PHƯƠNG CHU [CẢNH GIA GIA PHÁP]

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bảo Phương Chu trước tắm rửa, Cảnh Trăn trở về phòng lấy hộp thuốc.
Cái hộp thuốc này không phải thuốc y tế cảm, sốt bình thường mà là hộp thuốc lúc Cảnh Trăn còn luyện TaeKwonDo đã dùng, gồm có một ít thuốc thoa ngoài da, thuốc mỡ cùng băng vải vận động.

Cảnh Trăn nhẹ nhàng mở ra hộp thuốc, cũng hai năm không đụng tới nhưng vẫn luôn theo định kỳ đổi mới thuốc bên trong, khi cần lập tức có thể dùng ngay.

Phương Chu tắm rửa xong chỉ bận một cái quần lót, quấn một cái khăn tắm màu trắng lớn đi ra, đầu tóc ướt dầm dề giống như thỏ con bị mắc mưa.

Cảnh Trăn để cậu ngồi xuống giường, dùng ngón tay chấm chấm thuốc mỡ vừa mới hòa tốt chà chà vào những chỗ tím thanh trên cánh tay.

"Buổi học tiếp theo ở câu lạc bộ là khi nào?" Cảnh Trăn hỏi.

Đôi mắt Phương Chu chớp chớp nhìn anh buông xuống mí mắt, nói:

"Cuối tuần thứ hai."

Cảnh Trăn trầm mặc một hồi, vẫn không có ngẩng đầu, nói:

"Em dẫn cậu ta tới văn phòng anh. Nói Cù Tiêu Dần thông báo hủy bỏ một buổi học ở câu lạc bộ."

Cánh tay Phương Chu co rụt lại.

"Anh!"

Cảnh Trăn nắm lấy tay cậu, mí mắt nâng lên.

"Sao? Huấn luyện này là khối bảo ngọc? Không thể gặp ?"

"Anh! Huấn luyện khá tốt."

Phương Chu mím môi.

"Dạy chúng em đều thực tận tâm chỉ có hơi nghiêm khắc một chút thôi."

Cảnh Trăn không để ý đến cầu tình của Phương Chu, anh có phán đoán của anh, được không là một chuyện, thích hay không thích hợp là một chuyện khác. Đây là ở câu lạc bộ của trường học, một chút nguyên tắc đều không có? Không biết tiểu tử thúi nào xuống tay không biết nặng nhẹ, còn đánh tới em trai bảo bối của mình, thật phản rồi... Anh cúi đầu cẩn thận kiểm tra từng vết thương, yên lặng, nhẹ nhàng thoa thuốc, thật lâu mới thở dài một hơi.

"Đừng tưởng rằng chỉ bầm tím mà thôi, nếu không cẩn thận, chủ quan sẽ lưu lại di chứng, lúc tuổi trẻ nên chú ý nhiều chút về sau mới không thời khắc mang theo một thân thương."

Phương Chu nhìn anh rất cẩn thận, trong lòng có chút khổ sở. Cậu biết trên người anh trên có mang theo chút đau xót lại vĩnh viễn không muốn cho mình biết đến, cũng vĩnh viễn không muốn mình giẫm lên vết xe đổ. Vì thế cũng không rỏ Cảnh Trăn có thấy hay không, cậu gật đầu thật mạnh.

Phương Chu có chút lo lắng cho Lâm Dục, cậu không biết anh muốn cùng Lâm Dục nói chút chuyện gì, lại mơ hồ như biết được.

Chính là tính cách hai người đối nghịch nhau như vậy. Cảnh Trăn trên mặt ôn hòa như gió xuân ấm áp, Lâm Dục nhìn qua là vẻ mặt không kềm chế được cuồng ngạo, toàn thân phủ đầy đao kiếm, cho dù như vậy Phương Chu cũng âm thầm cảm thấy Lâm Dục tránh không khỏi anh. Nếu thật sự phải bị sa thải.... cậu âm thầm hạ quyết tâm... không thể ngồi xem mặc kệ.

⚡️⚡️

Lâm Dục luôn luôn đến trước giờ học năm phút đồng hồ. Phương Chu chặn lại trước phòng thay quần áo. Nhìn Lâm Dục mặc áo khoác phong trần Zegna được cắt may rất vừa vặn. Lúc này đây cậu cảm thấy mình có chút tàn nhẫn.

"Huấn Luyện Viên."

Lâm Dục nhẹ gật gật đầu nhìn Phương Chu do dự, anh dừng lại yên tĩnh đứng nhìn đứa nhỏ trước mặt.

Ánh mắt Phương Chu có điểm né tránh, nói:

"Hôm nay huấn luyện hủy bỏ."

Lâm Dục nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên bất mãn rỏ ràng.

Phương Chu cắn cắn môi dưới.

"Hiệu trưởng chúng tôi muốn cùng Huấn Luyện nói chuyện."

Lâm Dục mày nhăn đến càng chặt, trong ánh mắt bất mãn đã bị nghi hoặc thay thế, thoáng chút sợ hãi, còn có Phương Chu không nghĩ qua đã thấy được ánh mắt kia. Phương Chu có chút kỳ quái, đây là biểu tình chưa từng xuất hiện trên mặt Lâm Dục.

Đại khái cho rằng Huấn Luyện cái gì cũng không biết, đã bị ngừng dạy kêu đi nói chuyện, khó tránh khỏi khẩn trương, vì thế cắn chặt răng cố ý nói ra nguyên do.

"Có thể bởi vì ngày đó tôi không cẩn thận để hiệu trưởng thấy được thương trên người tôi."

Không thấy qua ý từ trên mặt Lâm Dục thì ra là thế, chỉ nghe anh nói:

"Có bôi thuốc không?"

Phương Chu có chút xấu hổ, hơi cúi đầu:

"Bôi qua, không đau lắm."

Trong không khí lưu thông quen thuộc cỏ xanh thuốc mỡ hương vị làm Lâm Dục nao nao, thật sâu nhìn Phương Chu liếc mắt một cái, không nói thêm gì nữa, chỉ nói:

"Được. Dẫn đường đi."

⚡️⚡️

Phương Chu cảm thấy tâm lý đang bị quấy phá. Lâm Dục trong bước đi có vẻ chần chừ pha lẫn một tia gấp gáp không chờ nổi. Cậu bé thật khôn khéo không để mình hoảng loạn quá lâu, một lần nửa chứng minh cậu mẫn cảm cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Phương Chu gõ cửa thấy Cảnh Trăn đang đứng trước giá sách thật lớn trước mặt tường đang tìm sách, không có quay đầu, chỉ nói một tiếng "Vào."

Phương Chu quay lại nhìn Lâm Dục đứng có chút cứng còng nói:

"Huấn luyện trước ngồi, tôi đi mời hiệu trưởng ra."

Biết rõ cho Lâm Dục mượn mười lá gan cũng không dám ngồi. Chỉ nhìn bóng dáng từ mông đến đầu gối cong của Cảnh Trăn thôi, trong lòng cũng đã run rẩy liên hồi, hàng năm rèn luyện, thân mình đường cong tuấn lãng sắp run rẩy lên.

Anh biết, anh sắp muốn đối mặt người này, hai năm qua đều thật khắc sâu vào trong đầu anh, một cái nhíu mày, một nụ cười, cười nhạo cùng nghiêm túc, góc độ nhíu mày cùng thần thái hít mũi của người này, tất cả buồn, vui, lo, giận của người này đều đã từng pha lẫn ảnh hưởng trong cuộc sống sinh hoạt cùng quan hệ tín ngưỡng trong anh.

Nhưng mà hiện giờ cho dù anh hao tổn bao nhiêu tâm huyết tiếp cận Cảnh Trăn nhưng người nắm giữ quyền chủ động lại là người kia, nhìn Cảnh Trăn từ từ xoay người, vẫn ưu nhã thong dong bước đến gần anh, hai chân anh giống như bị đóng chặt vào sàn nhà, một bước cũng bước không ra.

Cảnh Trăn vừa quay đầu lại liền thấy được thân ảnh kia qua hai năm lột xác, đường cong càng thêm quả cảm cương nghị, mặt quật cường không kềm chế như xưa. Anh vốn có thói quen che dấu cảm xúc thật tốt, hiện giờ dù trong nội tâm sông cuộn biển gầm cũng vẫn một vẻ mặt vững vàng, thậm chí mang theo điểm chiêu bài mỉm cười mà đi qua bên người Lâm Dục đang ngây ra như phỗng, ngồi vào ghế hiệu trưởng của anh.

Một hồi trầm mặc, một đứng một ngồi, hai người đem con ngươi đối nhau chằm chằm.

Phương Chu có chút ngượng ngùng, theo lý thuyết tính cách hai vị này đều không phải sẽ cho đối phương cơ hội đánh đòn phủ đầu sao, sao giờ hai người đều giống như tượng không nói một tiếng mà nhìn chăm chú vào đối phương.

Cậu bé hắng giọng một cái mới nói:

"Thầy Cảnh! Vị này chính là người mà ngài muốn gặp, Huấn luyện Viên TaeKwonDo của câu lạc bộ trường học"

"Huấn luyện viên Lâm Dục sao? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Cảnh Trăn cong lên khóe miệng, nghiêng đầu nhìn Lâm Dục trước mắt trong giọng nói đã tràn đầy khiêu khích.

Chỉ một câu trong lúc vô tình châm biếm của Cảnh Trăn, Lâm Dục liền cảm thấy không khí loãng thật nhiều, hô hấp càng dồn dập hơn.

"Sư huynh."

Vừa nghe xong hai từ này đến phiên Phương Chu cứng đờ hóa đá.

Cảnh Trăn cười đến miệng càng mở, hàn ý trong giọng nói của anh hoàn toàn không hợp nhau.

"Tôi không dám. Huấn Luyện Lâm làm việc quyết đoán, năng lực trác tuyệt, Trường Nhị Trung chúng tôi thật may mắn có thể mời được người đến a."

Lâm Dục cảm thấy đường hô hấp càng thêm dồn dập như muốn chặt đứt một chữ cũng phun không ra.

Đầu gối khẽ cong quỳ xuống.

Cảnh Trăn đột nhiên thu hồi tươi cười.
Trên mặt anh luôn treo ẩn ẩn ý cười thế cho nên rất nhiều người cũng không biết, một khi gương mặt này âm trầm xuống thoáng nhìn đến thôi đã thấy sợ. Anh hơi nhíu mày lại.

"Đứng lên."

Lâm Dục hít một hơi thật sâu, như cũ quỳ càng thêm thẳng, chỉ ánh mắt trước sau không dám nhìn lên, cúi đầu nói:

"Em nhận phạt."

Cảnh Trăn âm thầm thở dài khôi phục vẻ mặt phong khinh vân đạm, lạnh nhạt, thờ ơ của anh, nhìn người trước mặt ngoài mặt rũ mi rất ngoan ngoãn kỳ thật là một sư đệ kiệt ngạo khó thuần... nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tôi không phạt cậu."

Lâm Dục vừa mới còn rất anh dũng tự tin thoáng cái đã bay mất rồi, trái tim nhỏ như bị đánh mạnh một roi, cắn môi không nói.

Cảnh Trăn cũng không để ý tới, quay qua Phương Chu đang há to miệng, sửng sốt đứng một bên.

"Đở Huấn Luyện của em ngồi."

Phương Chu đã sớm choáng váng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy có đánh chết cậu bé cũng không tin, Huấn Luyện không ai bì nổi vậy mà đối Cảnh Trăn lại thần phục đến như vậy, làm ra động tác xuyên qua thời đại mất rồi.

Lâm Dục sau khi nghe xong, trái tim nhỏ mới vừa bị roi đánh vào đột nhiên bị mang ném vào nước đá lạnh thấu tâm can. Với tính tình của anh sao để cho Phương Chu đến đỡ mình đứng lên được, tay đã nấm thành quả đấm, chậm rãi đứng lên.

Cảnh Trăn vẫn nhìn Phương Chu, lần nữa treo lên ý cười.

"Huấn Luyện Lâm của các em trước cùng tôi cùng nhau luyện TaeKwonDo."

Phương Chu chửi thầm, cùng nhau luyện TaeKwonDo vừa gặp mặt liền quỳ xuống sao?

Cách cơ bản đối nhân xử thế, cậu bé vẫn hiểu biết hướng về Lâm Dục cúi đầu 30 độ.

"Huấn Luyện, không biết huấn luyện cùng anh là quen biết cũ, lúc trước mạo muội."

Cảnh Trăn thực vừa lòng Phương Chu gãi đúng chỗ ngứa bởi gọi một tiếng 'Anh', dự kiến bên trong từ trong mắt Lâm Dục đã lộ ra ba phần nghi hoặc liền nói:

"Phương Chu, em trai tôi."

Lâm Dục trong lòng đột nhiên có một lọ ngũ vị hương 'Bùm' rớt xuống..... Căng da đầu, không nói gì.

Cảnh Trăn là hiệu trưởng một trường, thường xuyên đứng ra dàn xếp, làm ổn tình hình bên dưới, anh không dài dòng mà trực tiếp đi vào vấn đề chính:

"Tìm cậu tới chỉ có một việc."

Anh giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt sư đệ không ít góc cạnh, trải qua phong vân Cảnh hiệu trưởng vẫn quyết định đem tầm mắt dời đi nhìn xuống mũi chân Lâm Dục, thanh âm cũng trầm lắng hơn :

"Cậu làm huấn luyện viên cậu lạc bộ trường học không phải đào tạo đội tuyển quốc gia. Này một đám học sinh mẹ sinh cha dưỡng da thịt non mịn, bị cậu đánh thành như vậy, ngày hôm sau không cần đi học sao? Cha mẹ đưa con cái tới học tập, không phải tham gia thế vận hội Olympic hay đi nhập ngũ, cậu tính đem bọn họ đều luyện đến đai đen, thi không đậu đại học, cậu chịu trách nhiệm à?" ( Haha ai biểu đụng tới em trai bảo bối của ảnh chi...)

Cảnh Trăn vốn là chuẩn bị tốt cùng huấn luyện tâm sự, lại không ngờ lại gặp mặt sư đệ, cái gì hướng dẫn từng bước, ân cần dạy dỗ đều vứt đi hết, đổi thành một trận trách mắng tả tơi. Lại nghĩ đến cậu ta rời đi hai năm, tính tình bướng bỉnh, nóng nảy không thay đổi chút xíu nào trong lòng thật là giận mà. Những điều Cảnh Trăn nghĩ rất đúng, tính tình nóng nảy, bướng bỉnh của Lâm Dục càng tăng chứ không giảm. Anh vốn là một người đối xử với mọi người rất nghiêm túc và tự kềm chế bản thân mình cũng nghiêm hơn người.

Từ nhỏ không được mọi người nhòm ngó tới làm Lâm Dục vẫn luôn cảm thấy làm chuyện gì đều phải đem hết toàn lực mà làm. Huống hồ, anh không cảm thấy những vết bầm tím xanh đó là chuyện rất bình thường. Lúc anh đi theo Cảnh Trăn luyện tập không ngày nào cánh tay không tràn đầy vết xanh tím bởi đánh cọc gỗ, quét chân đến dây chằng như muốn đứt ra. Hiện giờ Lâm Dục không có chút tâm tình nào cùng Cảnh Trăn tranh ba cái thị phi này, trong lòng nghẹn khuất, ánh mắt bay tới trần nhà thượng, thanh âm càng thêm khác thường:

"Em không đánh bọn họ."

Vừa dứt lời, Phương Chu bên cạnh đầu tiên là run lên, công lực tranh luận này không thua gì mình a.

⚡️⚡️⚡️

Bình luận

Truyện đang đọc