PHƯỢNG TÙ HOÀNG

Đúng là quên mất! Sở Ngọc giật mình nhớ ra, hai ngày trước, nàng còn dùng thất diệp tuyết chi để uy hiếp Dung Chỉ, bắt hắn làm việc giúp nàng. Mà việc thứ nhất, là tìm ra kẻ trộm trong phủ.

Hôm nay, đầu óc nàng thật hỗn loạn, không chỉ biết được nguyên nhân thù oán giữa Dung Chỉ và Việt Tiệp Phi mà còn tận mắt chứng kiến năng lực siêu phàm của Thiên Như Kính. Sở Ngọc bị chấn động quá nhiều, nên chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến việc ăn cắp vặt vãnh đó.

Lúc trước sở dĩ nàng làm như vậy là vì không biết lập trường của Dung Chỉ, nên phải tạm thời dè chừng, coi hắn là kẻ đối địch. Nhưng hôm nay đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện năm xưa, Sở Ngọc cảm thấy xấu hổ vì sự cẩn thận quá mức của mình.

Thật sự là nàng làm hơi quá!

Nghĩ đến đây, Sở Ngọc nhìn Dung Chỉ với vẻ hơi áy náy: “Đã tìm được rồi?”

Dung Chỉ mỉm cười: “Phải, đã tìm được rồi!”

Nếu là hôm trước, thấy hắn tìm ra kẻ trộm nhanh chóng, nàng nhất định nghi ngờ hắn có cấu kết với tên trộm. Nhưng bây giờ tình thế thay đổi, suy nghĩ cũng lạc quan hơn, nàng không còn nghi kỵ đề phòng như vậy nữa.

Sở Ngọc thầm thở phào: Dung Chỉ không phải kẻ địch, tốt quá!

Tuy việc Thiên Như Kính khiến nàng hơi thất vọng, nhưng biết mục tiêu của Dung Chỉ không phải là nàng, có thể xem như trong cái rủi có cái may!

Sở Ngọc phủi phủi quần áo đứng lên: “Là ai vậy? Đã tra hỏi được chưa? Hãy dẫn ta đi xem!” Nói xong nàng định cất bước, bỗng thấy tay áo bị Dung Chỉ kéo lại.

Sở Ngọc dừng bước, nhìn Dung Chỉ đưa nàng một tấm khăn lụa gấp vuông vắn: “Công chúa, lau qua đi đã!”

Sở Ngọc hơi giật mình, không hiểu hắn có ý gì. Dung Chỉ cười cười, cầm góc khăn lau nhẹ môi nàng, rồi lại cẩn thận lau những vết dầu mỡ dính trên quần áo nàng: “Thế được rồi!”

Hai người đứng rất gần, cả người Sở Ngọc cứng ngắc theo từng động tác của Dung Chỉ. Xung quanh bóng tối mờ mờ, khóe miệng Dung Chỉ cong lên thành nụ cười mơ hồ, chỉ có đôi mắt phẳng lặng, thanh tĩnh như nước. Mãi đến khi Dung Chỉ xong xuôi, Sở Ngọc mới khôi phục lại tinh thần, mặt nóng bừng. Rất may bóng tối đã dầy đặc, nên nàng không phải lo che giấu bộ mặt đang đỏ ửng.

Dung Chỉ bước đi, quần áo tuyết trắng khẽ lay động trong bóng tối. Ánh trăng thỉnh thoảng xuyên qua khe hở lá trúc, chiếu những đường vân sáng lấp lánh lên người hắn. Sở Ngọc chậm chạp một lúc rồi mới đuổi kịp bước chân của Dung Chỉ.

Hai người ra khỏi rừng trúc của Mộc Tuyết viên. Đi ra được mấy bước, có một thị vệ tới gần, hành lễ với Sở Ngọc rồi mới quay sang Dung Chỉ bẩm báo: “Dung công tử, đã sắp xếp xong rồi!” Người này thuộc nhóm thị vệ mà Sở Ngọc đã cấp cho Dung Chỉ hôm kia.

Dung Chỉ liếc nhìn Sở Ngọc. Như nghĩ đến điều gì thú vị, hắn bật cười: “Công chúa, cùng đến xem đi! Tuy ta đã sớm đoán ra người này, nhưng lại không đoán đúng chỗ. Bây giờ ta đã tin câu nói: cứ đi mười bước, ắt có cỏ thơm!”

Thị vệ dẫn hai người đến một nơi trong Tây Thượng các có tên gọi Xuân Sắc viên.

Đây vốn là nơi ở của hai nam sủng, nay chỉ còn lại một người, là Liễu Sắc.

Thế nhưng là Liễu Sắc?

Sở Ngọc ngạc nhiên quay lại nhìn Dung Chỉ. Hắn cũng vừa bước tới, nhếch mép cười gật đầu, ý là không cần nhiều lời. Cửa biệt viện khép hờ, từ trong vọng ra tiếng chửi bậy ngang ngược, là tiếng của Liễu Sắc.

Bước vào trong, Sở Ngọc càng nghe rõ tiếng Liễu Sắc, toàn là giọng điệu chợ búa ngoa ngoắt, thô bỉ quê mùa, lại chửi vô cùng lưu loát. Bài chửi có vần có điệu, ngôn ngữ phong phú, thậm chí Sở Ngọc còn thấy khá khâm phục ý tứ, tài năng trong đó.

Từ ngưỡng cửa vào đến gian trong chỉ khoảng hai mươi bước. Trong thời gian ngắn này, tiếp tục nghe thấy Liễu Sắc chửi bát đại tổ tông mười tám đời của Dung Chỉ, thậm chí còn muốn giáo huấn cha mẹ Dung Chỉ về cách trông coi dạy bảo con. Dung Chỉ bước vào phòng, cười tiếp lời: “Thật là xin lỗi! Cha mẹ ta đã an nghỉ dưới suối vàng, ngươi đến chậm một bước rồi!”

Hai người vừa bước vào, giống như có ai đó bấm nút “dừng”, tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ánh sáng yếu ớt. Mấy thị vệ canh cửa thấy Dung Chỉ và Sở Ngọc tới, vội vàng hành lễ. Dung Chỉ bước tới giữa phòng, mỉm cười nhìn Liễu Sắc.

Liễu Sắc đang bị trói bằng một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái.

Quần áo hắn xộc xệch, mái tóc dài rối tung, gương mặt trắng nõn có vết thâm tím. Nhìn thấy Dung Chỉ, Liễu Sắc định tiếp tục chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy Sở Ngọc phía sau, hắn lập tức biến sắc. Hai dòng lệ trào ra như suối, cặp môi đỏ bừng hé mở, Liễu Sắc run rẩy nói: “Xin công chúa cứu…cứu…Liễu Sắc. Nếu công chúa không đến, Dung Chỉ định hại chết Liễu Sắc!”

Tiếp theo đó, Liễu Sắc thao thao bất tuyệt tố cáo Dung Chỉ ngang ngược lộng quyền, quả thực biến Dung Chỉ thành một ác nhân trên trời dưới đất không ai sánh bằng, khiến Sở Ngọc nghe cảm thấy khá thú vị. Dung Chỉ mỉm cười, đợi cho Liễu Sắc nói mỏi miệng rồi mới tiếp lời: “Tài ăn nói khá lắm! Nghe ngươi nói như vậy, ngay cả ta cũng muốn tin là thật!”

Sở Ngọc quay sang liếc nhìn hắn, cố ý nói: “Lời Liễu Sắc nói, có đúng không vậy?”

Dung Chỉ cười thản nhiên: “Công chúa nghĩ sao?”

Hắn vỗ vỗ tay, lập tức có thị vệ bước vào kéo theo mấy người bị trói chặt. Trong mấy người này, có người giúp việc linh tinh trong phủ, có thị vệ, có người ở phòng kế toán sổ sách, có thương nhân, người buôn bán nhỏ, lại có một thanh niên tướng mạo rất giống Liễu Sắc.

Liếc Sắc nhìn thấy người thanh niên kia liền thay đổi sắc mặt, kêu lên: “Dung Chỉ, ngươi có oán thù gì thì cứ tính toán với ta, sao lại bắt anh trai ta làm gì?” Hóa ra người thanh niên kia là anh ruột của Liễu Sắc.

Dung Chỉ lắc lắc đầu, từ trên cao nhìn xuống Liễu Sắc với vẻ thương hại. Hắn búng tay, phía sau liền có người mang ra chứng cớ, chính là những ngọc ngà châu báu bị mất trong phủ.

Liễu Sắc mặt mày đã tái nhợt, nhưng nghĩ đến hậu quả khi nhận tội, lại liều chết cãi bướng chống cự: “Là ngươi vu oan hãm hại! Ta chưa từng nhìn thấy những thứ này bao giờ!”

Dung Chỉ không hề tỏ vẻ tức giận, lấy tay ra hiệu. Lập tức có người thay hắn công bố kết quả điều tra, đồng thời đọc lời thẩm vấn riêng từng người liên quan.

Nghe xong, hai mắt Liễu Sắc trợn ngược, cả người sụp xuống. Nếu không có dây thừng trói chặt vào cột thì có lẽ hắn đã ngã lăn xuống đất.

Mấy năm trước, sau khi nhập phủ, Liễu Sắc cấu kết với người ở phòng kế toán làm hóa đơn giả để tham ô. Tất cả tiền bạc hắn cung cấp cho anh trai để hối lộ trong chốn quan trường. Sau khi Dung Chỉ tiếp nhận việc quản lý nội phủ, hắn không dám làm bừa nữa. Nhưng mấy ngày nay, Liễu Sắc dự cảm sau này mình không còn được công chúa sủng ái nữa, muốn vơ vét một lần chót trước khi bị đuổi đi, để sau này có thể sống thoải mái. Có ngờ đâu, Dung Chỉ đã bị tước quyền lại một lần nữa nhúng tay vào, tóm gọn được hắn.

Hắn bị bắt trói ở đây vẫn còn ôm hi vọng. Nhưng đến giờ này thì không còn lối thoát nào nữa, chứng cớ xác thực hoàn toàn, chẳng còn cách nào có thể kêu oan.

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, quay sang phía Sở Ngọc: “Trước đây ta không để ý, hóa ra Liễu Sắc là một nhân tài. Hắn cấu kết với người của phòng kế toán tham ô, ăn trộm vàng bạc châu báu bán lấy tiền, cách thức tiêu thụ phi tang cũng khá kín đáo!” Tuy những trò mèo đó không qua được mắt hắn, nhưng với một kẻ chưa từng học hành hay được ai chỉ dẫn như Liễu Sắc, có thể coi là làm được những việc cực khó.

Dung Chỉ dựa vào hiểu biết về từng người trong phủ, đã sớm đoán ra kẻ trộm là Liễu Sắc. Tuy nhiên trong quá trình điều tra, hắn lại bất ngờ phát hiện ra một điều. Liễu Sắc xuất thân nghèo khó, chưa từng được học hành, chỉ theo cha học lỏm tính toán sổ sách buôn bán. Thế nhưng đối với vấn đề mua bán tiền nong, hắn lại tỏ ra rất có năng khiếu, làm sổ sách bài bản đâu ra đấy. Tuy hắn không thể giấu được Dung Chỉ, nhưng lại có thể qua mặt người mới như Hoàn Viễn.

Dung Chỉ kể lại đầu đuôi sự việc cho Sở Ngọc nghe, rồi hỏi nàng xử lý Liễu Sắc thế nào. Sở Ngọc nhìn Liễu Sắc không chớp mắt, lòng thấy phiền muộn, không biết nên làm sao.

Thật ra nàng đối với kẻ trộm vặt trong phủ, không đến nỗi xót của mà tức giận. Nàng lệnh cho Dung Chỉ truy tìm, chỉ vì không muốn dung túng cho con chuột đào tường khoét vách ngay trong nhà mình, chứ chưa nghĩ đến biện pháp xử lý.

Khó xử nhất là, mới hai ngày trước nàng vừa nghiêm trị Ấu Lam. Nếu bây giờ xử trí kẻ trộm nhẹ nhàng, thì sức răn đe của nàng trong phủ trở nên vô hiệu. Sai lầm lần này của Liễu Sắc có thể tính là cực lớn, thậm chí đánh chết cũng chưa hết tội.

Chẳng lẽ phải đánh chết hắn sao?

Dường như nhận ra Sở Ngọc đang khó xử, Dung Chỉ nhẹ nhàng cười: “Công chúa nếu thấy khó xử, vậy để ta xử lý Liễu Sắc thì thế nào?”

Liễu Sắc vừa nghe, sắc mặt trắng bệch, khóc lóc cầu xin Sở Ngọc tha mạng. Mặc dù hàng ngày Dung Chỉ đối xử với mọi người rất khiêm tốn nhã nhặn, nhưng Liễu Sắc luôn thấy dè chừng và sợ hãi hắn vô cùng!

Bình luận

Truyện đang đọc