QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Vốn cô tính là mình mời cơm, đến cuối cùng vẫn là Dịch Khiêm trả tiền, làm cho Úc Tử Ân rất là ngại.

Sau khi đưa Tổng giám đốc Lý về khách sạn, Dịch Khiêm lại bảo tài xế đưa Úc Tử Ân về công ty, không khí trong xe vô cùng tĩnh lặng, nó ngăn cách cái nóng chói chan bên ngoài

"Dịch thiếu, chuyện ngày hôm nay lại bắt anh giúp đỡ! Tôi đúng là vô dụng mà . . . . ." Nhớ đến rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, khiến cho cô có cảm giác như mình kẻ thất bại, nhất là khi đứng trước mặt một người đàn anh tuyệt vời như thế này thì loại cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

"Không cần cám ơn tôi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Anh chậm rãi quay đầu đi, lặng lẽ nhìn cô, bộ dạng cúi đầu kia không giống như Úc Tử Ân kêu ngạo mà anh từng biết

"Thật ra thì cô nên hiểu, bất luận cuộc sống hay công việc, chắc chắn cũng có những chuyện ngoài ý muốn, cô cần phải học cách xử lý những chuyện rắc rối, nhìn trước nguy cơ, ngã một lần khôn hơn một lần, kinh nghiệm hơn nhiều, xử lý việc cũng thành thạo hơn."

"Vâng, tôi hiểu ạ, tôi sẽ bắt mình phải lớn lên." Ở trước mặt anh, cô cũng chỉ là con chim non, còn rất nhiều điều cần phải học

"Về sau có chuyện gì không giải quyết được có thể tìm tôi... mặc dù tôi cũng không phải là một người vĩ đại, nhưng với bạn bè, nếu có chuyện gì tôi giúp được, thì tôi sẵn sàng." Chỉ cần cô nguyện ý mở miệng, tất nhiên anh sẽ không cự tuyệt.

Vậy mà, anh lại không nghĩ tới, trong tương lai, cô có đề suất với anh một yêu cầu, thế nhưng anh lại nhất quyết cự tuyệt

Trở lại công ty, còn chưa ngồi nóng ghế, Úc Tử Ân liền đã nhận ra đồng nghiệp đang đưa đôi mắt khác thường nhìn cô.

Nhớ tới buổi chiều còn có hội nghị cần báo cáo, cô cũng không thèm quan tâm, đáng tiếc là có người luôn cố ý phát những tin xì-căng-đan vào lỗ tai cô, mặc dù cô không muốn nghe, cũng không thể không nghe.

Phòng nghỉ ngơi, vĩnh viễn là nơi náo nhiệt nhất, các đề tài thảo luận không bao giờ dứt

Mà cô gần đây lại trở thành chủ đề chính trong rất nhiều cuộc trò chuyện, bất cứ khi nào, có dịp đi ngang đây là cô lại nghe họ nhắc đến tên cô.

"Tôi nghe nói, hôm nay đi đàm phán với Thịnh Thiên, Ân Ân dám bỏ qua mặt mũi của phó tổng giám đốc Diệp! Mà Tổng giám Y•JO lại không nói gì, nhưng cố tình chọn Ân Ân, cô nói xem có phải là Phó tổng giám đốc Diệp muốn gây khó khăn không?!"

"Tôi cảm thấy được, Phó tổng giám đốc Diệp cũng thiệt là, ở trong lúc mấu chốt lại đi gây khó khăn cho người ta, may là Phật cho cô ta mặt mũi, nếu vụ án này không ổn thỏa, nhất định tổng giám đốc Hạ sẽ nóng giận đến mấy ngày lẫn!"

"Mà cũng nói, Ân Ân rất lớn mật đó nha, dám không thèm nể mặt của phó tổng giám đốc Diệp, chúng ta là những nhân vật nhỏ nên chẳng có lá gan lớn thế, không cẩn thận sẽ khó giữ được công việc. . . . . ."

"Người ta là người có tiền, coi như cuốn gói khỏi công ty, cũng không chết đói!"

"Cũng đúng. . . . . ."

Úc Tử Ân cười khổ một tiếng, rồi mang vẻ bất đắc dĩ nhún vai một cái, xoay người ngồi trở lại bàn làm việc.

"Chị Ân Ân, chị có thư chuyển phát nhanh này!" Tương Tương từ dưới lầu đi lên, cầm lấy một lá thư được bọc trong túi màu xanh dương đưa tớ trước mặt cô, lại giống như một người vô cùng sùng bái cô, "Chị Ân Ân, chị biết không, từ lúc Thịnh Thiên ra về, mặt phó tổng giám đốc Diệp đen xì luôn!"

"Vậy sao?" Nhận lấy thư chuyển phát nhanh, Úc Tử Ân nhíu mày nhìn vẻ mặt tò mò của Tương Tương, "Phó tổng giám đốc Diệp luôn ở sau, nếu chị không chọc thì đừng ai trêu. Chuyện ngày hôm nay là cô ấy có điểm quá quắt, chị cũng chỉ là trước nói lễ nghĩa sau sẽ dùng tay chân thôi. Được rồi, không nói chuyện này nữa, chị còn chuyện gắp phải làm! Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa!"

"Hoan hô! Chị Ân Ân là người tốt nhất! Em đi nói với Tiểu Nhạn!" Vừa nghe đến mình được mời cơm, Tương Tương liền bay đi chẳng thấy hình bóng.

Úc Tử Ân chỉ cười cười, xong cúi đầu nhìn phong thư chuyển phát nhanh trong tay, sau đó rút thư bên trong ra, nhìn kỹ một chút, là một xấp hình, chính xác mà nói là ảnh chụp ‘lén’

Nhìn những nội dung của anh, tình chàng ý thiếp thực khiến cho người ta ghen chết ghen sống, người vào vai nam chính không ai khác chính là Đường Tam thiếu – người chồng phong lưu của cô, và người nữ được anh che chở đó chính là người bạn thanh mai trúc mã của anh.

Kể từ sau khi cô và Đường Minh Lân kết hôn, hình ảnh của anh cặp kè cô này cô kia chẳng khó thấy trên các tờ báo lớn, nhưng chưa ai trắng trợn đem hình đó gửi riêng cho cô.

Cẩn thận nhìn vào ánh mắt khiêu khích của Lâm Quân Dao, lại nhìn về cự ly và gốc độ chụp, cô giống như đã được cái gì đó, xì khẽ một tiếng, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh.

Cô đoán lần này có lẽ Lâm Quân Dao đã tốn không ít tâm tư rồi, nhưng nếu nghĩ cách để khích bác, ly gián, bắt cô ly hôn thì tạm thời không thể, bởi vì hai nhà kết thông gia, trong tay Tập đoàn Đường thị nắm hai mươi phần trăm cổ phần của công ty nhà họ Úc, ông nội có nói, đợi cô sinh cháu cho nhà họ Đường, ông liền đem số cổ phần này chuyển cho cô.

Nên trước mắt, vì cha, cũng vì bảo vệ tập đoàn của gia đình, cô lựa chọn cúi đầu thỏa hiệp, kéo dài được một ngày là một ngày, cùng tên hoa hoa công tử Đường Minh Lân sống cuộc sống vợ chồng hữu danh vô thực

Đến khi cầm được số cổ phần kia, cô cũng chẳng thèm duy trì cuộc hôn nhân này làm gì nữa, người ta nói như thế nào cũng được, gieo tiếng ác cũng không sao, không có ít cho cô thì cô không xem nặng.

Đem tất cả chỗ ảnh kia để vào trong thư, cô lấy điện thoại ra xem lại lịch trình một chút, ngày mai phải trở về nhà họ Đường, vì để cho ngày mai diễn tốt hơn một chút, xem ra tối hôm nay cô phải trở về nói chuyện với Đường Minh Lâm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc