QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Vài ngày trước, Mạc trạch, ngõ Dương.

"Tề Huyên, đừng nghịch nữa, thương thế của ngươi còn chưa tốt!" Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi áo mũ chỉnh tề ngồi trên bậc thang, sắc mặt ủ rũ nhìn một thiếu niên khác nhỏ tuổi hơn một chút đang nghịch nước đến quên trời quên đất trong viện.

Bọn họ chính là Tề Huyên được Tề Hàm bảo ở lại Mạc trạch và Tề Vân hầu như đều ngâm mình ở đây hai ngày nay.

Tề Huyên chỉ mặc quần áo trong thuần trắng, tinh quái mà dùng hai tay nho nhỏ bưng một vốc nước nhẹ nhàng hất vào không trung, lại dùng hai lòng bàn tay dốc sức vỗ một cái, bọt nước nhỏ bị đập nát bắn tung tóe khắp nơi, bay đầy sân. Cũng không biết nó học được cách chơi từ nơi nào, trọn một buổi sáng, chơi không biết mệt.

Nghe Tề Vân nói, nó xoay đầu qua, nụ cười tỏa nắng, "Vết thương của ta đã sớm không đau, thuốc của Quân ca ca rất tốt!"


Tề Vân vừa nghe xưng hô này, cả người càng không có tinh thần, nói lẩm bẩm, "Ngươi thì tốt rồi, không biết Quân ca ca thế nào."

"Nói gì đó?" Tề Huyên tuổi tuy nhỏ nhưng lại tinh quái, cũng nhìn ra Tề Vân có tâm sự, đặt mông ngồi bên cạnh hắn, "Lớn tiếng một chút."

Tề Vân nhìn nó một cái, nói, "Quân ca ca cứu ngươi ra từ Cung thân vương phủ, khẳng định bị thương, hắn lại chiếu cố ngươi một ngày một đêm, lúc hắn đi sắc mặt rất tệ."

Tề Huyên quay đầu sang chỗ khác nói, "Ai bảo các ngươi mang ta từ trong vương phủ ra ngoài? Còn cứu? Ta phí bao nhiêu tâm tư mới về được vương phủ?"

"Ngươi là một đứa không có lương tâm!" Tề Vân tức giận, "Không mang ngươi ra ngoài, Cửu thúc sẽ đánh chết ngươi!"

Tề Huyên "xía" một tiếng tỏ vẻ khinh thường, "Cha ta sẽ không đánh chết ta, hơn nữa, cho dù đánh chết ta, ta cũng nguyện ý!"


"Ngươi!" Tề Vân không muốn nói chuyện với nó nữa, nhưng nghĩ lại lời Tề Huyên, hắn đột nhiên ngẩn ra nói, "Ngươi nói ngươi phí tâm tư trở lại vương phủ là có ý gì? Ngươi biết ngươi sẽ bị đuổi ra cung?"

Tề Huyên dùng ánh mắt "giờ ngươi mới hiểu được" nhìn ca ca nhà mình, "Ngươi tốt với ta, ta không dối gạt ngươi." Giọng thiếu niên nho nhỏ nhẹ nhàng trong trẻo, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí và sức mạnh, lời nói ra có thể so với sấm sét.

"Ta và Tào Mặc cùng nhau xuôi Giang Nam, ai không biết ta chính là đi chơi?" Tề Huyên cầm lấy cái muôi trong thùng nước chơi đùa, "Hoàng thượng còn nói cái gì đi trải nghiệm, cười chết người! Thấy ta nhỏ, Tào Mặc căn bản không quản ta, đêm đó ta nghe thấy bọn họ đang thương lượng phải phá đê, nói cái gì giống "câu quyển vân", chắc chắn mưa xối xả. Còn nói đất Giang Âm là ruộng của dân, tuy rằng diện tích lớn hơn Giang Dương nhiều, nhưng mà ngập thì ngập; đất Giang Dương đều là đồn điền quan to trong triều, hàng năm đều sẽ phái người xuống thu tô, nếu như có mệnh hệ nào sẽ không dễ ăn nói."


* Giang Âm, Giang Dương là các thành phố nằm trong tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.

Tề Vân chăm chăm chú chú nghe Tề Huyên nói chuyện ở Giang Nam, "Ta chỉ nghĩ, nếu ta phá đê Giang Dương, ngập đất đai những quan viên kia, hoàng đế nhất định không dễ ăn nói, đến lúc đó Tào Mặc và ta đều không có tích sự gì, hoàng hậu nương nương cũng không tiện giữ ta lại, ta đây có thể về nhà rồi!"

Tề Vân hít vào một hơi thật sâu, "Ngươi... ngươi liền vì lí do này... đi phá đê?"

"Đúng vậy!" Tề Huyên nói như chuyện đương nhiên, "Dù sao Tào Mặc cũng phải phá đê, nếu như phá đê Giang Âm, dân chúng cũng sẽ không nói cái gì, đến lúc đó làm sao ta thoát thân? Cho nên chỉ có thể phá đê Giang Dương!"

"Ngươi sẽ chết!" Tề Vân muốn điên rồi, đứa nhỏ này toàn thân chỉ có một lá gan, không có những thứ khác sao?!
"Có Tào Mặc dẫn ra pháp trường sợ cái gì?" Tề Huyên đã sớm tính toán kỹ, "Cha Tào Mặc là Hình bộ thượng thư, tuy rằng hắn chỉ là thứ tử* không được sủng ái, nhưng Tào Mặc tài hoa hơn người, bằng không lần này cũng sẽ không phái hắn quản lý toàn bộ sự vụ cứu trợ thiên tai. Nếu như hắn đủ thông minh, lý do rất dễ tìm a, cái gì đất Giang Âm diện tích rộng lớn, dân lấy ăn làm đầu, làm quan nên vì dân làm chủ, đến lúc đó hắn quản lý toàn bộ phải gánh chịu trách nhiệm, nhưng dù sao đi nữa phá đê là ta, hắn chỉ thay ta gánh oan ức, trách nhiệm chia đều, chúng ta cũng không cần chết."

* Thứ tử là con vợ lẽ.

Tề Vân đã không lời để nói. Tề Huyên tên yêu nghiệt này to gan lớn mật, nhưng tính toán đến một chút cũng không sai.
Đê Giang Dương vỡ, nước sông chảy ngược, trong nháy mắt nhấn chìm mênh mang ruộng tốt. Nhưng cũng vì vậy, cứu vãn được toàn bộ ruộng dân ven bờ. Thế nhưng quan viên trong triều sao có thể chịu bỏ qua, nhao nhao viết tấu chương, Tề Mộ Lâm không thể không giở trò mà đánh Tề Huyên năm mươi đình trượng trước mặt mọi người để chấm dứt cơn tức giận của bọn họ, hoàng hậu cũng không tiện giữ lại Tề Huyên.

Kỳ thật trong lòng mọi người đều biết, Tề Huyên đánh bậy đánh bạ như vậy, thật ra là lựa chọn tốt nhất, hạ tổn thất lũ lụt lần này xuống thấp nhất.

Nhưng mà, ai sẽ thật sự để ý dân chúng chết sống đâu?

"Ta đã chịu năm mươi đình trượng, cảm giác mình sắp chết," Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Huyên rốt cuộc lộ ra sự sợ hãi, "Ta chỉ muốn về nhà thôi! Cho dù từ nhỏ cha đã không thương ta, để một mình ta ở lại vương phủ, nhưng nơi đó mới là nhà của ta nha! Ta ngủ trên giường cha, ôm gối đầu của y, không phải cũng giống như y ở bên cạnh ta sao?"
Tề Vân không lời nào để nói, cho tới bây giờ luôn biết đường đệ này tuổi còn nhỏ nhưng lại to gan lớn mật, ai có thể lường trước vậy mà nó lại làm ra chuyện kinh hãi thế tục như vậy! Cửu thúc không thích nó, biết nguyên do như vậy thì sao? Nếu không phải nghe chính miệng nó nói, ai có thể biết, mục đích nó làm như vậy, vỏn vẹn chỉ vì muốn về nhà.

Đáng sợ hơn là, nó vậy mà, thành công rồi!

-------------------

Biệt viện Kinh Giao, chính ngọ*, thư phòng.

* Chính ngọ là đúng 12 giờ trưa.

Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh chia ra ngồi hai bên, Tề Hàm đổi trà sau đó đứng hầu một bên. Trong thư phòng trang bị xảo diệu, khối băng đặt trong hầm băng Duyệt Lai tửu lâu đưa tới liên tục không ngừng, vì vậy, trong thư phòng cảm giác mát mẻ từng trận, không nóng nực chút nào.
Quân Mặc Ninh một bên uống trà buổi trưa mới pha, một bên nghe Tần Phong báo cáo tin tức mấy ngày trước vừa đưa tới.

"Đứa bé kia thật sự nói như vậy?" Tề gia cũng có một người Quân Mặc Ninh để vào mắt?

Tần Phong trả lời, "Đúng vậy, chủ tử. Hôm đó ngài phái Mạc Nghiêu trong lâu đi chăm sóc Tề tiểu công tử, trong lúc vô tình hắn nghe được."

Sở Hán Sinh cũng nói thêm vào, "Sau đêm ta và Hàm nhi, Mạc Hâm đến Lâm thành, chính là nghe được lũ lụt làm vỡ đê mới tạm thời thay đổi lộ trình không về kinh, mãi cho đến khi đại thiếu gia truyền tin cho ta, nói Hàm nhi bị phạt ta mới suốt đêm trở về."

Tề Hàm đứng một bên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Hán Sinh, hóa ra... hóa ra là đại sư bá truyền tin sao? Cho nên sư phụ mới tạm thời trở về? Nếu sư phụ không trở về đúng lúc, lần này sợ rằng hắn phải mất nửa cái mạng dưới roi mây của tiên sinh rồi!... Thì ra, đúng là... đại sư bá từ trước đến nay vẫn mặt lạnh không chút thay đổi với mình sao?
Tề Hàm cất giấu phần tình cảm cảm kích xa lạ này thật sâu trong lòng, chờ đến khi gặp lại đại sư bá, nhất định phải tận mặt dập đầu cảm ơn. Hắn nhất thời có chút ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh lại bị cuộc trò chuyện của Quân Mặc Ninh bọn họ hấp dẫn.

"Thật sự là nhân quả tuần hoàn, sao lại trùng hợp cùng nhau gây rối cùng một chỗ như vậy!" Quân Mặc Ninh có chút buồn cười nói, nhìn ba người khác đều là vẻ mặt hiếu kỳ, cười giải thích, "Các ngươi không biết, sau khi ta đốt núi Lạc Hà Sở gia mới theo ta, cho nên việc này ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm..."

Trước đây trong kinh thành cái tên đứng đầu đảng hoàn khố* dĩ nhiên là Quân tam thiếu cầm đầu một nhóm con em quý tộc, trong đó con út nhà thừa tướng, Quân tam Quân Mặc Ninh đóng vai trò nòng cốt; đôi cháu gái cháu trai long phượng thai nhà viện chính thái y viện Hoắc Thảo Mộc, Hoắc Nhẫn Đông và Hoắc Bán Hạ; con trai thứ chín của tiên đế Tề Phong Vân, Tề Mộ Tiêu; còn có con thứ nhà Binh bộ thượng thư Vương Hóa Thành, Vương Nguyên; cùng với cháu trai thái sư Hồng Thành Thái, cũng là đứa nhỏ tuổi nhất trong đám người bọn nó, Hồng Ngọc.
* Hoàn khố nghĩa đen là quần là áo lụa, nghĩa bóng ý chỉ đám con cháu nhà quyền quý.

Quân Vũ và Quân Hàn mặc dù là ca ca Quân Mặc Ninh, nhưng lúc đó đã được Quân Tử Uyên tự mình dạy dỗ, cho nên hành động cũng không tự do; hơn nữa, Quân tam làm việc kéo theo nhiều nhất là Vương Nguyên và Tề Mộ Tiêu; Hoắc Nhẫn Đông, Hoắc Bán Hạ và Hồng Ngọc chính là đám lâu la ồn ào bên cạnh.

Nếu nhìn kỹ lại, không khó phát hiện, thành viên đảng hoàn khố không đứa nào không phải là con trưởng* nhà quyền quý, thân phận tôn quý, ở nhà cũng đều là kiểu người đi ngang. Đương nhiên, Tề Mộ Tiêu là ngoại lệ, thứ nhất là con hoàng đế, thứ hai, hắn ngây ngô theo sát Quân Mặc Ninh, do một tay tam thiếu bảo hộ, ai quản hắn là trưởng hay là thứ!
* Từ con trưởng ở đây nghĩa là con do vợ lớn sinh, dù sinh sau thì vẫn xem là con trưởng, phân biệt với con thứ do vợ lẽ sinh.

Mà hết thảy đều phải quy công cho sự phân biệt trưởng thứ ở Trung Châu được truyền từ tiền triều, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.

Một đám thượng thư Vương Hóa Thành, Tào Khiêm, và trụ quốc tướng quân Hàn Kỳ, thái sư Hồng Thành Thái, đều là nhân vật trong lùm cỏ theo Tề Phong Vân giành chính quyền, ban đầu đều bắt nguồn từ giang hồ, không chú ý nhiều như vậy; sau khi dựng nước yên ổn, mới dần dần bàn lễ nghi quy củ, cho nên trong phủ bọn họ có tình huống nhiều con thứ hơn con trưởng.
Tào Mặc, Hình bộ thị lang nhà Tào Khiêm chính là đại biểu điển hình cho tình huống này. Tào Khiêm là người nham hiểm tàn nhẫn, thân ở Hình bộ, thường xuyên truyền ra hắn dụng hình quá mức, thậm chí phát sinh chuyện tội phạm chịu hình bị thương chịu hình mà chết, thế nhưng hắn được Tề Phong Vân lúc còn sống coi trọng, lại vô cùng trung với Tề Mộ Lâm, cho nên đối với tính tình đó của hắn, Tề Mộ Lâm cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Tào Mặc là người không nói nhiều, gầy gò yếu ớt, dường như gió thổi qua sẽ ngã xuống. Tuổi tác hắn và Quân Vũ ngang nhau, hai người ở chung hòa thuận. Chẳng qua lúc đó Quân Mặc Ninh làm việc không cố kỵ gì, lại cứ không nhìn nổi dáng vẻ thằng nhãi này giả vờ thanh cao không coi ai ra gì, có một lần cố ý tạt hắn một thân nước, trong lúc vô tình nhìn thấy vô số vết thương loang lổ đan xen trên người hắn.
Mà trực tiếp dẫn đến việc Quân Mặc Ninh và Tào Mặc thẳng thừng trở mặt, thậm chí Quân Vũ Quân Hàn đều đối với hắn kính trọng nhưng không gần gũi; là có một lần Quân Mặc Ninh vì muốn xem khuôn mặt nham hiểm vạn năm không đổi có thể biến sắc, trói hắn lại ném lên giường đầu bài* ở Di Hồng viện. Ai mà nghĩ hắn lại có thể gieo họa Tề Mộ Tiêu dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, mười tháng sau trực tiếp bế đứa bé cho Quân Mặc Ninh!

* Đầu bài là người nổi tiếng nhất ở đó.

---------------------------------------------------

Tui giải thích một chút vấn đề con trưởng với con thứ lần cuối mốt không nói nữa.

Thứ nhất, Hán Việt có hai từ con trưởng (đích tử) do vợ lớn sinh và con thứ (thứ tử) do vợ lẽ sinh để chỉ cấp bậc tôn ti của mấy đứa con trong nhà.
Thứ hai, nó lại có hai từ con trưởng (trưởng tử) chỉ con đầu lòng và con thứ (thứ tử) tính từ đứa thứ hai trở đi để chỉ vai vế giữa mấy đứa con.

Và bốn cái đó đều khác mặt chữ nhe nên nhìn bản raw thì còn biết chứ đọc QT là thua luôn không biết nó đang nói đến dạng nào :)))))) phát âm thì tui không biết hai cái "thứ tử" giống không tại hổng có biết tiếng Trung đâu :))))))

Ví dụ như luận về tôn ti thì Quân Mặc Ninh sinh thứ ba nhưng vẫn là con trưởng (đích tử), trong khi Quân Vũ sinh đầu nhưng lại là con thứ (thứ tử); luận vai vế thì Quân Vũ là con trưởng (trưởng tử) còn Quân Mặc Ninh là con thứ.

Ôi, ai cảm thấy xoắn não quá thì bỏ qua đi :))))) tại tui muốn giải thích cho rõ ràng thôi hà, không hiểu hay không đọc cũng không ảnh hưởng đến truyện tẹo nào đâu ???

Bình luận

Truyện đang đọc