PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

"Làm bạn trai của tôi, tôi sẽ giúp anh rời khỏi hắn."

Tay nắm cửa bị đẩy xuống bật trở lại vị trí cũ, Du Thư Lãng quay người thản nhiên nhìn Tần Chi Dương.

"Tôi cũng hy vọng Tiểu Tần tổng có thể lắng nghe những lời tôi sắp nói." Ánh mắt của Du Thư Lãng lạnh lùng, giọng nói mang theo ép bách, "Thứ nhất, tôi không muốn dụ dỗ trẻ con chơi trò nhàm chán; thứ hai, bên cạnh tôi có một kẻ điên đã đủ rồi, tôi sẽ không ngu xuẩn mà tìm thêm rắc rối; thứ ba, tôi có thể đưa ra một lời khuyên cho Tiểu Tần tổng, mặc dù cậu và Phàn Tiêu không có liên hệ gì trong công việc và cuộc sống, nhưng cậu có thể trực tiếp theo đuổi cậu ta, chinh phục cậu ta, như vậy không phải cậu sẽ thắng một cách triệt để hơn sao?!"

Trong vẻ mặt ngơ ngác của Tần Chi Dương, Du Thư Lãng mở cửa bước ra ngoài. Cánh cửa từ từ đóng lại, khuôn mặt của Tần Chi Dương dần dần biến mất.

Cuối tuần, Phàn Tiêu vào bếp nấu món Thái, mở rượu sâm banh, tìm phim cũ, và còn cắm một bó hồng đỏ trên bàn ăn, thái độ rất chu đáo.

Bây giờ Du Thư Lãng hiếm khi cãi vã ầm ĩ với Phàn Tiêu, những sắp xếp của Phàn Tiêu, miễn là không quá đáng, anh đều chấp nhận.

Phàn Tiêu gắp thức ăn cho anh, anh sẽ ăn. Hỏi anh có ngon không? Anh sẽ ừ. Phàn Tiêu hôn tới, anh cũng chỉ hơi nghiêng đầu, không cưỡng lại được thì cứ để mặc.

Phàn Tiêu hôn càng lúc càng sâu, Du Thư Lãng bị hắn kéo lưng ngả về phía sau, đường cong eo như lưỡi liềm xinh đẹp.

"Chưa ăn cơm xong." Cuối cùng Du Thư Lãng cũng thở ra.

Phàn Tiêu kéo anh đứng dậy đẩy lên giường: "Lát nữa em sẽ làm lại cho anh."

Cơ thể hắn đã bị thiêu đốt, nâng chân của Du Thư Lãng, không ngừng hôn lên mắt cá chân của anh.

Cánh tay cường tráng mạnh mẽ, chống đỡ bên cạnh Du Thư Lãng, tình vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên, điện thoại của Phàn Tiêu reo lên, trong ngọn lửa nóng bỏng lại thêm một nốt nhạc không hài hoà.


Phàn Tiêu hiển nhiên không để ý, nắm cằm của Du Thư Lãng, nhìn vào mắt anh, chậm rãi trầm người.

Điện thoại lại reo lên, Phàn Tiêu cực kỳ không kiên nhẫn liếc nhìn một cái, phát hiện người gọi đã đổi thành một quản lý cấp cao khác của công ty.

Hắn bật chế độ im lặng, ném điện thoại ra xa, cúi xuống hôn mắt của Du Thư Lãng. Mặc dù trên giường, ánh mắt của Du Thư Lãng vẫn lạnh lẽo, Phàn Tiêu liên tục hôn lên, muốn dùng đôi môi nóng bỏng của mình xua đi sự hờ hững trong mắt người đàn ông.

Phàn Tiêu biết cách làm thế nào để Du Thư Lãng mất kiểm soát trong một thời gian ngắn. Góc độ khó nhịn mang lại cảm giác khiến người ta rùng mình, tiếng động phát ra che lấp tiếng rung liên tục của điện thoại.

Du Thư Lãng bị lật mặt, không khống chế được mà chôn mặt vào trong chăn, cắn chặt răng, cả người run rẩy.

Bóng đèn mờ nhạt, vẽ nên hình dáng thon dài cứng cỏi của người đàn ông. Một đôi xương cánh bướm bởi vì cố gắng nhẫn nại mà nhô lên, eo lõm rõ ràng, chứa đầy mồ hôi của ai không phân biệt nổi. Rõ ràng là một cơ thể cường tráng, nhưng vào thời khắc này lại cực kỳ mê hoặc.

Phàn Tiêu đã gần đến cực hạn, phản ứng trong động tác không mấy nhẹ nhàng. Hắn giữ vai của Du Thư Lãng, vẻ mặt có thể coi là tàn bạo.

Cuối cùng, tiếng rung của điện thoại cũng dừng lại. Nhưng lại "ting" một tiếng, nhận được một tin nhắn.

Hai người hết hở ra rồi lại thít chặt vào, liên tục chinh chiến khắp các góc giường. Bây giờ điện thoại di động nằm ngay bên cạnh sườn mặt của Du Thư Lãng, Phàn Tiêu không rảnh phân tâm, nhưng Du Thư Lãng lại vô thức liếc nhìn một cái.

Sau một hồi, đại não cuối cùng cũng hoạt động, Du Thư Lãng với tay cầm điện thoại, nhìn lại những chữ nằm ngang trên màn hình.

"Phàn Tiêu, có người chửi cậu là cặn bã." Giọng điệu của anh có chút đồng tình.

"Cái gì?" Phàn Tiêu siết chặt eo Du Thư Lãng, nặng nề đè lên người anh, "Ai chửi em?"

Hắn theo ánh mắt của Du Thư Lãng nhìn về phía điện thoại, dòng chữ trên màn hình trực tiếp đâm vào trong mắt.

Lông mày đột nhiên cau lại, Phàn Tiêu nhanh chóng cầm lấy điện thoại, vì hơi kích động, tinh thần lơi lỏng, cho nên đã kết thúc sớm!


"Chết tiệt!" Phàn Tiêu hơi bực bội, hắn liếc nhìn đồng hồ, không bằng thành tích thường ngày của mình, Du Thư Lãng cũng chưa hoàn toàn bị khơi dậy.

Muốn chiến đấu lại, Phàn Tiêu ấn gáy Du Thư Lãng không cho anh đứng dậy, hắn tức giận sôi máu trả lời một trong số vô số cuộc gọi đến.

"Phàn tổng, cuối cùng anh cũng nghe máy." Giọng nói trong ống nghe rất gấp gáp, "Mạng của toàn bộ công ty chúng ta đã bị tê liệt, bây giờ chỉ cần khởi động máy tính. Màn hình đều là... đều là..."

"Là cái gì?!"

"Đều là lời chửi mắng anh, có cả tiếng Trung và tiếng Thái."

"Cái gì!"

Du Thư Lãng giãy ra khỏi sự trói buộc của Phàn Tiêu, lật người nửa tựa vào đầu giường, cho một điếu thuốc vào miệng: "Phàn tổng vẫn nên mau đi xử lý một chút đi, nếu không hình tượng mà cậu vất vả xây dựng sẽ không giữ được."

Ánh mắt Phàn Tiêu tắt ngấm, một lúc sau mới xoay người xuống giường, nói: "Anh đợi em, em đi xử lý một chút rồi sẽ quay về nấu cơm cho anh."

"Không cần, không có khẩu vị."

Phàn Tiêu đang mặc quần áo đột nhiên dừng lại, cuối cùng vẫn không nói gì.

Chỉ cần kết nối mạng cục bộ của công ty "Đầu Tư Phẩm Phong", màn hình máy tính sẽ liên tục trượt qua vài chữ lớn: Phàn Tiêu là cặn bã.

Hơn nữa dưới chữ Hán còn có phần dịch sang tiếng Thái, mặc dù hầu hết mọi người không hiểu, nhưng Phàn Nhị lại xem vô cùng thích thú.

"Em lại gây thù với ai rồi hả? Lão Tam nhà chúng ta ở bên ngoài, không phải lúc nào cũng khiêm tốn khéo léo đúng mực sao?"

Phàn Dư chuyển viên kẹo trong miệng từ bên này sang bên kia, hút một ngụm nước kẹo, nói: "Có phải là chủ nhiệm Du không? Em đối xử với cậu ấy như vậy, cậu ấy gọi bạn là cặn bã cũng không quá đáng."


Ánh mắt của Phàn Tiêu chuyển từ màn hình máy tính sang Phàn Dư, ngọn lửa giận dữ không thể kìm nén lại thêm một tầng hung ác: "Du Thư Lãng không rảnh rỗi như vậy. Nếu anh Hai không giúp được gì thì mời về cho, ở lại cũng giống như tên của anh, thừa thãi."

Phàn Dư giấu đi vẻ ác độc nham hiểm trong mắt, giống như không nghe thấy lời hắn, cầm viên kẹo xáp lại gần: "Không phải Chủ nhiệm Du, chẳng lẽ em đã đổi người tình?"

Phàn Tiêu giận tím mặt, xé bỏ vẻ mặt thường ngày, túm lấy cổ áo của Phàn Dư.

"Dạo này tôi có phải đã quá nhường nhịn anh rồi không?" Hắn nói một cách đầy ác ý.

"Không nhường nhịn thì sao? Lại đổi tên tao một lần nữa à?" Mắt Phàn Dư cũng bốc lên lửa giận.

Ba anh em Phàn gia mười mấy năm trước đã đổi tên cùng một lúc, năm đó lão gia Phàn gia mơ thấy ác mộng liên tục, bèn tìm người giải mộng, người đó nói rằng chỉ có đổi tên con cháu mới có thể yên ổn.

Bạc, Du, Tiêu.

Ba chữ được viết trên tờ giấy màu cam vàng, đựng trong túi lụa, ngoại trừ lão gia Phàn gia, không ai biết hết.

Trước khi quản gia trở về nước để đổi tên, Phàn Tiêu vừa mới bị Phàn Dư cho ăn một vố đau, hắn có thù tất báo, và tìm cách lấy trộm túi gấm, lén lút thay "Du" thành "Dư".

Hai người giằng co, Hứa Trung đẩy cửa bước vào. Thấy tình huống trong phòng, cố tình ra vẻ không hài lòng: "Đã là lúc nào rồi, không nghĩ cách giải quyết vấn đề, lại còn muốn đấu đá lẫn nhau?"

Phàn Tiêu buông tay, khôi phục lại vẻ bình tĩnh kiềm chế: "Phó tổng Hứa hãy báo cảnh sát đi, loại hacker này không phải chúng ta có thể bắt được."

Bận rộn cả buổi chiều, mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình thường. Chỉ là vẫn không tìm thấy dấu vết của hacker, cảnh sát mạng truy tìm nguồn gốc, theo dõi từng IP di động, cuối cùng cũng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, muốn tìm ra kẻ đứng sau, cần một khoảng thời gian nhất định.

Tiễn cảnh sát đi, Phàn Tiêu có chút mệt mỏi. Hắn nhìn giờ, quyết định đến nhà hàng mà Du Thư Lãng thường xuyên ăn, đóng gói một ít đồ ăn mang về.

Xe trượt ra không quá một trăm mét, đã bị một chiếc xe thể thao chặn lại ở lối đi hẹp của bãi đậu xe.

Tháng tư miền bắc, gió xuân còn lạnh, lái xe mui trần trong thời tiết như vậy, rõ ràng là có chút phô trương.

Phàn Tiêu hạ cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn qua, hắn nhướng mày, hơi bất ngờ.


"Nhìn xem tôi gặp ai này? Đây không phải là Hương Liên của chúng ta sao?"

Mặc trang phục thể thao màu trắng, Tần Chí Dương đặt cánh tay lên cửa xe mui trần, dù bị chế nhạo, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của cậu vẫn không có biểu hiện gì: "Anh không hiểu lịch sử nước nhà, phải không? Cũng không hiểu vô cớ xúc phạm người ta, là phải chịu trách nhiệm pháp luật?"

"Xúc phạm?" Phàn Tiêu cười, "Tần tiên sinh lại không có tự giới thiệu bản thân? Biết đâu tên của cậu thật sự là Tần Hương Liên? Trong lịch sử Trung Quốc, đây là người phụ nữ kiên định trong tình yêu, không tính là hạ thấp danh dự hay xúc phạm cậu đâu nhỉ?"

Tần Chi Dương đè nén khóe môi, khi ngẩng mắt lên lần nữa, tâm trạng lại trở lại bình thường: "Tôi vừa rồi thấy anh đi cùng cảnh sát, có chuyện gì xảy ra sao?"

Bỗng dưng, Phàn Tiêu một giây trước còn lơ đãng, lập tức ném ra ánh mắt sắc lẹm như dao. Hắn im lặng một hồi, đột nhiên nói ra một câu tiếng Thái.

"คนเลว."

Một lúc sau, Tần Chi Dương mới hỏi: "Anh nói gì vậy?"

Phàn Tiêu mở cửa xuống xe, tựa vào thân xe của mình, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nói: "Cách dùng từ của cậu có lỗi, chắc là dùng web dịch trực tuyến tùy tiện chuyển đổi đúng không? คนเลว không phải là cặn bã, mà là ขยะ, từ đầu tiên nghĩa là người xấu, từ thứ hai mới đúng là cặn bã."

Hắn lấy ra chùm chìa khóa văn phòng mà mình mang theo, chọn một chiếc có răng cưa sắc nhất: "Tôi sẽ dạy cậu cách viết, lần sau sẽ không viết sai mà mất mặt nữa."

Hắn khẽ khom người, đặt chìa khóa lên sơn xe thể thao, dùng sức đè trượt xuống, phát ra tiếng kêu hơi chói.

Tần Chi Dương vẫn không nói một lời, chỉ là ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang giận dữ, chăm chú nhìn Phàn Tiêu.

Sau khi viết xong, Phàn Tiêu phủi phủi mạt sơn trên tay, mở cửa xe ngồi lại vào ghế lái.

"Cậu nên cảm thấy may mắn vì bây giờ tôi có việc quan trọng hơn phải làm, không thể phí thời gian cho cậu." Phàn Tiêu khởi động xe, cuối cùng ném lại một câu, "Đừng có làm phiền tôi nữa!"

Chiếc xe của Phàn Tiêu đã không còn dấu vết, Tần Chi Dương mới xuống xe, kiểm tra vết xước trên cửa xe bên ghế phụ.

Phía sau từ "cặn bã" bằng tiếng Thái, còn có thêm hai chữ Trung Quốc, Hương Liên.

—------


Bình luận

Truyện đang đọc