QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Bách Lý Lạc Vân chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức sáng lên. Người bình thường chứng kiến có thể sẽ cảm thấy được tư thế này không thể tưởng tượng, căn bản là không thể làm theo, nhưng Lạc Vân là kỳ tài võ học, thật sự có năng lực kiến giải cường hãn. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, trong những động tác này ẩn chứa tiềm lực vô tận.

Điều này đối với Bách Lý Lạc Vân luôn khát vọng tăng thực lực của mình lên tới mức cực đoan mà nói, không chỉ là lễ vật tốt nhất.

Bách Lý Lạc Vân một đường giết chóc đến giờ, dần dần thích loại cảm giác cầm trường kiếm đi ngàn dặm này. Tìm kiếm khoái cảm trong sinh tử. Nhưng chỉ có thực lực từng bước tăng lên, mới có thể hưởng thự cảm giác này lâu dài được!

Cho nên Bách Lý Lạc Vân cơ hồ không hề do dự, liền đáp ứng.

- Chỗ này có một phần danh sách, trên mặt có ghi tên người, ngươi nhớ cho kĩ. Cứ ba ngày sau khi tu luyện, ngươi liền ra ngoài giết một người.

Quân Khương Lâm trong mắt lóe lên sự tàn khốc:

- Giết ai trước đều do ngươi tự mình làm chủ! Những người này, toàn bộ đều là địch nhân của ta! Tuy nhiên, trước mắt cũng không cần gặp, chậm rãi thu thập là được, không cần quá gấp, hiểu chưa?

Quân Khương Lâm chậm rãi nói.

Bách Lý Lạc Vân gật đầu thật mạnh, đem tờ giấy cẩn thận bỏ vào trong lòng.

- Ta hi vọng người sau ba tháng có thể lên tới Địa Huyền đỉnh phong.

Quân Mạc Ta khoanh tay xoay người mà đi, thản nhiên bỏ lại một câu:

- Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi lập tức đột phá Địa Huyền, tới Thiên Huyền sơ giai đỉnh phong, thậm chí còn cao hơn! Hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!

Bách Lý Lạc Vân cả người chấn động, trong mắt bắn ra quang mang dị thường nóng bỏng.

Khi Quân Khương Lâm trở lại tiểu viện, chỉ nghe thấy Quản Thanh Hàn lại đang thổi tiêu, như khóc như thương, mang theo áp lực trầm trọng như cũ, cho thấy áp lực không chịu nổi gánh nặng khổng lồ.

Quân Khương Lâm thở dài, lắc lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn tới hai thân ảnh giống nhau trong tiểu viện. Đúng là hai tên thiếu niên tàn tật lúc trước cắn ngón tay của mình mà viết huyết thư!

Hai tên này không có đầu lưỡi, một tên trong đó lại còn thiếu một cánh tay. Hơn nữa, còn là không có tay phải.

Quân Khương Lâm trước khi đi Thiên nam, từng cấp cho bọn hắn một phương pháp luyện tập, nhưng là đưa cho bọn hắn phương pháp đề cao gấp đôi khả năng thừa nhận ở độ tuổi của chúng. Hai tên tiểu tử này căn cốt cũng không khá lắm. Cho dù là tận tâm luyện võ, cũng chưa chắc có thể tạo nên cơm cháo gì. Cho nên Quân Khương Lâm muốn làm cho bọn chúng biết khó mà lui.

Nhưng. Làm cho Quân Khương Lâm giật mình chính là, hai tên tiểu tử gầy yếu đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay này, thế nhưng lại có thể kiên trì được! Hơn nữa còn tự động đem lượng luyện tập tăng lên gấp bốn lần!

Nếu nói "Tàn Thiên Phệ Hồng" hai đội đang dùng cực hạn để luyện thân mình, thì hai hài tử này chính là mỗi ngày mỗi đêm đang dùng tính mạng của mình mà luyện tập! Trừ phi là đang luyện tập mà chết đi, nếu không, mỗi ngày luyện tập gấp bốn lần, một chút cũng không giảm! Chỉ cần cảm giác được trên người đã khôi phục một chút lực lượng, liền lập tức vùi đầu vào tập luyện.

Ba tháng nay ngày nào cũng như vậy!

Cọc gỗ mà Quân Khương Lâm vì bọn chúng bố trí, lại đã bị bọn chúng cắt đứt nhiều lần!

Hiện tại, Quân Khương Lâm nhìn thấy bọn chúng luyện mình như vậy, không nhịn được trong lòng bốc lên một cỗ lãnh khí.

Kinh ngạc, đây cũng là việc Tà Quân kinh dị, Đại thiếu hắn cũng là người, ngay cả có kinh nghiệm hai đời rồi, ngay cả có đạo cụ Hồng Quân Tháp hỗ trợ như vậy, nhưng trong lòng cũng còn là một con người, sự tình này cũng là vượt khỏi dự kiến của bản thân hắn!

Hai tên thiếu niên mười một mười hai tuổi này, thân hình dị thường gầy yếu, nhưng, thời điểm bọn chúng đánh nhau, lại như là hai con sói đang bác đấu.

Hai con sói tàn nhẫn!

Không có một chút do dự, cũng không có bất kỳ sự hạ thủ lưu tình nào.

Mỗi một quyền một cước, đều là hướng tới chỗ chí mạng! Thường thường là khi có một tên bị đá sẽ ở trên mặt đất giãy dụa run rẩy thật lâu. Mà người kia ở một bên nhìn thấy, ánh mắt lãnh không, không chút nào dao động, đừng nói là nâng đối phương lên, không đi lên bồi thêm hai cước đã là tốt lắm rồi...Mà tên bị ngã xuống đất kia, chỉ cần thoáng giảm bớt đau một chút, sẽ lập tức nhảy dựng lên lần nữa bác đấu. Sau đó hai người mỗi ngày đều là bị đối phương đánh cho bầm dập mặt mũi, thậm chí cả cổ họng, hạ âm, ngực cũng là mục tiêu công kích của hai tiểu tử kia.

Tuyệt không có cố kỵ những chỗ này nếu đánh vào có thể gây chết người…

Bọn chúng đều biết, hai người bọn họ vốn hẳn là giúp đỡ cho nhau, nhưng mà hiện tại, không phải là thời gian bọn chúng giúp nhau! Bây giờ là thời gian sinh tử liều mạng, nếu mà không thể sống qua luyện tập hiện tại, như vậy sau này đi ra ngoài cũng sẽ chết trong tay kẻ khác! Nếu như vậy. Chẳng thà hiện tại chết ở trong tay huynh đệ mình còn hơn…

Hai kẻ này tập luyện, đập vào mắt chính là kinh tâm.

Hai nhi đồng này, nếu mà cùng so sánh với Bách Lý Lạc Vân, trừ bỏ tư chất kém quá xa ra, ngay cả sát khí cũng là không kém bao nhiêu, nhất là tâm tính tàn khốc này, lại là hơn xa!

Ba người, đều là Quân Khương Lâm nhận định có tính cách của sát thủ! Tam đại sát thủ!

Quân lão gia tử từng đến thăm một lần. Sau khi quay trở lại thư phòng của mình, vẻ mặt kinh sợ còn chưa có lặng xuống.

Theo lời lão gia tử nói chính là: hai tên tiểu tử này, căn bản không phải là người! Chinh chiến cả đời trên ngựa lão nguyên soái như lão, vậy mà cũng bị khiếp sợ đến mức như vậy, có thể thấy được sự luyện tập tàn nhẫn của hai tiểu tử kia…

Quân Khương Lâm trước khi đi Thiên Nam, tiểu viện vẫn là ngăn nắp. Hơn nữa sau khi trải qua thiên địa linh khí đè nén, mặt đất biến chất cũng đã cứng như tinh cương! Nhưng lần này trở về. Lại phát hiện trên mặt đất đã xuất hiện vô số chỗ lồi lõm, tuy rằng mức độ biến đổi cũng không lớn, nhưng dù sao cũng là bị phá hư rồi!

Mà chỗ bị phá hư đó, rất rõ ràng là do hai tiểu tử kia dùng thân thể của mình mà tạo ra.

Loại mặt đất cứng rắn này dù dùng đại chùy đạp mạnh lên cũng không nhất định có dấu vết, vậy mà lại bị hai tên tiểu tử kia trong vòng ba tháng tạo thành bộ dáng này! Có thể thấy bọn chúng đối với chính mình luyện tập nghiêm khắc như thế nào. Đã là tình trạng như thế nào!

Quân Khương Lâm thở dài. Vỗ vỗ tay, nói:

- Hai người các ngươi, lại đây!

Lúc hai thiếu niên này đi tới trước mắt. Quân Khương Lâm rõ ràng phát hiện hai tiểu tử này cái đầu sưng to, hơn nữa cơ nhục trên người cơ hồ không hề nguyên vẹn. Nhưng trong ánh mắt lại thể hiện sự lãnh đạm đối với tính mạng của mình. Điều này làm cho Quân Khương Lâm càng thêm giật mình.

Hai người đồng thời quỳ xuống, dập đầu bái, đây cũng là lễ nghi khi bọn chúng thấy Quân đại thiếu gia. Quân đại thiếu gia cũng từng bảo bọn chúng không cần như thế. Nhưng hai người này vẫn làm theo ý mình không chịu sửa, Quân đại thiếu gia cũng biết cá tính quật cường của hai người này, dứt khoát liền mặc kệ!

- Đứng lên đi, ta xem thân thể các ngươi, đến tột cùng là rèn luyện đến trình độ nào rồi.

Quân Khương Lâm phân biệt vươn tay, thần thức linh lực lộ ra, chỉ một thoáng vận chuyển trong kinh mạch hai người một lần. Khe khẽ thở dài!

Hai người này luyện công cố nhiên là khổ tới cực điểm ai cũng không thể phủ nhận. Mà qua đoạn thời gian này bất kể là cường độ hay là sự nhịp nhàng của thân thể. Đều có tiến bộ cực lớn!

Nhưng hai người hạn chế vẫn là ở tư chất.

Tư chất hai người bọn họ cùng với Bách Lý Lạc Vân quả thực chính là hai cái thái cực, cách biệt như trời và đất!

Quân Khương Lâm cảm giác được chính mình lại cần phải chế thuốc rồi.

Quân đại thiếu gia từ trong lòng lấy ra hai khỏa Thập Niên Đan. Nói:

- Ăn vào đi! Sau đó dựa theo huyền khí vận hành mà hấp thụ!

Lấy tư chất hai người bọn họ cùng với ba tháng tập luyện kia mà nói, tùy tiện dùng khỏa Thập Niên Đan này nhất định sẽ gặp thống khổ rất lớn! Thậm chí, so với người bình thường dùng còn muốn thống khổ hơn chục lần. Nhưng vừa ồi Quân Khương Lâm sau khi xem qua bọn chúng luyện tập, liền đã biết, hai tên tiểu tử này, chính là trời sinh ngoan độc!

Người khác có lẽ sẽ không chịu nổi, nhưng hai tên tiểu tử này cũng hoàn toàn là không thành vấn đề!

Quả nhiên, hai người sau khi ăn vào, trong thời gian cực ngắn liền có phản ứng, bọn hắn mới bắt đầu tu luyện huyền khí tầm ba tháng. Cũng chính là ở trình độ huyền khí nhị, tam phẩm, nhiều nhất cũng là bằng công lực khi Quân đại thiếu gia xuyên qua, mà Thập Niên Đan này, là thiên cấp đan dược mà khiến Ngân Huyền cao thủ ăn vào cũng khó chịu thật lâu!

Nhưng nếu bọn hắn có thể bằng vào nghị lực của bản thân mình gượng chống đỡ được, kinh mạch sẽ được mở rộng đến mức khoa trương! Chịu đừng được càng nhiều, thu được cũng sẽ càng nhiều! Tựa như Thần Huyền cao thủ. Có ăn khỏa Thập Niên Đan này hay không, căn bản là không quan trọng. Sẽ không có quá nhiều phản ứng, là có thể đem mười năm công lực liền hấp thu, nhưng sẽ chỉ được đơn thuần là mười năm huyền lực tinh thuần mà thôi.

Mà với kinh mạch nhỏ bé yếu ớt của hai tiểu tử này. Nếu quả thật có thể chống đỡ được, lại chẳng khác gì có được một sự khởi đầu dị thường cường hãn! Cho dù tư chất yếu kém, cũng có thể bù đắp lại!

Dưới sự quan sát chăm chú của Quân Khương Lâm, hai người cả người cơ bắp đều thống khổ bành trướng lên. Hàm răng cắn chặt. "Rắc rắc" vang lên, hai người vẫn có thể gắng gượng không hề phát ra nửa tiếng rên rỉ, chỉ là lặng yên thừa nhận, đối với sự thống khổ chết người thật lớn này cho dù là người trưởng thành cũng khó mà chịu được một phần mười!

Mồ hôi tuôn như mưa!

Quân Khương Lâm nhìn thân hình gầy yếu của bọn hắn, đang nhìn tên bị cụt tay kia, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một bộ đao pháp: tay trái đao pháp! Độc tí đao pháp!

Đao đao lăng lệ, chiêu chiêu đoạt mệnh! Bộ đao pháp này là của một vị võ lâm tiền bối ở kiếp trước, vị tiền bối đó nguyên bản cũng lấy đao pháp thành danh, thực lực càng có thể nói là tung hoành thiên hạ, đáng tiếc sau này lại bị cừu nhân phục kích, một đao chém cụt tay phải của hắn, rồi lại không cố ý giết chết hắn. Bởi vì tay phải của hắn đã mất, một thân tuyệt kỹ đao pháp cũng giống như tự phế, sau này khó có thể đánh nhau, cừu nhân của hắn chính là tính để cho hắn thành một phế nhân, xấu hổ với thiên hạ!

Nhưng vị tiền bối kia lại không nhụt chí, rút kinh nghiệm xương máu, lấy nghị lực vô thượng, tiêu phí mười năm thời gian. Tự nghĩ ra một bộ đao pháp tay trái cực kỳ tinh diệu. Đợi đến lúc đao pháp đại thành, hắn tái xuất giang hồ, đem cừu nhân của mình đao đao giết tuyệt!

Trước kia khi hắn ở toàn thịnh trạng thái còn không phải đối thủ của cừu nhân, nhưng bộ đao pháp cụt tay này vừa ra, cừu nhân hắn liền không có được bao nhiêu năng lực hoàn thủ! Bởi vậy có thể thấy được bộ đao pháp này có trình độ bá đạo ra sao!

Nhưng bộ đao pháp này quá trình tu luyện lại là cực kỳ nguy hiểm, chiêu chiêu đảo hành nghịch thi, đao đao lại càng không thể tưởng tượng, không cẩn thận là tùy thời đều có thể chém vào người mình. Bởi vì mỗi một đao đều là theo phương vị mà đối thủ khó đoán trước nhất mà chém ra! Làm cho địch nhân khó lòng phòng vị, nhưng trong quá trình tu luyện cũng liền phải tăng lớn độ khó khăn tập luyện của bản thân.

Nhưng hiện tại bộ đap pháp cụt tay này, lại không thể nghi ngờ đã là hi vọng duy nhất của thiếu niên tàn tật này.

Về phần người kia tay chân kiện toàn, Quân Khương Lâm cũng đồng dạng có tính toán độc đáo. Truyền thụ cho hắn một bộ kiếm pháp dị thường quỷ dị, cứ như vậy đi. Hai ngượi khi đao kiếm kết hợp, tất có thể phát ra uy lực cực kỳ khủng bố!

Hai tiểu tử kia thống khổ ước chừng kéo dài một canh giờ. Về sau. Hai người chính là trên mặt đất nhúc nhích run rẩy, ngay cả mồ hôi cũng không có, cắn chặt hàm răng, nơi hàm răng cũng có máu tươi chảy ra!

Mạch máu toàn thân mỗi một sợi đều rõ ràng hiện lên trên làn da.

Về sau, loại đau nhức này rốt cục kết thúc, hại người thậm chí vậy mà còn gắt gao cắn răng, cơ nhục cứng tới mức liền không thể mở nổi miệng rồi.

Quân Khương Lâm truyền linh khí tinh thuần khổng lồ mênh mông tràn vào, thay bọn hắn làm mềm cơ nhục ra, hai người này rốt cục mới có thể há miệng ra, nhìn xem lẫn nhau, trong mắt dày đặc tơ máu. Nhưng trong mắt vẫn là đối với đối phương không chịu thua.

- Đây là một bộ đao pháp.

Quân Khương Lâm tiện tay cầm một thanh đơn đao, tay trái cầm đao, lăng không phát động một cái đao chiêu, nói:

- Ngươi cẩn thận nhìn vào.

Tên tiểu hài chỉ còn một cánh tay trái kia nhất thời vẻ mặt nóng bỏng, tập trung tinh thần nhìn vào mỗi một động tác của Quân Khương Lâm. Mắt mở thật to, ngay cả nháy mắt cũng không dám. Chỉ e sai sót bất cứ một chiêu nào.

Quân Khương Lâm cứ thế thong thả luyện một lần, dưới chân thầm vận huyền công, đem mặt đất cứng rắn kia giẫm ra một đám dấu chân nhợt nhạt. Sau đó đạp lên những dấu chân này, lại luyện hai lần, hỏi:

- Hiểu chưa?

Tiểu hài cụt tay gật gật đầu, hai bọn hắn tư chất thật sự có hạn. Chỉ thi triển đao pháp một lần, hắn tự nhiên là không hiểu, thậm chỉ cả đao chiêu cũng nhớ được không nhiều lắm.

Nhưng Quân Khương Lâm dụng ý rất rõ ràng: để cho hắn đạp lên dấu chân trên mặt đất mà luyện đao!

Sau đó, Quân đại thiếu gia lại cấp cho người kia một bộ kiếm pháp, sau đó dặn hai người chăm chỉ luyện tập. Đúng lúc này, đột nhiên thủ vệ báo lại:

- Độc Cô thế gia phái người đưa thiệp mời tới, xin mời Tam thiếu gia hôm nay tới Độc Cô thế gia dự tiệc.

Quân Khương Lâm cực kỳ ngẩn người, gì chứ? Dực tiệc? Đây là việc gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc