Đến đây ngồi đi, vừa lúc cậu tan làm rồi,” Tề Việt ngoắc tay vẫy cậu lại, “Thúc thúc cùng cậu bàn chuyện nhân sinh.”

Bình luận

Truyện đang đọc