PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

Quảng trường trung tâm luôn có đài phun nước hoạt động đúng giờ, chiếc đồng hồ khổng lồ treo ở nhà ga bên cạnh mỗi khi quay một vòng, nó liền phun một lần.

Vòi phun nước cao thấp lộn xộn, tự tạo ra một cầu vồng. Giọt nước văng tung tóe, bao bọc lấy âm nhạc dịu dàng, cùng tiếng cười của bọn trẻ.

Một quả bóng lăn đến chân Du Thư Lãng, anh nhấc một chân đặt lên bóng, hơi cúi người, giơ một ngón tay về phía cậu bé đối diện, hai ngón, ba ngón, dưới chân nhẹ nhàng phát lực, đá quả bóng trở lại.

Mái tóc tơi nhẹ bị gió ẩm thổi lay, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ý cười ôn nhu, tạm thời che giấu đi vẻ mệt mỏi nồng đậm trên người.

"Thư Lãng, cậu đã suy nghĩ thế nào rồi? Có thể đến giúp tôi không?"

Phạm Thanh Hồng ngồi trên ghế dài, ánh mắt không rời Du Thư Lãng.

"Tôi không muốn cậu ta dính líu đến cậu." Du Thư Lãng rải vụn bánh mì cho những con chim bồ câu bên chân, "Phàn Tiêu rất khó chịu, thường xuyên làm ra những chuyện không hợp logic."

"Cậu không cần lo lắng về điều đó." Giọng nói của người đàn ông cực kỳ vững vàng, "Chúng ta làm đề tài trọng điểm, nguồn vốn dồi dào, không cần sự can thiệp của bên thứ ba về tài chính. Hắn ta không thể xen vào dự án, tôi cô đơn một mình, sợ hắn cái gì chứ?"

Người đàn ông đặt khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người nhìn vào đỉnh tai của Du Thư Lãng, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ, từ thời đi học đã là nơi hắn lưu luyến: "Cậu không phải là người chấp nhận thua cuộc, sao lần này lại để người kia làm cho cậu chật vật như vậy?"

"Cậu đối với hắn... vẫn còn tình cảm sao?"

"Làm sao có thể?" Du Thư Lãng quay mặt sang một bên, vừa lúc nhìn thấy cầu vồng mờ ảo được tạo ra từ hơi nước và ánh nắng mặt trời, màu sắc rực rỡ giống như tình yêu mà Phàn Tiêu từng dành cho anh, rực rỡ, quyến rũ, nhưng lại là thứ không tồn tại, anh tiếp tục nói, "Tôi không đến mức yếu mềm như vậy."

Người đàn ông cao lớn bên cạnh thoạt nhìn có chút kích động, ngón tay cào cào lên quần, như thể đã hạ quyết tâm điều gì: "Thư Lãng, tôi muốn bảo vệ cậu,... có được không?"

Du Thư Lãng chậm rãi nhìn lại, thấy gương mặt của Phạm Thanh Hồng hơi đỏ, hỏi: "Bảo vệ như thế nào?"

Bàn tay to lớn phủ lên mu bàn tay của Du Thư Lãng, Phạm Thanh Hồng mang theo thấp thỏm: "Chúng ta hãy ở bên nhau, cùng nhau đối mặt với kẻ điên đó, tôi sẽ bảo vệ cậu."


Gương mặt của Phạm Thanh Hồng nhìn qua có vẻ bình thường, các đặc điểm không có gì nổi bật, nhưng khi kết hợp thì lại dễ nhìn, khác với vẻ đẹp sắc sảo của Phàn Tiêu, khuôn mặt dễ chịu, không gây cảm giác áp lực cho người khác.

Bây giờ, sự căng thẳng và mong đợi khiến khuôn mặt của Phạm Thanh Hồng trở nên sống động, hắn đang chờ đợi câu trả lời của Du Thư Lãng.

Du Thư Lãng im lặng một lúc, bỗng nhiên cười: "Chúng ta sẽ thành lập một nhóm hai người bị áp bức sao?"

Phạm Thanh Hồng ngẩn ra, vẻ mặt có chút u ám.

"Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến người đó."

Phạm Thanh Hồng lắc đầu: "Không có gì không thể nói cả, nếu như ngày đó đi học tôi không đi xem vở kịch nói kia, không gặp được Thẩm Cố Cựu, có lẽ... chúng tôi đã sớm ở bên nhau rồi."

Du Thư Lãng rũ mắt, vô thức muốn sờ vào điếu thuốc, nhưng khi nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ trên quảng trường, lại đưa điếu thuốc về túi.

"Cậu ấy bây giờ thế nào? Thẩm Cố Cựu."

"Chúng tôi chia tay đã một năm, nhìn qua những động thái cậu ấy chia sẻ, hình như cậu ấy khá ổn."

Du Thư Lãng gật đầu: "Sau đó nghe bạn học nói... có vài lần hai người cãi nhau khá nghiêm trọng."

Phạm Thanh Hồng lau mặt: "Đúng vậy, tính cách chúng tôi hoàn toàn không hợp, ở bên cậu ấy tôi rất mệt, đặc biệt là khi cảm thấy bức bối, tôi đã đề nghị chia tay, tôi nói hai lần, cậu ấy tự tử hai lần, đến sau cùng tôi cũng không dám nói nữa, nghĩ rằng cứ sống như vậy đi, hành hạ lẫn nhau."

"Vậy sau đó sao lại chia tay?" Du Thư Lãng hỏi.

Phạm Thanh Hồng cười khổ: "Tôi cũng không biết, bỗng một ngày cậu ấy chạy đến nói với tôi, chia tay đi, cậu ấy không còn yêu tôi nữa, ngày hôm sau liền dọn ra ngoài, sau đó chỉ còn thấy cậu ấy trên vòng bạn bè, khoe ẩm thực, khoe cảnh đẹp, khoe người mới. Hóa ra khi chúng tôi còn bên nhau, cậu ấy và những đối tượng mập mờ kia đi chơi, phải mất rất nhiều công sức để giấu diếm tôi, bây giờ không cần nữa, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, không cần phải nhọc lòng nói dối."

Những con bồ câu nhặt thức ăn kêu gù gù bên cạnh, mặt trời lặn về phía tây, cột nước trong đài phun nước dần yếu đi, còn 45 phút nữa mới bắt đầu vòng mới.

Sau một lúc lâu, Phạm Thanh Hồng thu hồi ánh mắt nặng nề, tiếp tục chủ đề ban đầu: "Thư Lãng, chúng ta..."


"Thanh Hồng, đã bao nhiêu năm rồi, những rung động tuổi trẻ giữa chúng ta đã sớm qua đi theo năm tháng." Du Thư Lãng nhìn về phía xa, kim phút trên đồng hồ lớn nhảy lên một ô mới, "Thời gian đang tiến về phía trước, chúng ta cũng vậy, bây giờ chúng ta không chắc có thể hòa hợp được với nhau, hơn nữa, tôi cũng mệt mỏi, không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới quá sớm."

"Thế nhưng vẫn phải cảm ơn cậu." Du Thư Lãng trong lời nói mang theo cảm kích, "Cậu đã vươn tay về phía tôi khi tôi cảm thấy bất lực nhất."

Ánh sáng trong mắt Phạm Thanh Hồng dần tối đi, nhưng lại sáng lên trong khoảnh khắc kế tiếp: "Không vội, cậu cứ từ từ điều chỉnh tâm trạng, tôi có thể đợi cậu, dù lâu đến mấy. Tôi không muốn gây áp lực cho cậu, chỉ là khi nào cậu muốn bước sang trang mới, có thể xem xét đến tôi một chút, cho tôi một cơ hội?"

Thời gian đôi khi cũng không phải vạn năng, tỷ như, có thể không mang đi được những rung động ngây thơ ban đầu...

Dưới ánh nắng mặt trời, đôi giày da cao cấp phản chiếu ánh sáng chói lọi, bước trên gạch đá cẩm thạch của quảng trường, trong bầu không khí yên bình phát ra những âm điệu không hòa hợp.

Bước đi ung dung xen kẽ tiến về phía trước, xua đuổi những con bồ câu mập mạp. Quay lưng về phía mặt trời, đè lên bóng tối, đôi môi hé mở, người đến gọi một tiếng: "Chủ nhiệm Du."

Du Thư Lãng đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Phàn Tiêu đang đứng trước mặt mình!

Hắn gầy đi rất nhiều, quầng thâm hiện lên rõ rệt, đôi mắt chứa đầy sương lạnh, trán quấn một miếng băng gạc màu trắng.

Phàn Tiêu lúc này, không mang lớp vỏ bề ngoài ôn nhu nhã nhặn, mà âm u như sứ giả địa ngục phiên bản hiếu chiến.

"Cậu đến đây làm gì?" Phạm Thanh Hồng đứng dậy trước một bước, chắn trước mặt bảo vệ Du Thư Lãng.

Phàn Tiêu không để ý đến lời của Phạm Thanh Hồng, vẫn nhìn Du Thư Lãng: "Thư Lãng, anh đã bốn ngày không về nhà rồi, em đến đón anh về nhà."

"Không cần." Phạm Thanh Hồng lần nữa lên tiếng, "Thư Lãng từ nay sẽ ở nhà tôi."

Phàn Tiêu rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Phạm Thanh Hồng: "Nhà anh? Tôi là bạn trai của Du Thư Lãng, anh dựa vào cái gì mà đưa anh ấy về nhà với anh?"

"Bạn trai? Cậu làm nhiều chuyện có lỗi với Thư Lãng như vậy, còn dám tự xưng là bạn trai của cậu ấy?! Tôi chính thức thông báo với cậu, bây giờ cậu và cậu ấy không còn là mối quan hệ tình cảm nữa, Du Thư Lãng, đã ở cùng tôi rồi!"


!!!

Du Thư Lãng và Phàn Tiêu cùng lúc kinh ngạc, chỉ là người sau càng thêm nghiến răng nghiến lợi.

Ba người đều im lặng. Trong quảng trường ồn ào, chỉ có nơi này yên tĩnh đến mức không thể đâm thủng bằng kim, không thể xối nước vào được.

Phàn Tiêu im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười: "Anh Phạm chỉ được thế thôi sao? Nghĩ rằng nói vài câu dối trá tự mình sáng tác, thì tôi sẽ tin? Sẽ biết khó mà lùi?"

Hắn lấy điếu son từ trong túi ra, dùng răng cắn: "Xem phim truyền hình lúc tám giờ nhiều quá phải không? Anh Phạm."

Cắn điếu thuốc, hắn cúi người chộp lấy cổ tay Du Thư Lãng, giọng nói sắc bén: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Nhưng không thành công. Du Thư Lãng nghiêng người tránh né, cổ tay kia trượt khỏi tay hắn.

Du Thư Lãng rắc những mẩu vụn bánh mì còn sót lại trên đầu ngón tay cho vài con chim bồ câu vẫn vây quanh chân, sau đó mới từ tốn đứng dậy khỏi ghế dài.

Anh liếc nhìn Phàn Tiêu, lạnh lùng nói: "Bỏ điếu thuốc xuống."

Phàn Tiêu liếc nhìn mấy đứa nhỏ trên quảng trường, nhớ lại quy tắc của Du Thư Lãng, vội vàng giật điếu thuốc ra khỏi miệng, nắm chặt trong tay.

"Tôi sẽ không trở về cùng cậu." Giọng nói của Du Thư Lãng lại vang lên, rất rõ ràng, "Phàn Tiêu, cậu đã điên đủ chưa? Khi nào thì cậu mới chịu buông tha cho tôi?"

"Buông tha?" Phàn Tiêu nghiền nát điếu thuốc trong tay thành một đống hỗn độn, "Du Thư Lãng, anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi yêu anh! Chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời!"

Trước khi Du Thư Lãng kịp nói gì, Phạm Thanh Hồng đã ôm lấy bả vai anh, trợn mắt: "Tình yêu của cậu là đe dọa? Là khiến cậu ấy phải xấu hổ trước mặt bạn bè sao? Thư Lãng gặp phải người yêu như cậu thật là xui xẻo tám đời!"

Phàn Tiêu nhìn bàn tay ôm lấy bả vai Du Thư Lãng, ánh mắt càng lúc càng tăm tối: "Buông anh ấy ra."

Giọng điệu không hề gay gắt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cục kỳ áp lực. Phàn Tiêu trán dán băng gạc dán, mặc dù đứng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhưng đồng tử của hắn dường như không có một tia sáng nào.

Du Thư Lãng biết hắn điên, sợ làm tổn thương người vô tội, liền tạo khoảng cách với Phạm Hồng Thanh.

Nhưng ai ngờ, Phạm Hồng Thanh không hề lùi bước, thậm chí còn ôm chặt Du Thư Lãng hơn.


"Nếu tôi không buông thì sao? Nghe nói Phàn tổng rất giỏi, ai cản đường anh đều phải chịu khổ, tôi cũng muốn thử xem sao."

Quảng trường trung tâm rộn ràng, giữa những chú bồ câu mập mạp và những đứa trẻ tinh nghịch vui đùa, hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau, sẵn sàng bùng nổ.

"Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy," Phàn Tiêu nhướng mi mắt, "Nhưng mà, tôi chỉ muốn hỏi anh Phạm có biết Thẩm Cố Cựu không?"

Phạm Hồng Thanh bất ngờ nhíu mày: "Ý cậu là gì? Tôi và cậu ấy đã chia tay rồi!"

"Cũng đúng, bạn trai cũ đã chia tay bị bệnh nặng, thực sự không nên quan tâm nữa."

"Cậu nói cái gì, ai bị bệnh nặng?!" Phạm Hồng Thanh buông Du Thư Lãng ra, túm lấy cổ áo của Phàn Tiêu, "Cậu nói cho rõ ràng đi!"

"Thật đáng tiếc khi một người vẫn luôn làm việc tại trường y như anh, lại không nhận ra bạn trai của mình đang gặp vấn đề về sức khỏe? Bệnh viện Bác Phát Thủ Đô, phòng 422, nếu như chạy chậm một chút, e là không kịp gặp người đó nữa."

"Cậu... cậu lừa tôi!"

Phàn Tiêu đẩy Phạm Hồng Thanh ra, giả vờ vỗ nhẹ cổ áo: "Tôi có lừa anh hay không, anh có thể tự mình kiểm chứng."

Phạm Hồng Thanh loạng choạng bước chân, hốt hoảng hướng ra ngoài quảng trường, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Du Thư Lãng.

"Đi đi." Du Thư Lãng cố gắng nở một nụ cười, vẫy tay, "Tôi không sao."

Khi Phạm Hồng Thanh đi xa dần, cũng là lúc Phàn Tiêu vẫn luôn kiêu ngạo bắt đầu hoảng sợ, lúc này hắn như một con chim non không biết phải làm gì, chỉ muốn tìm một nơi an toàn để chôn đầu mình xuống.

Hắn không dám nhìn vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của Du Thư Lãng, nơm nớp lo sợ ôm lấy người, không thấy phản đối, mới cúi người vùi mặt vào khe cổ của Du Thư Lãng.

"Chủ nhiệm Du, bạn trai của Phạm Thanh Hồng sắp chết rồi, nếu anh không quan tâm đ ến em nữa, bạn trai của anh cũng sắp chết rồi. Đầu em đau quá, còn rất chóng mặt, có lúc còn muốn nôn, bác sĩ nói em bị chấn động não nhẹ."

Chưa kịp than thở hết, tóc sau đầu hắn đã bị người ta dùng sức kéo mạnh lên.

Du Thư Lãng nhìn người đàn ông ngẩng cao cằm, bình tĩnh nói: "Phàn Tiêu, tôi đã dự đoán trước kết cục của chúng ta, nếu cậu không bức tử tôi, thì nhất định tôi cũng sẽ giết cậu."

—-------


Bình luận

Truyện đang đọc