PHƯỢNG HỀ PHƯỢNG HỀ, HỒ SỞ Y



Bạch Chân nói mình trong thời gian ngắn không thể lấy ra bản đồ địa hình Bắc Hoang cho Dạ Hoa, cũng không phải hoàn toàn là cố ý ra oai phủ đầu Dạ Hoa.

Quả thật là ngày thường chàng không thường ở Bắc Hoang, hiện tại muốn vẽ ra bản đồ địa hình, thực sự phải tốn thời gian chút.

Cứ thế, Chiết Nhan sắp bị buộc điên rồi!
Trước đó không lâu, Chiết Nhan phát hiện sao Hồng Loan của Bạch Thiển động, Bạch Thiển ở nơi khác có người tương thân tương ái, vậy hôn ước với Dạ Hoa hơn phân nửa là muốn thoái.

Bạch Chân tận tâm tận lực mà giúp đỡ Dạ Hoa làm việc, cũng coi như một loại bồi thường sau này.

Thế nên, tuy Chiết Nhan ngày ngày cùng Bạch Chân chạy đông chạy tây tra xét địa hình Bắc Hoang, nhưng Bạch Chân thật sự tận tâm quá mức, làm Chiết Nhan cảm thấy mình đang bị Chân Chân âu yếm bỏ qua, nháy mắt có loại cảm giác thê lương người không bằng núi...
Trừ cái này ra, còn có đau lòng.

Ban ngày xem sông núi, ban đêm vẽ địa hình, Chiết Nhan ngoài làm bạn ra cũng chỉ có thể hết lòng hầu hạ.

Để hoàn thành bản đồ địa hình này vốn đã vất vả, Chiết Nhan cũng không nỡ buổi tối lại lăn lộn Bạch Chân, thế nên hồi lâu đã chưa được thân thân thiết thiết rồi.
Lúc Chiết Nhan sắp nhịn không được mà điên cuồng, Bạch Chân rốt cuộc hoàn thành bản đồ địa hình Bắc Hoang: "Vân Sinh, ngươi đưa bản đồ địa hình này qua cho Thái tử đi.

Cứ nói Cửu Vĩ Hồ tộc không thiện chiến, cũng không nuôi quân, chỉ có thể giúp y đến đây thôi!"
Vân Sinh đáp "Vâng" một tiếng, xoay người định đi.

Chiết Nhan Thượng Thần phía sau Tứ điện hạ nhà mình đang trưng ra vẻ mặt muốn ăn thịt người, cậu không dám ở lại trong phòng này lâu đâu.
"Ấy, từ từ, ta còn chưa nói xong, ngươi gấp cái gì?" Bạch Chân vội gọi cậu lại: "Ngươi nói cho Thái tử, đồ ta đã đưa cho y, nếu ngày sau Đế cơ Bạch Thiển của Thanh Khâu ta ở Thiên tộc chịu uất ức, ta sẽ đích thân tới cửa nói rõ lý lẽ!"
"Dạ!" Vân Sinh lặng lẽ liếc mắt nhìn Chiết Nhan một cái: "Tứ điện hạ nếu đã nói hết lời, vậy Vân Sinh đi đưa đồ nhé ạ?"
"Ừm!"
Vân Sinh vừa đi, Chiết Nhan còn chưa kịp hành động, Bạch Chân đã trước một bước xoay người vọt vào lòng hắn, làm nũng nói: "Chiết Nhan, mệt chết ta rồi!"

Chiết Nhan khom lưng bế Bạch Chân lên: "Nếu Chân Chân mệt mỏi, ta đây ôm ngươi lên giường nghỉ ngơi nhé..."
"Nói trước, bây giờ ngươi không được lăn lộn ta!" Bạch Chân ngoan ngoãn mà ôm cổ Chiết Nhan, nhoẻn miệng cười, rướn lên bên tai Chiết Nhan nhẹ giọng nói: "Chờ ta nghỉ ngơi đủ rồi, lại đại chiến ba trăm hiệp với ngươi, thế nào?"
"Vậy lấy chút lợi tức trước..." Lời còn chưa dứt, Chiết Nhan đã quay đầu hôn lên đôi môi hồng hào mềm mại của Bạch Chân.
Bận rộn một trận, ngày tháng lại trở về bình thường.

Chiết Nhan mang theo Bạch Chân quay về rừng đào tiếp tục quấn quýt, có điều, Bạch Chân rảnh rỗi lại muốn làm gì đó, nhưng chạy đi tìm Tô Mạch Diệp uống rượu thì Chiết Nhan sẽ không vui, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nghiên cứu thực đơn, nấu món ngon cho Chiết Nhan ăn...
Chiết Nhan vừa thấy tư thế này của Bạch Chân, trong lòng yên lặng lo lắng cho dạ dày của mình: "A! Chân Chân, ngươi muốn học nấu ăn à? Người có tài nấu nướng giỏi nhất Thanh Khâu chỉ có Phượng Cửu, nghe Mê Cốc nói con bé tới chỗ Đông Hoa báo ân rồi.

Ngươi chờ nhé, ta đi mang con bé về, để nó dạy ngươi!"
Bạch Chân liếc Chiết Nhan một cái, ra vẻ không có việc gì mà phủi phủi ống tay áo: "Đúng vậy, Tiểu Ngũ không ở nhà, Phượng Cửu cũng đã lâu không về, khó trách ta sẽ nhàm chán như vậy!"
"...!Chân Chân là đang trách cứ ta không có tình thú?"
Nếu thật sự vì không có hai cô nàng mà thấy quá nhàm chán, chỉ sợ Bạch Chân đã sớm ồn ào bắt Chiết Nhan đi tìm Phượng Cửu về.

Bạch Thiển tìm không thấy lại không có chỗ nào để tìm, nhưng Phượng Cửu ở đâu thì bọn họ quá rõ, cần gì chờ Chiết Nhan nhắc tới mới nghĩ đến Phượng Cửu cũng đã lâu chưa về?
Chiết Nhan âm thầm buồn cười, Chân Chân đây rõ ràng là đang đùa giỡn mình mà.

Trước kia lúc hai con bé tới, mình chỉ hận không thể ném tụi nó ra khỏi rừng đào, sợ chúng quấy rầy thế giới hai người của mình và Chân Chân, bây giờ lại chủ động nói muốn tìm Phượng Cửu tới, đầu nhỏ thông minh kia của Chân Chân sao có thể không đoán được là bởi vì mình có chút sợ đồ ăn y làm?
Thấy Chiết Nhan vẻ mặt u uất, Bạch Chân lại mềm lòng: "Tính ra, đúng là cũng lâu lắm rồi không thấy con bé, ngươi tới Thái Thần cung xem nó thế nào đi."
Bạch Chân vốn định đi cùng Chiết Nhan, nhưng nhớ lại lúc trước hai người Đông Hoa và Mặc Uyên cùng nhau đặc biệt tới rừng đào hóng hớt, trêu chọc chàng và Chiết Nhan...!Nếu lần này đi cùng Chiết Nhan, không chừng lại bị Đông Hoa đùa giỡn đến đâu nữa!
"Được!"
Bạch Chân giữ chặt ống tay áo Chiết Nhan, cười xấu xa nói: "Ta về động Hồ Ly tìm Mê Cốc dạy ta, chờ ngươi trở về nấu cơm cho ngươi ăn..."
Bạch Chân mặt đầy ý xấu, nhưng vẫn trước sau như một mà động lòng người, Chiết Nhan nhịn không được nhéo Bạch Chân hôn một cái: "Được, ăn xong cơm của ngươi rồi ăn ngươi!"
Thân thiết một trận, Chiết Nhan cuối cùng cũng xuất phát, đến Thái Thần cung chưa thấy được Phượng Cửu, ngược lại ở Thiên cung bắt gặp một cô gái mù thân thoang thoảng mùi hoa của rừng đào mười dặm, có nét giống với Bạch Thiển.

Chiết Nhan mang theo nghi hoặc đến chuông Đông Hoàng xem, lại không thể nhìn ra nguyên cớ gì, nghĩ lại, quyết định lên Thiên cung tìm tòi nghiên cứu một phen, xem cô gái kia với Bạch Thiển rốt cuộc có liên hệ gì.


Kết quả lúc quay lại, Thiên cung liền xảy ra chuyện.

Dạ Hoa đi theo cô nương kia nhảy Tru Tiên Đài.

Chờ Chiết Nhan cứu về mạng của Dạ Hoa, trở lại rừng đào, Bạch Thiển đã toàn thân đầy thương tích nằm ở rừng đào của hắn và Bạch Chân.
Vốn tưởng rằng trận tình kiếp này qua đi, Bạch Thiển tuy thương tâm chút, rồi cũng sẽ dần dần khá lên, rốt cuộc chỉ là một hồi kiếp số thăng thần mà thôi.

Nhưng mà, Bạch Thiển chung quy đã dùng tình sâu vô cùng, khó có thể buông, chỉ đành tìm Chiết Nhan đòi Vong Tình dược, hoàn toàn quên đi đoạn tình kia.
Mặc kệ thế nào, Bạch Thiển lịch kiếp trở về là chuyện đáng mừng, còn nỗi thương tâm hồng trần, quên đi càng tốt, mọi người cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Theo Chiết Nhan ra khỏi nhà, Bạch Chân có chút khó hiểu hỏi: "Cha mẹ ta nghe lời ngươi thật đấy, ngươi nói cái gì bọn họ cũng đồng ý.

Ta còn chưa hỏi ngươi, trước khi ta sinh ra, ngươi và họ quen biết nhau thế nào?"
Theo lý thuyết, cha của Bạch Chân lớn tuổi hơn Chiết Nhan, là huynh, hơn nữa, hiện tại chàng và Chiết Nhan có quan hệ như vậy, Chiết Nhan thế nào cũng coi như "con dâu" của Thanh Khâu.

Thế nhưng đối với lời của Chiết Nhan, cha mẹ chàng dường như vẫn luôn là nói gì nghe nấy, làm cho Bạch Chân không khỏi có chút tò mò.
"Trước khi ngươi sinh ra à? Hà, khi đó, là ta coi trọng mẹ ngươi trước.

Đáng tiếc, mẹ ngươi một hai phải chọn cha ngươi là kẻ khó hiểu phong tình, ta và cha ngươi đại chiến mấy ngày, sau đó phát hiện tính tình hợp nhau, đơn giản liền kết giao thôi!"
Bạch Chân cúi đầu nhíu mày: "Còn có chuyện như vậy à..."
"Đúng vậy.

Cho nên ngươi phải cảm tạ ta mới đúng.

Nếu không phải lúc trước ta từ bỏ mẹ ngươi, thì nào có mấy đứa các ngươi bây giờ!"
Bạch Chân áp xuống bực bội dưới đáy lòng, quay người đi không nhìn Chiết Nhan: "Hùng hồn gớm! Mẹ ta mới chướng mắt cái lão phượng hoàng ngươi!"

"Lão phượng hoàng?" Chiết Nhan bước đến gần Bạch Chân, đùa giỡn hỏi: "Chân Chân, ngươi còn nhớ lúc ngươi một tuổi, cứ nhất định phải trèo lên người ta thơm một cái không?"
Nếu không biết Chiết Nhan từng coi trọng mẹ mình, Bạch Chân quá lắm chỉ thẹn thùng, nhưng hiện tại, Bạch Chân lại cảm thấy có chút buồn cười.

Có lẽ khi đó người trong lòng Chiết Nhan vẫn là mẹ mình, mà mình còn chẳng biết xấu hổ dán qua lấy lòng.

Trong lòng tức khắc nóng nảy, ngữ khí có chút lạnh băng, nghiến răng nghiến lợi: "Lão phượng hoàng, chuyện lúc ta một tuổi bây giờ ngươi lấy ra nói, hay ho lắm hả?"
Chiết Nhan không nhận thấy Bạch Chân đang loanh quanh lòng vòng, còn tưởng Chân Chân của hắn thẹn thùng vì bị đùa giỡn kia, cười xấu xa một tiếng: "A...!Hay chứ!"
Ngay sau đó, Chiết Nhan bị Bạch Chân đuổi ra khỏi phòng...
Xong việc, Bạch Chân khoanh chân ngồi trên giường gỗ mà chàng cùng Chiết Nhan từng mây mưa triền miên vô số lần, càng nghĩ càng giận, trong lòng khó chịu cực kỳ, vừa cáu kỉnh vừa sợ hãi.

Cũng không phải giận Chiết Nhan, mà là giận chính mình, lại đi ghen tuông với cả mẫu thân mình, càng sợ Chiết Nhan là bởi vì mẹ mới cùng chàng bên nhau, sợ ở trong lòng Chiết Nhan, mình từ đầu đến cuối chỉ là thế thân của mẹ mà thôi.

Vậy nên lúc Chiết Nhan bưng canh hoa đào vào cửa, phát hiện chàng không ổn lắm, quan tâm dò hỏi, Bạch Chân tâm phiền ý loạn trực tiếp đuổi Chiết Nhan ra ngoài.

Lúc sau Bạch Chân mới ý thức được, chàng đuổi Chiết Nhan đi làm gì? Mình trốn về Bắc Hoang chẳng phải tốt hơn sao? Giờ thì hay rồi, ngược lại tự nhốt mình trong phòng...
Sợ Bạch Chân cáu kỉnh lại bỏ nhà ra đi, Chiết Nhan bị đuổi ra ngoài phản ứng đầu tiên chính là đuổi Tất Phương đi ngay, phong rừng đào, canh giữ ngoài cửa: "Chân Chân, ngươi đừng nóng giận, ta lúc ấy thật sự chỉ là hướng về danh tiếng đệ nhất mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang của mẹ ngươi thôi! Lúc nói muốn cưới bà ấy, ngay cả bà ấy trông như thế nào ta cũng không biết! Khi đó niên thiếu vô tri, không biết tình là gì, cho đến khi yêu ngươi..."
Hôm nay cả ngày đều gió êm sóng lặng, đến lúc nghe nói hắn từng coi trọng Hồ hậu, Bạch Chân mới bắt đầu không bình thường.

Chiết Nhan đương nhiên đoán ra được, tiểu hồ ly này nhất định là ghen, lại để tâm vào chuyện vụn vặt.
Chiết Nhan dán lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng, nhưng mà cái gì cũng không nghe thấy, lòng nóng như lửa đốt: "Chân Chân, ta thề, ngươi thật sự ta người đầu tiên, là người cuối cùng, cũng là người duy nhất mà đời này ta yêu.

Nếu Chiết Nhan ta có nửa lời lừa Bạch Chân ngươi, vậy khiến ta lập tức hồn phi phách tán..."
"Ngươi đừng nói hươu nói vượn!" Lời bày tỏ lòng trung thành của Chiết Nhan còn chưa nói xong, Bạch Chân đã mở toang cửa.
Chiết Nhan kéo Bạch Chân vào ngực: "Chân Chân, đừng nóng giận.

Nếu ngươi không vui, đánh ta mắng ta gì cũng được, nhưng đừng nghẹn trong lòng hại mình khó chịu, ta đau lòng lắm!"
Bạch Chân không phản ứng Chiết Nhan, đẩy Chiết Nhan ra, quay người liền bắt đầu gọi Tất Phương, nhưng gọi cả buổi cũng không thấy chim đâu, Chiết Nhan từ sau lưng ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Bạch Chân, đầu vùi vào cổ Bạch Chân, đáng thương cực kỳ nói: "Chân Chân, ngươi đừng đi, cầu xin ngươi đừng rời xa ta!"
"Ta...!Ta chỉ là...!muốn ra ngoài giải sầu thôi! Ngươi buông ta ra trước đã..."
"Không!" Đôi tay Chiết Nhan càng siết càng chặt: "Đời này kiếp này, ngươi đừng hy vọng ta sẽ buông ngươi ra!"
Bạch Chân mềm lòng đã sớm bị lời ngon tiếng ngọt đào tim đào phổi của Chiết Nhan làm đầu óc choáng váng.


Chỉ là Chiết Nhan khẳng định tình yêu thêm một phân, tim hồ ly lại thêm một phần ấm ức không thể hiểu được từ đâu toát ra.

Càng được Chiết Nhan cẩn thận sủng nịch che chở, Bạch Chân càng muốn được nước làm tới.

Nghĩ nghĩ, trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Chân trào lên ánh nước, cái miệng nhỏ bĩu ra uất ức, ra sức xoay người trong cái ôm thật chặt của Chiết Nhan, ôm cổ Chiết Nhan tức tức tưởi tưởi chất vấn:
"Ngươi nói đi, ngươi đến với ta có phải bởi vì mẹ ta không? Ở trong lòng ngươi, có phải ta chỉ là thế thân của mẹ thôi không?" Kỳ thật Bạch Chân đã có đáp án, chàng tin Chiết Nhan, tin tưởng mình mới là người đầu tiên, là người duy nhất, cũng nhất định sẽ là người cuối cùng mà hắn yêu, nhưng chàng vẫn vô cớ gây rối một phen, chính là muốn để Chiết Nhan dỗ mình.

Nếu Chiết Nhan đã nói rõ ngay từ đầu hắn chỉ vì nghe danh mẹ là đệ nhất mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang mới mộ danh mà tới, không phải bởi vì yêu bà, vậy chàng cũng không đến mức một mình tự luẩn quẩn, ngay cả thế thân cũng nghĩ ra được...
"Đương nhiên không phải! Ta yêu ngươi, bởi vì ngươi là Bạch Chân, không liên quan đến bất cứ ai cả!"
"Thật chứ?"
"Chân Chân, ngươi có còn nhớ không, trước kia ta đã nói, chờ ngươi trưởng thành, ta nhất định chọn lựa kỹ càng cho ngươi cưới một phu nhân như hoa như ngọc?"
Nghe vậy, Bạch Chân lại không vui, đẩy mạnh Chiết Nhan ra, tức giận mà trừng mắt với hắn: "Thì sao? Bây giờ ngươi muốn ta cưới phu nhân đúng không?"
"Sao có thể? Chân Chân, đừng nóng, ngươi nghe ta nói xong đã!" Chiết Nhan thấy đôi mắt Bạch Chân ngập nước, khuôn mặt nhỏ ấm ức, tim như bị bóp nát, đi qua ôm lấy Bạch Chân dựa lên cây đào ngồi xuống, nhẹ vỗ về tóc đen của Bạch Chân: "Sau đó ngươi từ từ trưởng thành, ta tưởng tượng đến cảnh ngươi cưới phu nhân...!Người mà ta vẫn luôn yêu chiều, giờ phải đi bảo hộ người khác, trong lòng ta khó chịu như có vạn con kiến cắn xé, càng sợ người khác không chiếu cố tốt ngươi, làm ngươi chịu thiệt thòi.

Ta sao có thể để người mình coi như bảo bối phải chịu một chút thiệt thòi chứ? Huống chi, Chân Chân của ta tốt như vậy, trừ ta ra, ai còn có thể xứng với ngươi? Khi đó mới biết được, thì ra đây mới là cảm giác yêu một người."
Bạch Chân dịu ngoan mà dựa vào ngực Chiết Nhan, sắc mặt một mảnh ửng đỏ...
"Mà lúc ta đích thân chủ hôn cho cha mẹ ngươi, vẫn nghĩ đây là lần đầu tiên làm người chứng hôn cho một đôi tân nhân hạnh phúc, trong lòng rất vui sướng, tràn đầy đều chúc phúc cho bạn tốt, ngoài ra không còn gì khác cả." Chiết Nhan nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Chân lên, dịu dàng hỏi: "Chân Chân, nói như vậy, ngươi hiểu rõ chưa?"
Bạch Chân chu cái miệng nhỏ, nỗ lực bới lông tìm vết: "Nhưng mà, lần trước lúc Tiểu Ngũ xảy ra chuyện, Thiên tộc lại thúc giục mau chóng thành hôn, ngươi còn đặc biệt dịu dàng vỗ vai an ủi mẹ ta kìa!"
Chiết Nhan cười khẽ ra tiếng, đầu ngón tay điểm điểm chóp mũi xinh xắn của Bạch Chân: "Chân Chân à Chân Chân, ngươi biết rõ đó là hổ thẹn vì việc đưa Tiểu Ngũ lên Côn Luân Hư nên mới..." Nói đến đây, Chiết Nhan bừng tỉnh ngộ.

Bạch Chân biết rõ hắn dịu dàng an ủi chỉ là xuất phát từ lòng áy náy, lại vẫn bất mãn nói ra, đây rõ ràng là ám chỉ hắn về sau chỉ có thể dịu dàng với một mình chàng...
Hiểu rõ huyền cơ trong lời Bạch Chân, Chiết Nhan lập tức thổ lộ: "Chân Chân, ta là người của ngươi, rừng đào của ta là của một mình ngươi, dịu dàng của ta cũng chỉ cho một mình ngươi.

Tất cả những gì Chiết Nhan ta có, đều là của một mình Bạch Chân ngươi, mà ngươi, là của ta!"
"Ừm..." Bạch Chân vành tai đỏ rực, tặng cho Chiết Nhan một nụ hôn nồng nhiệt ngọt ngào, trong lòng hạnh phúc lâng lâng.

Làm sao bây giờ? Hình như càng yêu Chiết Nhan hơn rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc