PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

Viên kim cương lớn trên tay người phụ nữ phản chiếu ánh sáng chói lọi và sắc bén, giống như thái độ kiểm soát của bà ta lúc này.

Dù có trang sức lộng lẫy tô điểm, từ bàn tay cầm muỗng khuấy cà phê vẫn có thể nhìn ra không còn trẻ.

"Cậu chỉ có 10 phút vì nửa tiếng sau tôi còn có một cuộc họp."

Ánh mắt người phụ nữ dừng lại trên xấp tài liệu bên cạnh, thậm chí không hề nhấc mí mắt lên một chút.

Sự coi thường hiển nhiên khiến Lục Trăn ngồi đối diện đỏ mặt. Cậu vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh, tìm kiếm sự bảo vệ.

Trong mắt Lục Trăn, người đàn ông mặc áo len cổ cao màu đen, áo khoác cashmere màu nâu sẫm, đôi mắt dưới ánh sáng ấm áp hiện lên màu hổ phách nhàn nhạt. Khí chất của người đàn ông không dễ phân biệt, nhìn qua thì chín chắn và trưởng thành, nhưng nhìn kỹ lại có thể cảm nhận được sự ôn nhu sâu đậm, đôi khi còn trầm ổn và cô đơn mơ hồ.

Đối mặt với sự khinh thường của người phụ nữ, người đàn ông lại tỏ ra bình tĩnh, giọng nói không vội vàng, ổn định và chân thành: "Tôi đưa Lục Trăn đến xin lỗi Sử tổng."

Người phụ nữ cười nhẹ một tiếng, từ từ ngẩng mắt, liếc nhìn Lục Trăn một cái rồi lập tức dời đi. Bà nhấp nhẹ một ngụm cà phê, viền cốc in lại dấu son môi rực rỡ.

"Cậu muốn xin lỗi thế nào? Chuyện nam nữ, dựa vào duyên phận, Lục Trăn coi thường tôi, tôi cũng không thể cưỡng cầu." Bà lạnh lùng cười, "Cũng đúng, với tuổi của tôi, cố gắng một chút cũng có thể sinh ra cậu ấy."


Lời nói sắc bén, toát ra sự khó chịu cực độ, hoàn toàn không nể mặt.

Người đàn ông điềm tĩnh hạ mắt, liếc Lục Trăn một cái trong phạm vi hẹp của đôi mắt, vẻ mặt thêm phần lạnh lùng: "Lục Trăn, còn không mau xin lỗi Sử tổng."

Lục Trăn vội vàng đáp lại, đem những lời đã quay trong bụng nhiều vòng nói ra.

Không đợi người phụ nữ trách móc lần nữa, người đàn ông bên cạnh Lục Trăn gõ nhẹ bàn tay vào mặt bàn, lạnh lùng nói: "Lục Trăn, nếu muốn xin lỗi thì phải thể hiện thành ý, thời gian của Sử tổng không phải để lãng phí nghe những lời này của cậu.". Ngôn Tình Sắc

Lục Trăn giật mình, sau vài giây mới phản ứng lại, cậu đứng dậy tiến lại gần người phụ nữ, bất ngờ cúi người trước bà: "Sử tổng, tôi sai rồi, không hiểu rõ tình hình đã đến cuộc hẹn, xin hãy tha thứ cho tôi."

Người phụ nữ lật một trang tài liệu, nhẹ nhàng nâng góc môi: "Tình thế này, sao lại chỉ có mình tôi là người xấu như thế."

"Nếu tôi là bà, hôm qua chắc chắn sẽ không để Lục Trăn rời khỏi hội quán một cách trọn vẹn, và hôm nay cũng sẽ không vì cậu ấy ngồi đợi cả ngày mà dành thời gian bận rộn để gặp cậu ấy." Người đàn ông khẽ cười nói, "Vì vậy, Sử tổng, bà thực sự không xứng đáng với danh hiệu người xấu."

Tay khuấy cà phê dừng lại một chút, lúc này người phụ nữ mới thực sự nhìn kỹ người đàn ông xa lạ ngồi đối diện.

Bà thấy người đàn ông vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng trong mắt, nhưng lời nói lại mang theo uy nghiêm: "Lục Trăn, đã cho cậu động đậy chưa?"

Nghe lời này, Lục Trăn lại cúi người một góc chín mươi độ, hai tay đè lên đường nếp quần, như một cây thước tam giác chuẩn.

Người phụ nữ nhìn Lục Trăn, rồi lại nhìn người đàn ông đối diện, cuối cùng cũng bắt đầu hứng thú một chút: "Thế nào, công ty của các bạn đã thay người quản lý mới cho Tiểu Lục?"

Người đàn ông duỗi thẳng lưng, đó là tư thế giới thiệu bản thân của người có địa vị thấp hơn: "Sử tổng, tôi là bạn trai cũ của Lục Trăn, tên là Du Thư Lãng."

Lần này đến lượt người phụ nữ ngạc nhiên.

"Cái gì? Bạn trai?" Bà tức giận ngay lập tức, "Thì ra công ty họ giới thiệu gay cho tôi?!"

"Mẹ kiếp!" Người phụ nữ tinh tế tao nhã cũng không nhịn được mà thốt ra lời tục tĩu.

"Sử tổng hãy bình tĩnh, không liên quan gì đến công ty, tất cả đều là lỗi của Lục Trăn." Du Thư Lãng bình tĩnh an ủi, "Cậu ấy muốn nhận lời làm đại diện thương hiệu, cũng muốn mở rộng mối quan hệ, nhưng lại không nói rõ ràng với công ty ở một số khía cạnh, lơ là nhận lời của bà, nhưng lại không thể giả vờ là trai thẳng để lừa bà. Hôm qua cậu ấy rút lui trước trận, công ty cũng rất tức giận, bà xem bây giờ trán cậu ấy vẫn còn vết đỏ."

Người phụ nữ theo dõi câu chuyện, nhìn qua Lục Trăn, vẫn đang cúi đầu chín mươi độ, mặt đã nghẹn đỏ, nhưng vẫn có thể thấy rõ vết bầm tím ở phía trái trán.

Còn có chút lương tâm. Có tin đồn trong giới, một số người đồng tính nam vì muốn thăng tiến, thà rằng uống thuốc cũng phải cố gắng hầu hạ bà chủ.


Đôi mày thanh tú nhướng lên, người phụ nữ thu hồi ánh mắt, cơn giận giảm đi không ít.

"Tiểu Lục là bạn... bạn trai cũ của cậu?"

"Vâng." Du Thư Lãng nhẹ nhàng đáp.

"Bạn trai cũ gặp chuyện cũng quản?"

Du Thư Lãng bật cười: "Đây là lần cuối cùng tôi quản cậu ấy, coi như vì tình cảm trước đây, sau này sẽ không quản nữa."

Nghe lời này, Lục Trăn đang cố gắng duy trì tư thế cả người run rẩy, nước mắt giọt to giọt nhỏ không có bất kỳ trở ngại nào mà rơi thẳng xuống đất.

Người phụ nữ liếc nhìn vệt nước mắt trên sàn nhà, bỗng nhiên cảm thấy ly cà phê vừa uống vào có vị đắng. Bà lấy điếu thuốc lá nữ từ túi xách ra, vừa cho vào miệng thì Du Thư Lãng đã đưa lửa tới.

"Tại sao lại chia tay, bạn trai tốt như vậy?" Bà châm lửa, hỏi Lục Trăn.

Nước mắt của Lục Trăn càng rơi nhiều hơn, cơ thể run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ nguyên tư thế cong người xuống.

Người phụ nữ cười nhạt: "Xem ra cậu không biết đủ rồi." Bà thở dài, "Đàn ông, có người không thể cùng nhau chia sẻ khó khăn, có người không thể cùng nhau hưởng thụ sang giàu."

Bà thổi một làn khói, cười một cách cô đơn: "Nếu tôi có thể gặp được người đàn ông tốt, cũng không đến nỗi phải chơi với các mẫu nam trẻ tuổi mỗi ngày."

Du Thư Lãng im lặng một lúc, sau đó nói: "Lục Trăn còn trẻ, đôi khi lý tưởng hoá rất nhiều thứ, bao gồm tình cảm và công việc, tôi nghĩ cậu ấy sẽ nhớ bài học sau khi vấp ngã, và tôi cũng hy vọng Sử tổng sẽ bỏ qua cho cậu ấy lần này."


Người phụ nữ giữ điếu thuốc, khói trắng mỏng manh bay lên, bà nhìn Lục Trăn gần như sắp không chống đỡ nổi, nói nhẹ nhàng: "Không có mấy người đàn ông sẵn lòng hạ mình vì người yêu cũ, lần này tôi sẽ nể mặt Du tiên sinh."

Bà dập tắt điếu thuốc, lấy hợp đồng đại diện ra từ cặp tài liệu, mở bút ký tên mình.

"Tôi sẽ không thay đổi người đại diện, Lục Trăn, tôi chú ý đến cậu, bởi vì cậu trông có vài nét giống chồng cũ của tôi khi còn trẻ, tôi hy vọng cậu không giống anh ta, đen tối và nham hiểm."

Sau khi ký xong hợp đồng, người phụ nữ nhìn Du Thư Lãng cười nói: "Nếu Du tiên sinh thích phụ nữ, đập bao nhiêu tiền tôi cũng phải có được anh."

Nụ cười của bà lần đầu tiên để tâm thật lòng, khuôn mặt không còn trẻ vẫn hiện hữu vài phần ngây thơ. Du Thư Lãng đáp lại bằng nụ cười: "Sử tổng vừa tốt vừa xinh đẹp, chắc chắn sẽ gặp được người tốt."

"Cậu đã gặp người như vậy chưa?" Người phụ nữ thuận miệng hỏi.

"Tôi..."

Một câu hỏi đơn giản, lại khiến người đàn ông bình tĩnh và tự tin trở nên lặng người, những cảm xúc kìm nén cả ngày giống như một ngọn núi đè nặng lên Du Thư Lãng!

Tiếng ồn xung quanh dần xa, ánh mắt quan tâm của người phụ nữ cũng dần nhạt đi, chỉ còn trong gạt tàn điếu thuốc lá nữ chưa dập tắt, vẫn còn tàn thuốc cháy dở nửa sống nửa chết, hệt như điếu "son" trong tay Phàn Tiêu tối hôm qua...

—------


Bình luận

Truyện đang đọc