PHƯỢNG TÙ HOÀNG

Nhìn theo Sở Ngọc ra khỏi cửa, Dung Chỉ than thầm. Hắn xoay người hướng lầu các bước tới, đẩy cửa ra bắt gặp Hoàn Viễn và Giang Yêm sóng vai ngồi sau bàn. Chỉ là sau đó đến gần có thể nhìn thấy, trên bàn bày thẻ tre, nhưng mà đặt ngược.

Nhìn thấy Dung Chỉ, Hoàn Viễn và Giang Yêm đứng lên, khom người vái chào: “Đa tạ Dung công tử đã báo hiệu cho hai chúng ta”.

Kỳ thật suy nghĩ ban đầu của Sở Ngọc không hẳn là sai lầm.

Dung Chỉ ở chỗ cô u hẻo lánh, lại bởi vì hắn thích thanh tĩnh, Sơn Âm công chúa bèn triệu hồi thủ vệ xung quanh, thậm chí hạ lệnh không được quấy rầy. Hoàn Viễn, Giang Yêm cả hai đều là tài tử, ban đầu đến chỗ Dung Chỉ để mượn sách đọc. Lâu dần phát hiện trong lòng đối phương không cam chịu uất ức, hai người ý nghĩ giống nhau, tâm ý tương thông nhịp nhàng, sau này cùng tới đây để bàn bạc kế hoạch, âm mưu tạo phản.

Tuy rằng bọn hắn dung mạo tuấn mỹ nhưng không chịu lấy lòng công chúa, lại thêm thân phận đặc biệt của Hoàn Viễn, ở trong phủ hoàn toàn mất tự do. Đừng nói xuất phủ, ngay cả muốn đến chỗ nào cũng bị mật báo. Với bọn họ, chỗ ở của Dung Chỉ ngược lại là an toàn nhất.

Ban đầu hai người giấu Dung Chỉ, trao đổi bất cứ ý kiến gì cũng chỉ đôi câu vài lời, thậm chí là truyền qua ám hiệu. Sau này Giang Yêm phát hiện Dung Chỉ biết mưu đồ bí mật của họ, hai người lo lắng hắn tố giác với công chúa, liền dứt khoát trình bày kế hoạch với hắn, hơn nữa còn mời hắn cùng tham gia.

Dung Chỉ thần tình điềm đạm, chỉ nói: “Hai ngươi muốn làm gì cũng không liên quan đến ta. Ta sẽ không mật báo việc này với công chúa, cũng không trợ giúp các ngươi. Bất luận thành công hay thất bại là các ngươi tự làm tự chịu. Hãy tự thu xếp cho ổn thỏa”.

Từ sau lần đó, mỗi khi hai người trao đổi, Dung Chỉ lại tự động tách ra ngoài rừng đọc sách, tỏ rõ thái độ không tham gia chuyện của bọn họ. Tuy nhiên, dưới tảng đá trong rừng nơi hắn ngồi có bố trí thiết bị bí mật, chỉ cần đứng lên, là thần không biết quỷ không hay truyền báo động.

Hoàn Viễn cho rằng, hành vi của Dung Chỉ như vậy đã chứng tỏ khuynh hướng của hắn rồi.

Dung Chỉ nhỏ giọng nói: “Ta mấy ngày trước đã nhắc nhở, công chúa hình như có sự thay đổi. Hôm nay tại tiệc rượu không nhìn thấy ngươi, thế mà nàng lại tìm được đến đây, không biết nàng định làm gì. Trước đã nhắc, hôm nay lại phải nhắc lại các ngươi”.

Nói vài câu, hắn liền xoay người rời đi. Hoàn Viễn đuổi theo thật nhanh chặn trước mặt hắn: “Dung công tử dừng bước. Hoàn Viễn có việc cần nói”.

Dung Chỉ dừng bước, nhíu mày: “Mời nói”

Hoàn Viễn do dự một lát mới hạ quyết tâm nói: “Ta và Giang huynh mưu đồ bí mật, công tử giấu diếm không báo, ân đức này Hoàn Viễn ghi nhớ trong lòng…Nhưng công tử liệu có nghĩ, tuy trước giờ công tử không tham dự, nhưng ngày sau bất luận chúng ta thành công hay thất bại, công tử không tránh khỏi liên quan?” Hắn vừa nói, khóe miệng vừa nhếch lên cười khẽ: “Công tử tuy rằng được công chúa nhất mực sủng ái, nhưng lại tự do phóng túng, thậm chí âm thầm cung cấp phương tiện giúp chúng ta phản bội, chỉ sợ công chúa không thể khoan dung”.

Tuy rằng làm như vậy có chút lấy oán trả ơn, nhưng để tranh thủ sự ủng hộ của Dung Chỉ, hắn phải tạm thời áp chế sự hổ thẹn trong lòng. Dung Chỉ ở trong phủ công chúa có quyền lực cực đại, dù là việc lớn việc nhỏ, chỉ cần hắn muốn là có thể tùy ý nhúng tay. Không khoa trương mà nói, hắn cơ hồ “một tay che trời”, nếu có hắn tương trợ thì kế hoạch càng thêm thuận lợi.

Hoàn Viễn khi thốt ra lời này, sớm đã chuẩn bị nhận cơn thịnh nộ của Dung Chỉ; không ngờ sau giây lát, thấy Dung Chỉ điềm nhiên cười cười.

Thần sắc hắn vốn nhu hòa điềm đạm, nhưng nụ cười này lại hiện vẻ hơi hơi sắc bén: “Ngươi đang uy hiếp ta?” Lời nói của hắn thấp nhu uyển chuyển, nhưng ẩn chứa trong đó lại là uy thế lẫm liệt, khiến Hoàn Viễn không khỏi mất tinh thần.

Hoàn Viễn cố đè nén nỗi bất an đang dâng lên trong lòng, chắp tay ấm giọng nói: “Tại hạ chỉ là không còn cách nào ngoài hạ sách này, mong Dung công tử không lấy thế làm phiền lòng”.

Dung Chỉ mặt giãn ra, khẽ cười nói: “Ta lập trường trước sau như một. Nói thực với ngươi, Hoàn Viễn, sở dĩ ta không tố cáo mưu đồ của ngươi và Giang Yêm với công chúa, là bởi vì ta cho rằng ngươi sẽ không mảy may động được đến công chúa. Đợi đến ngày ngươi thất bại, cứ việc đem mọi sự tình đổ hết lên đầu ta, lúc đó ngươi xem, ta có hay không bị xử lý!” Hắn như cười như không, thần tình tán đạm, lời nói ẩn chưa ý vị cao ngạo tôn quý: “Ta không tố cáo các ngươi, chỉ là vì lười hành động, chứ không phải là che chở cho các ngươi. Ngươi ngàn vạn lần đừng tự mình đa tình!”

Lời hắn nói như phóng một mũi tên, làm trọng thương kẻ khác bằng ý vị mỉa mai vô cùng. Hoàn Viễn không tài nào phản bác được, gương mặt trắng nõn đỏ ửng vì phẫn nộ, lại không có cách nào phát tác, chỉ có thể đem từng ngụm uất khí nuốt sâu vào lồng ngực.

Cắn chặt răng, Hoàn Viễn phất mạnh tay áo, nghiến răng nói: “Giang huynh, chúng ta đi”.

Hai bóng người một trước một sau xuyên qua rừng trúc và ngô đồng, rời khỏi Mộc Tuyết viên. Nhưng bọn họ không phát hiện, trên mái hiên của tầng cao lầu các, vẫn có hai cặp mắt nhìn theo họ.

Mãi cho đến khi thân ảnh Hoàn Viễn và Giang Yêm đã khuất sâu sau những tán cây rừng, Sở Ngọc mới thu hồi tầm mắt. Nàng nhìn xuống mặt đất cách bảy tám thước dưới chân, ảm đạm cười nói: “Tốt, bọn họ đi rồi. Việt Tiệp Phi, mang ta xuống đi”.

Vừa rồi nàng làm ra vẻ rời khỏi nơi đây, nhưng lại bảo Việt Tiệp Phi âm thầm đưa nàng trở lại. Lén nghe Hoàn Viễn và Dung Chỉ nói chuyện, nàng mới có thể biết được chân tướng sự việc. Vừa rồi để tránh va phải hai người bọn Hoàn Viễn bước ra, Việt Tiệp Phi đã ôm nàng nhảy lên, một khoảnh khắc tựa như “đằng vân giá vũ”, khiến nàng tin rằng trên đời này có khinh công tồn tại. Hiện tại, nàng thật muốn được “bay” một lần nữa.

Việt Tiệp Phi liền ôm nhẹ eo nàng, cũng không hiểu hắn dùng động tác gì mà như một con chim lớn, men theo mái cong của lầu các nhẹ nhàng hạ xuống. Giữa không trung đột nhiên hắn đổi hướng, bay về phía rừng trúc. Sau khi chạm đất hắn lập tức buông Sở Ngọc ra, động tác cực kỳ quy củ thủ lễ. Bất quá Sở Ngọc đoán, ước chừng là hắn sợ nàng thú tính tái phát, làm vấy bẩn hắn, nên mới cẩn thận dè dặt như vậy.

Tuy là liên tiếp bị hiểu lầm nhưng Sở Ngọc cũng chẳng muốn giải thích. Lâu ngày sẽ biết nhân tâm. Thời gian qua đi, mọi người sẽ hiểu ra “công chúa” thay đổi.

Hai người Hoàn – Giang đi rồi, Dung Chỉ thu thập lại sách vở. Lát sau chợt nghe bên tai có tiếng tay áo lướt trong gió, hắn khẽ nhíu mày, bước nhanh tới bên cửa sổ, nhìn thấy Việt Tiệp Phi mang Sở Ngọc đáp xuống rừng trúc.

Sở Ngọc dừng bước, ngước lên bắt gặp ánh mắt của Dung Chỉ. Ánh mắt hắn chẳng hề kinh ngạc, cũng không cuống quýt. Nàng nở một nụ cười tươi sáng, tự nhiên với hắn rồi xoay người rảo bước về nội uyển.

Dung Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hoàn Viễn không biết, bọn họ sớm đã thất bại. Kế hoạch lao tâm khổ tứ công phu của bọn họ bất quá chỉ là một trò chơi cho công chúa đỡ buồn, mà bọn họ chính là đồ chơi trong lòng bàn tay nàng. Chỉ là, một vài cử chỉ của nàng nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn hơi nghi hoặc.

…Chỉ là một chút mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc