PHU QUÂN NÓNG TÍNH THIẾU QUẢN GIÁO

Hôm sau, sắc mặt Nam Cung Hi không tốt đi ra khỏi Từ Đường. Bởi vì trong lòng có áy náy, mà từ sớm, Quý Tinh đã đứng đợi ở bên ngoài, “Ngươi..không sao chứ?”

Nàng bước lên, nhưng Nam Cung Hi vẫn không để ý đến nàng, bước vòng qua, mèo khóc chuột, giả từ bi, hắn mới không bị nàng gạt nữa đi.

Quý chuyện sững sờ nhìn bóng lưng của chàng, vậy là chàng giận thật rồi, ài!!!

“Thiếu phu nhân…Thiếu gia….” Tiểu Lục áy náy nhìn nàng.

“Không có việc gì, các ngươi cũng lui xuống làm việc đi.” Nàng phất phất tay.

Nam Cung Hi buồn bực về phòng, không chọc nổi nàng, hắn còn không trốn thoát sao? Xem ra ông trời đã không thương chàng nữa rồi, phái một người tới hàng phục chàng?

“Phu quân…” Đột nhiên nghe được một giọng nói dịu dàng, thiếu chút nữa là chàng đã té từ trên ghế xuống, Nam Cung Hi bất khả tư nghị quay đầu nhìn người đứng trước cửa.

Chỉ thấy bộ dạng thẹn thùng của Quý Tinh, một bộ dáng muốn nói lại thôi, bất chợt chàng rùng mình, nàng đang hát tuồng hả? “Nàng…Nàng muốn làm gì?” Chàng hoảng sợ nhìn nàng, chỉ kém một bước là không thể giống một nữ nhân, ôm ngực hoảng sợ nhìn đại hán hung ác.

"Ta cũng không có muốn gì cả. Chỉ là…Chỉ là ta muốn xin lỗi chàng thôi!” Nàng vẫn đứng tại cửa nói, cũng không có ý bước vào.

Nam Cung Hi im lặng nhìn nàng, suy nghĩ độ chân thật trong lời nói của nàng, “Vậy, lần sao ở trước mặt phụ mẫu ta, nàng cũng đừng có chơi ta được không?”, khi hắn nói xong lời này, sắc mặt của nàng cũng đã lạnh đi ba phần, nhưng Nam Cung Hi lại không có chú ý đến.

"Còn nữa, cái điều kiện kia, điều thứ ba đó, ta muốn đổi. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ suy nghĩ tha thứ cho nàng.” Chàng nói xong, cũng không để ý sắc mặt đã biến đổi của Quý Tinh. Dù sao thì nàng cũng là tới xin lỗi chàng, thế nào cũng sẽ không…..

"Nhượng bộ ngươi ba phần, mà ngươi đã dám lấn lên đầu của ta rồi hả?” Một tiếng rống giận vang lên, làm cho Nam Cung Hi ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn người trước cửa hận không thể phá hủy đôi mắt của chàng.

“Cái đó…Cái đó…Ta chưa nói gì hết!” Chàng hoảng sợ nhìn nàng.

Quý Tinh nhìn bộ dạng của Chàng, phát hiện nàng lại nổi khí, lập tức hít sâu một hơi

"Phu quân, ta có thể chấp nhận những điều chàng muốn, nhưng ba điều kiện kia là không thể thay đổi!” Nàng nhẹ nhàng nói, cười cười nhìn chàng. Chỉ nhìn thấy nụ cười của nàng, mà lưng của chàng đã đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ nụ cười này ứng với câu ‘tiếu lý tàng đao’ sao? (*Nụ cười chứa đao)

"Được, nàng thích làm sao thì làm như vậy a!” Chỉ cần nàng đừng nhìn chàng mà cười như thế, chàng đều đồng ý. Nhớ năm đó, chàng cũng dùng nụ cười như vậy đối phó với người khác, còn bây giờ, ài…

“Phu quân, chàng không thích ta sao? Nếu như vậy, chàng liền bỏ ta đi!”

Nghe được lời của nàng, Nam Cung Hi chỉ kém không có quỳ xuống cầu xin nàng.

"Không . . . không bao giờ! Ta không làm khó dễ nàng nữa!" Nghĩ đến việc hưu nàng, chàng mới là người gặp xui xẻo nha! Không cần nói thêm việc phụ mẫu chàng nhéo lỗ tay hoặc đánh nhừ tử chàng, ngay cả việc trực tiếp không cần chàng cũng có thể xảy ra.

"Thật. . . Có thật không? Thật tốt quá!" Nàng xông lên ôm chàng một cái.

Cả người Nam Cung Hi cứng đờ, nghi ngờ nhìn người hương ngọc mềm mại trong ngực, không tránh khỏi làm cho chàng suy nghĩ lung tung. Lúc chàng suy nghĩ có nên ôm lại nàng không, thì đã bị nàng đẩy ra.

“Phu quân nè, chàng có thể giống phụ thân, mẫu thân gọi ta là Tinh Nhi.”

Nam Cung Hi sững sờ gật đầu, giống như hồn vẫn còn trong cảnh ‘ôm ấp’ lúc nãy.

"Vậy ta đi ngủ trước đây.” Nói xong, nàng chạy tới bên giường, Nam Cung Hi vẫn đứng tại chỗ gật đầu, “Đúng rồi, ngày mai, phu quân có thể cùng ta đi dạo phố được không?” Nam Cung Hi vẫn gật đầu, thấy chàng đồng ý, nàng vui vẻ kéo chăn, nằm ngủ.

Một lúc lâu sau, hồn chàng mới quay lại, “A, ngày mai…” Nhưng khi thấy nàng đã ngủ sâu trên giường, tất cả lời muốn nói đều bị chàng nuốt xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc