PHƯỢNG HOÀNG TẠI THƯỢNG

Hai người bị chỉ điểm đồng thời ngẩn ra.

Con ngươi đen như mực của Trầm Chu hướng về phía cả hai, thản nhiên hỏi: “Thế nào? Không muốn?”

Địch ý trong mắt Nghi Mặc đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ nghi hoặc, “Tại sao lại là chúng ta?”

Trầm Chu chỉ nói: “Tóm lại có đi hay không?”

Một thoáng sau, cả Đông Phượng Khuyết và Nghi Mặc đều đồng thanh: “Đi.” Dứt lời, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt ai cũng mang vẻ ngạc nhiên khó nói thành lời.

Thế rồi Nhị đệ tử Mục Thanh Nhượng của Trường Minh Kiếm Phái cũng đột nhiên lên tiếng: “Đệ tử nguyện theo cùng, thề sẽ bảo vệ thượng thần chu toàn, xin thượng thần ân chuẩn.” Hắn vẫn không dám ngẩng lên nhìn Trầm Chu nhưng thần sắc lại hết sức kiên quyết.

Lạc Tiểu Thiên đứng bên cạnh nhìn sang… Không phải chứ, Nhị sư huynh từ trước tới nay vốn không thích tham gia náo nhiệt mà sao hôm nay lại tự mình đưa đầu ra như vậy…

Thế là ngọn lửa hóng chuyện trong lòng môn hạ nhỏ nhất của Ngọc Hư sư tôn vừa được dập tắt lại bắt đầu hừng hực cháy lên.

Trầm Chu ngước lên đánh giá người thanh niên vừa mở miệng từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng buông ra hai chữ gọn lỏn trước ánh mắt mong chờ của hắn, “Không cần.” Sau đó nàng còn bồi thêm một kích, “Ngươi quá yếu.”

Lạc Tiểu Thiên thấy thân thể Nhị sư huynh nhà mình rung mạnh một cái.

Trầm Chu không hề để ý đến việc mình vừa giáng một đòn nặng nề lên trái tim non nớt của một thanh niên trẻ tuổi, quay sang nói với Dạ Lai: “Thư sinh nghèo giao cho ngươi, trước khi ta trở về, bất kỳ ai cũng không được phép động đến đầu ngón tay của hắn.”

Nàng nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển về phía Phượng Chỉ.

Xem ra trong lòng thượng thần Trầm Chu, người này có địa vị không tầm thường chút nào.

Truyền thuyết nói Long thần Không Động háo sắc quả nhiên không phải là giả.

Trong khi đó, Trầm Chu lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng bảo Dạ Lai bảo vệ Phượng Chỉ chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa mà thôi, nếu đã dẫn hắn đến đây thì không thể mặc kệ.

Nghe được lệnh của Trầm Chu, ánh mắt nhìn về phía Phượng Chỉ của Dạ Lai càng thêm rét thấu xương. Phượng Chỉ chỉ còn cách tiếp tục vờ như không thấy.

Đến khi ý thức được chuyện Trầm Chu muốn dẫn Nghi Mặc và Đông Phương Khuyết tiến vào kết giới, Dạ Lai lập tức phản đối quyết liệt, “Đế quân, thuộc hạ cũng đi cùng ngài!”

Một giọng nam ôn tồn cũng vang lên cùng một lúc, “A Chu cô nương.”

Trầm Chu nghe thấy Phượng Chỉ gọi tên mình thì ngẩn người, vành tai bất giác hơi nóng lên mà không rõ vì sao. Nàng điều chỉnh lại tâm tình mới đón nhận ánh mắt của hắn, hỏi: “Chuyện gì?”

Phượng Chỉ chậm rãi đi đến trước mặt Trầm Chu, ung dung nhìn nàng, “Ta đi với cô.”

Nàng quyết đoán bác bỏ, “Không được, ngươi phải ở lại bên ngoài. Dạ Lai sẽ bảo vệ ngươi.”

Phượng Chỉ rũ ống tay áo, than thầm trong lòng: Chẳng lẽ nàng không thấy được bộ mặt muốn ăn thịt người khác của thuộc hạ mình sao, cả tên Nhị đệ tử Mục Thanh Nhượng của Trường Minh Kiếm Phái kia nữa…

Trầm Chu không nhìn hắn nữa, nhấc chân đi về phía kết giới. Mọi người nhìn thấy động tác của nàng đều thầm cho rằng nàng hẳn đang tìm cách vượt qua kết giới. Nghĩ tới cơ hội hiện diện kiến thần lực của thượng thần Long tộc, bọn họ đều không kìm nén được háo hức trong lòng. Đây chính là nguyên nhân tuy biết rõ không có cửa lên núi nhưng bọn họ vẫn quyết định ở lại. Long thần đấy, vạn năm nữa cũng chưa chắc lại có được kỳ ngộ như vậy.

Tất cả còn đang mong chờ nhìn xem thượng thần Trầm Chu sẽ phá trận thế nào thì lại thấy nàng dừng bước, quay sang phất tay với Đông Phương Khuyết, “Đông Phương Khuyết, bổn thần không phá kết giới được, ngươi tới giúp bổn thần một tay.”

Mong ước của mọi người lập tức đổ sụp, âm thầm phỉ nhổ trong bụng: Thượng thần gì vô dụng quá vậy.

Đông Phương Khuyết nâng kiếm tiến lên, “Được.”

Trầm Chu ra vẻ bề trên chỉ điểm: “Dùng bảy thành tiên lực công kích nơi này, nhớ phải giữ cho tiên lực phát ra liên tục, không có lệnh của bổn thần thì không được ngừng lại.” Dứt lời nàng quay sang Nghi Mặc, “Nghi Mặc, đi thêm ba bước về phía bên trái rồi đứng đó chờ lệnh, lát nữa còn phải mượn sức của Thanh Dương thương trong tay ngươi đấy.”

Lạc Tiểu Thiên chẳng biết từ khi nào đã sán tới gần, nhìn nhìn một chút lại không nhịn được xen vào, “Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra thần lực ở chỗ này là mạnh nhất, bảo Đại sư huynh đánh vào đây thì có khác gì lấy trứng chọi đá đâu? Tiên lực ở vị trí tây bắc mới là yếu nhất, tiến vào từ chỗ đó mới may ra có được vài phần thắng.”

Trầm Chu phất tay áo, “Bổn thần lớn hơn ngươi chín ngàn tuổi, chẳng lẽ còn cần ngươi tới chỉ đạo?”

Lạc Tiểu Thiên lần đầu tiên ra đời nên vốn như nghé con không biết sợ, nhìn thấy bề ngoài của Trầm Chu cũng chỉ cỡ bằng mình, thấy vừa rồi nàng còn chỉ đạo lung tung, chẳng chút chuyên nghiệp nên hắn càng không coi nàng như một thượng thần ngồi tít trên cao, liền không nhịn được cãi lại: “Chín ngàn tuổi? Ta thấy ngươi còn không nhiều kinh nghiệm bằng Đại sư huynh của ta, đúng không Đại sư huynh?”

Đông Phương Khuyết lập tức nhẹ giọng khiển trách: “Thấtsư đệ, không được hỗn.”

Trầm Chu lười biếng nhìn về phía kết giới, “Tiểu bối thời này đúng là càng lúc càng không biết kính già yêu trẻ gì cả. Cũng được, coi như hôm nay bổn thần thay Trường Minh giáo dục đồ tôn của hắn đi vậy. Mở miệng nói câu nào cũng là mầm họa…” Nàng nhẹ nhàng quay đầu lại, hờ hững tiếp lời: “Bổn thần phạt ngươi ba tháng không được mở miệng nói chuyện.”

Lạc Tiểu Thiên còn đang định xin tội thì chợt cảm thấy cổ họng nóng lên. Không phải chứ, thật sự nói không ra lời rồi. Làm thế nào vậy? Có thấy nàng ta kết ấn chú đâu…

Đông Phương Khuyết không nhịn được cảm thán trong bụng. Đây chính là sức mạnh của ngôn linh sao? Sau khi thần Sáng Thế tạo ra tiếng nói, chỉ thượng thần mới có quyền lực này, tiếng nói của người bình thường không hề có sức ảnh hưởng to lớn nào. Chỉ cần các thượng thần muốn, mỗi một câu nói ra khỏi miệng đều là lời vàng chữ ngọc.

Trầm Chu không buồn để ý đến Lạc Tiểu Thiên đang nước mắt đầm đìa vì bị khóa giọng nữa, quay sang bảo Đông Phương Khuyết: “Bắt đầu đi.”

Đông Phương Khuyết nhanh chóng tiến lên, giơ tay bắt ấn, phát ra linh lực đánh về phía kết giới. Linh lực vừa chạm vào kết giới liền bị nuốt chửng.

Thì ra là vậy. Đây là vị trí trung tâm, hội tụ và trung chuyển tiên khí của cả ngọn núi, cần phải bảo vệ kỹ càng nên dĩ nhiên tụ tập nhiều tiên khí hơn hẳn những nơi khác. Song chỉ cần liên tục dùng linh lực trung hòa tiên khí nơi này thì kết giới sẽ tự động điều tiên khí ở nơi khác đến bù. Trầm Chu bảo hắn tập trung công kích nơi này chính là có ý tìm ra chỗ sơ hở của kết giới.

Kết giới của Bạch Trạch tinh diệu như vậy nhưng nàng mới đi một vòng đã có thể chính xác chỉ vào chỗ này, lợi hại đến đâu không cần nói cũng rõ.

Đông Phương Khuyết biết bây giờ không phải là lúc cảm thán nên nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần, chuyên chú đối phó với kết giới trước mặt.

Thế nhưng, phải liên tục phát linh lực không ngừng, hơn nữa còn phải nhắm thật chuẩn xác, ngay cả Đại đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái cũng có hơi không chịu nổi. Khi hắn bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm thì lại nghe thấy Trầm Chu kêu gọn lỏn: “Nghi Mặc!”

Nghi Mặc đứng ở một phía khác của kết giới đã chuẩn bị xong từ sớm, hét to một tiếng rồi nhấc ngân thương lên đâm thẳng vào kết giới, khiến kết giới rách toạc một lỗ thật to.

Trầm Chu nhìn động tác của Nghi Mặc cũng không nhịn được thầm cảm thán: Không hổ là nữ chiến thần mạnh nhất, ra chiêu thật gọn gàng quyết đoán.

Nghi Mặc cao giọng nói: “Đông Phương Khuyết, nhanh lên!”

Đông Phương Khuyết không chút do dự lao qua lỗ hổng. Sau khi hắn khuất dạng, mi tâm Nghi Mặc thoáng hiện lên chút không đành lòng, ngay sau đó nàng liền quả quyết nói: “Trầm Chu, ta xin đi trước đây. Trở về sẽ chịu tội với ngươi sau.” Dứt lời, không chờ Trầm Chu nàng đã cầm ngân thương đuổi theo, lỗ hổng bắt đầu thu hẹp lại.

Trầm Chu không nhịn được mắng một câu: “Đồ trọng sắc khinh bạn!” Cũng may nàng đã sớm đoán được nên cũng nhanh chóng theo sau.

Cả ba người thoáng cái đã biến mất trong kết giới.

Dạ Lai chỉ sững người trong một cái nháy mắt, lập tức xông lên nhưng vẫn chậm nửa bước. Hắn vung nắm tay đấm mạnh vào tầng kết giới đã liền lại như ban đầu, gọi to: “Đế quân!”

Và chẳng ai chú ý đến vị thư sinh thanh tú vốn lặng lẽ đứng ở một bên đã không tiếng động mất dạng.

Bình luận

Truyện đang đọc