QUAN SÁCH

Toàn thân Kỷ Tòng Thiên rất khó chịu, càng nói càng không có cảm giác.

Mặc dù ông ta đã trấn tĩnh lại lần nữa, nhưng biểu hiện của Trương Nhạc sao có thể khiến ông ta bình tĩnh.

Trương Nhạc hồi hộp tới mức nói năng lộn xộn, mặc dù bí thư Trần đã nói lại rồi, không phải hồi hộp, chỉ là tổ chức nói chuyện một lần thôi.

Nhưng Trương Nhạc không làm nổi, giọng nói run lên, trong miệng cứ như có củ cải nóng, ngay cả nói cũng không rõ ràng.

Kỷ Tòng Thiên không hiểu sao Trương Nhạc lại làm được phó chủ tịch huyện.

Bình thường anh ta tiếp xúc với Trương Nhạc cũng không ít, người này lúc đánh bài, trên bàn rượu, miệng lưỡi rất lưu loát. Nhất là uống chưa đủ đô, có chút kích thích, càng khó lường.

Những câu chuyện cười màu mè kia, anh ta thuận miệng nói ra, chuyện hạ lưu thì hình như hiểu còn nhiều hơn ai hết.

Nhưng vừa vào trường hợp chính thức, sao lại như rau héo thế này?

Hễ hồi hộp, là sẽ vội vàng mắc lỗi.

Kỷ Tòng Thiên chất vấn:

- Đồng chí Trương Nhạc, lần này tổ chức sắp xếp điều chỉnh cán bộ quận huyện, anh có ý kiến hay yêu cầu gì về cương vị công tác của mình không, tổ chức muốn nghe ý kiến cá nhân của anh.

Trương Nhạc kinh ngạc hồi lâu, cầm chén trà trước mặt uống một ngụm thật sâu, cố trấn an nói:

- Trưởng ban Kỷ, cái đó…Tôi xuất thân từ gia đình nghèo khó, từ nhỏ cuộc sống khó khăn. Tôi có thể đi tới vị trí hôm nay, đều là kết quả do tổ chức bồi dưỡng. hiện tại cuộc sống của tôi rất tốt, cơm ăn áo mặc đi lại đểu là tổ chức cung cấp.

Nói dân dã một chút, tôi ăn cơm không cần tiền, đi lại không cần tiền, con thì được học ở trường tốt nhất, tổ chức còn sắp xếp công việc cho vợ.

Cho nên, đối với vấn đề công tác cá nhân, tôi hoàn toàn phục tùng sự bố trí của tổ chức. Hơn nữa tôi cũng không có quá nhiều tham vọng. Cho dù trên cương vị gì, tôi cũng nhất định nghiêm túc kiềm chế bản thân, quyết không làm chuyện tham ô nhận hối lộ, vì tôi không cần thiết phải làm những việc như vậy. Cuộc sống gia đình tôi đã rất đầy đủ rồi.

Kỷ Tòng Thiên vừa nghe những lời này của Trương Nhạc, thiếu chút nữa ngất đi.

Trương Nhạc đang nói cái gì thế? Cán bộ lãnh đạo nói mình ăn cơm không cần tiền, đi lại không cần tiền, con được học trường tốt nhất. Rút cục ông ta là công bộc của nhân dân hay là bồ tát mà nhân dân phải cung phụng?

Chủ ý của Trương Nhạc có lẽ là muốn chứng minh mình có thể làm được quan thanh liêm, có thể nghiêm túc kiềm chế bản thân.

Nhưng có kiểu nói như vậy sao?

Làm một cán bộ lãnh đạo, nói những lời như vậy, điều này thể hiện giác ngộ gì vậy?

Đây chẳng phải tư tưởng tiểu nông điển hình sao? Anh bảo bí thư Thành ủy có thể nhìn thấy tố chất gì của anh?

Kỷ Tòng Thiên chỉ thấy mắt mình nóng bừng lên, thật phí vì vừa rồi trước mặt Trần Kinh mình còn vỗ ngực nói tốt cho Trương Nhạc. Nói năng lực làm việc của ông ta mạnh, tư tưởng giác ngộ cao, có cống hiến to lớn cho nền giáo dục huyện Lang Châu.

Hiện tại Bí thư Trần nghe xong những lời của Trương Nhạc, phỏng chừng lòng đã lạnh thấu rồi.

Không kìm nổi, Kỷ Tòng Thiên nhìn sang hướng Trần Kinh và Vương Dã.

Bí thư Trần Kinh còn được, thần sắc yên tĩnh như nước giếng, nhưng trưởng ban Vương sắc mặt rất khó coi.

Kỷ Tòng Thiên lòng chìm xuống, gần như chạm đáy cốc.

Ông ta làm việc với Vương Dã nhiều năm như vậy, tính cách Vương Dã như nào sao ông ta lại không biết?

Rất rõ ràng, Vương Dã tức giận, cơn tức trong lòng rất mạnh.

Ngẫm lại cũng phải, hôm nay là ngày bí thư Trần thị sát ban tổ chức, Vương Dã đích thân sắp xếp, muốn thể hiện chút phong độ tinh thần của ban tổ chức, chứng minh một chút năng lực làm việc của ban tổ chức.

Hiện tại ứng cử viên được định ra để điều chỉnh cán bộ, lại có trình độ như vậy, mặt mũi Vương Dã biết dấu vào đâu?

Kỷ Tòng Thiên cảm thấy mình không có cách gì tiếp tục nói được.

Nếu tiếp tục, không biết mồm Trương Nhạc sẽ còn phát ra những từ ngữ kinh người như nào.

Nếu lại cho thêm chút nguyên liệu làm bom, ban tổ chức càng mất mặt.

- Được rồi, chủ tịch Trương, hôm nay chúng ta chỉ nói như vậy thôi. Quay về anh không cần có gánh nặng tâm lý, tiếp tục cố gắng công tác, tổ chức có sắp xếp gì, sẽ thông báo trước cho anh.

Kỷ Tòng Thiên nói.

Trương Nhạc đứng dậy gật đầu, có vẻ rất câu nệ.

Lúc này Trần Kinh thản nhiên nói:

- Chủ tịch Trương, không cần câu nệ, chủ tịch một huyện, phải oai phong một chút. Như này xem ra, ý tưởng vừa rồi nảy ra của tôi là sai rồi, làm anh cuống tới mức khong ổn, sao phải khổ vậy?

Trương Nhạc ngượng ngùng cười nói:

- Bí thư đâu có, đâu có. Vừa rồi tôi báo cáo thực tế tình hình của mình, không hề bị ngài làm phiền.

Trần Kinh gật gật đầu nói:

- Vậy được, anh đi trước đi. Đợi ban tổ chức thông báo.

Trương Nhạc như được đại xá, mang túi xách đi ra cửa.

Trần Kinh đứng lên nói:

- Lão Vương, buổi thị sát hôm nay của chúng ta cơ bản kết thúc, chỉnh thể cũng không tệ lắm, nhất là những đồng chí phòng cán bộ các anh, tôi thấy tinh thần diện mạo đều rất tốt, tinh thần diện mạo tốt, là bước đầu của công tác tốt, hy vọng các anh duy trì.

Vương Dã Cường cười nói:

- Bí thư, buổi trưa tan làm, ban chúng tôi còn chuẩn bị cơm rồi, hy vọng ngài có thể lưu lại ăn cơm.

Trần Kinh cười ha hả nói:

- Anh muốn giữ tôi lại ăn cơm, vừa rồi bí thư Dư của Uỷ ban chính trị pháp luật cũng nói sắp xếp ăn cơm rồi. Anh nói xem tôi có thể ăn mấy bữa? Tôi không ăn cơm ở chỗ anh được, buổi trưa tới nhà ăn Thành ủy ăn cơm công tác là được, sau đó đi thăm các đồng chí bên chiến tuyến chính trị pháp luật.

Hắn chậm rãi lắc đầu nói:

- Mỗi đơn vị và ban ngành tôi đều đến, không thể để mọi người nói tôi bên trọng bên khinh. Hiện tại nhiều việc của Thành ủy anh cũng biết đấy, thời điểm có thể nắm chắc, tuyệt đối không được buông lỏng.

Vương Dã liên tục gật đầu nói:

- Vâng, bí thư ngài bận quá rồi. chúng tôi tiễn ngài…

Trần Kinh khoát tay nói:

- Không tiễn, không tiễn. chỉ một cái sân, tiễn cái gì? Có bí thư Đơn và trưởng ban thư kí Tiếu đi cùng, anh còn sợ tôi lạc đường trong sân à?

Đoàn người Vương Dã kiên trì tiễn Trần Kinh xuống tầng, thấy bí thư biến mất ở gốc tòa nhà văn phòng Thành ủy, nụ cười trên mặt Vương Dã nhạt dần.

Kỷ Tòng Thiên có chuẩn bị tâm lý, biết không thích hợp, đang định nói, Vương Dã quay đầu nói:

- Lão Kỷ, anh làm trò gì vậy? Vương Nhạc chẳng phải là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm trong ban mà anh xác định sao? Anh xem xem đây là tố chất gì? Những lời anh ta vừa nói thể hiện giác ngộ gì vậy? Ăn cơm không cần tiền, ra đường không cần tiền.

Anh ta coi tiền người ta nộp thuế không phải là tiền sao?

Kỷ Tòng Thiên bị phê bình mặt nóng ran, trầm ngâm một chút nói:

- Trưởng ban, vừa rồi chủ tịch huyện hơi căng thẳng, về mặt chọn từ gặp vấn đề lớn. nhưng tố chất của cán bộ này cũng không tệ lắm, có tinh thần làm thật, lần trước khi chủ tịch Lưu thị sát Lang Châu, còn biểu dương anh ấy.

Dù sao…

Vương Dã vung tay lên nói:

- Tôi không quản là ai khen ngợi anh ta, tôi cũng không quản ai chào hỏi. cán bộ này lập tức cách chức, cái khác tôi không nói. Chỉ nói tới tố chất bên trong, đường đường một chủ tịch huyện, một chút bản lĩnh lúc lâm trận cũng không có.

Gặp bí thư Trần, nói cũng không nói được, cán bộ như vậy có tiền đồ gì? Có thể làm được gì?

Anh ta có thể dẫn dắt địa phương chấn hưng, thì đúng là quỷ rồi.

Kỷ Tòng Thiên hít sâu một hơi, gật đầu nói:

- Trưởng ban, anh yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.

Ông ta hận không thể cho mình một cái tát, nếu lúc này ông ta còn có thể đuổi được Trương Nhạc, chắc chắn ông ta sẽ đuổi ngay lập tức.

Bình thường miệng lưỡi lưu loát thế, bản lĩnh ngực đập vỡ đá đi đâu mất rồi?

Ông ta tự mất mặt thì cũng thôi, còn khiến Kỷ Tòng Thiên mình bị phê bình theo, khiến cả ban quá xấu hổ. trưởng ban Vương nổi giận, đó chẳng phải là sao chổi thì là gì?

Kỳ thật đối với Trần Kinh mà nói, hắn cũng không dự đoán được vì chuyện này, việc đề bạt một phó chủ tịch huyện bị dừng lại.

Vừa rồi ông ta ở bên cạnh nghe Kỷ Tòng Thiên đại biểu tổ chức nói chuyện, hắn chỉ hơi mỉm cười.

Một phó chủ tịch huyện nói mình ăn cơm không cần tiền, đi lại không cần tiền, lời này không có học vấn gì, không sai, nhưng cũng là nói ra sự thật.

Cán bộ có thể nói như vậy, hoặc là chân chất, cán bộ kiểu thực tế. hoặc là giác ngộ đúng là có vấn đề, chỉ biết đào vàng.

Về sự việc cụ thể ở đây, Trần Kinh không tỏ thái độ, ban Tổ chức làm gì để ăn? Bọn họ có thể không biết chừng mực sao?

Hiện tại đối với Trần Kinh mà nói, hắn đưa ra phương châm tám chữ “bát tiên quá hải các hiển thần thông” (mỗi người có một cách làm việc khác nhau)

Một mặt phương châm này có lợi đối với việc đoàn kết bộ máy, nhưng nếu dẫn dắt không tốt, cũng có thể ảnh hưởng tới tính tích cực của cán bộ cá biệt.

Dù sao hiện tại trung tâm là xây dựng kinh tế, công tác chủ yếu có thể thấy được chính là giải quyết vấn đề doanh nghiệp nhà nước, tăng thu tài chính, thu hút đầu tư, tìm ban ngành cấp trên làm hạng mục.

Những công tác này rõ ràng nhất, ai có thể phát huy tác dụng trên các mặt công tác này, hiệu quả vô cùng nhanh chóng.

Nhưng hơn mười ủy viên thường vụ, ai cũng có phân công, công tác ai cũng có trọng điểm.

Mặc dù nói là bát tiên quá hải, cũng không thể bảo ai cũng đi thu hút đầu tư, kêu gọi đầu tư.

Cán bộ có năng lực làm những việc này, hiện tại cũng đã toàn lực bắt tay làm. Trần Kinh lo là lo những lãnh đạo ban ngành chức năng quan trọng kia, vì trong lòng quá gấp, bỏ qua công tác vốn làm của mình, ngược lại bỏ gốc lấy ngọn cũng chuyển trọng điểm công tác sang phương diện này.

Đây là điều Trần Kinh không muốn thấy.

Một bộ máy đoàn kết, một bộ máy có sức chiến đấu, tất nhiên là bộ máy đa nguyên hóa hỗ trợ lẫn nhau. Có người xông lên ở phía trước, thì phải có người ở phía sau ủng hộ.

Có sự sinh ra của anh hùng, thì phải có người tình nguyện làm lá cây, người bình thường núp phía sau âm thầm giúp đỡ.

Bằng không tất cả mọi người trong bộ máy đều làm đồng chất hóa, đều đi kêu gọi đầu tư, lôi kéo hạng mục. về lâu dài, căn cơ không ổn, cái gọi là Kinh Giang phục hưng, cuối cùng chỉ có thể là lâu đài trên không.

Cho nên, muốn phía dưới lĩnh hội đúng đắn phương châm tám chữ này, Trần Kinh nhất định phải đích thân xuất mã, chia ra làm công tác tư tưởng.

Các cơ quan của Thành ủy, cũng phải mục tiêu công tác cụ thể của mình, đầu tiên phải hoàn thành mục tiêu công tác này. Trong trường hợp có lực dư thừa, mới nghĩ tới phát huy tác dụng khác.

Đây là thời kỳ tốt nhất từ sau khi Trần Kinh gia nhập Kinh Giang, bộ máy chỉnh tề nhất, lòng người đoàn kết nhất.

Thời khắc mấu chốt này, Trần Kinh nhất định phải nắm chắc, ngàn vạn lần không thể vì công tác sơ hở mà bỏ lỡ cục diện khó có được này.

Có câu lòng người đoàn kết, Thái Sơn có thể dời.

Trần Kinh đã trả cái giá quá lớn, phát huy vượt bậc trí tuệ của bản thân, rốt cục có được cục diện hiện nay, lúc này đương nhiên là hắn thỏa thuê mãn nguyện.

Bình luận

Truyện đang đọc