QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mà những tượng thần này đều là tàn tạ, không có một bức nào hoàn chỉnh,

thậm chí có một số càng có vẻ như đã từng bị băm thành tám khối.

Bức hắn nhìn thấy trước mắt này, đã coi như được bảo tồn rất hoàn hảo.

“Nhiều năm trước, Sơn Hải đại vực này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì...”

“Nhiều thần miếu như vậy, nhiều tượng thần tàn tạ như vậy...”

Trong lòng Hứa Thanh dâng lên cảm giác kỳ dị. Hắn lách qua vùng biển hoa

kia, vừa suy tư vừa đi về phía trước theo phương hướng cố định, nhưng ngay

vào lúc hắn phi nhanh được khoảng một nén hương, nét mặt Hứa Thanh bỗng

nhiên biến đổi, thân thể bỗng nhiên lùi lại, càng nhanh chóng bay lên không.

Gần như trong nháy mắt bóng dáng hắn rời đi chỗ cũ, trong khu vực hắn ở

lúc trước, hư vô nổ tung, xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn.

Cái này lỗ đen, không phải là không có bất luận cái gì nguyên do đột nhiên

xuất hiện, nó hình thành nguyên nhân đến từ mặt đất.

Trên mặt đất rừng mưa, trong đầm lầy kia, thình lình có một bức tượng thần

tàn tạ, kích cỡ chừng vạn trượng đang nằm. Thân thể nó vỡ vụn, không hoàn

chỉnh, nhưng đầu coi như rõ ràng, nhất là vị trí miệng, càng không có bất cứ vết

vỡ vụn nào.

Hơn nữa, nó còn đang thở.

Mỗi một lần nó thở, giữa không trung đều sẽ xuất hiện lỗ đen.

Đồng thời, còn có uy hiếp từ sinh mệnh cấp độ cao hơn phát ra từ tượng

thần tàn tạ to lớn này.

Cho dù Hứa Thanh có tu vi không tầm thường, sức chiến đấu kinh người, lại

có hình thái thần linh, giờ phút này cũng vẫn bị khí tức đó uy hiếp, không thể

không lựa chọn lách qua.

Cùng lúc đó, giọng nói run rẩy của ngón tay Thần Linh cũng truyền ra từ

Đinh 132 trong thân thể hắn.

“Nơi này... Nơi này...”

Trong lòng Hứa Thanh chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Nói tiếp đi.”

Ngón tay Thần Linh run rẩy một chút, thấp giọng mở miệng.

“Nơi này từng có Thần linh chết, không phải là mấy Thần linh, mà là rất

nhiều Thần linh đã chết ở đây... Trời ạ, chuyện này, sao ta lại không biết, chưa

nghe nói đến.”

“Có khả năng, là bản thể của ngươi ban đầu vừa hàng lâm, ngươi vẫn đang

ngủ say, sau đó ngươi bị tách ra, cũng bị trấn áp ngủ say giống như vậy hay

không...”

Lão tổ Kim Cương Tông, vèo một tiếng, bay tới từ đằng xa, truyền ra thần

niệm.

Ngón tay Thần Linh im lặng, có lòng muốn nói chút gì, nhưng nó cũng biết

địa vị của đối phương trong lòng Hứa Thanh chỉ e cao hơn mình, thế là đáy lòng

hừ một tiếng, cuối cùng vẫn không đi phản bác.

Hứa Thanh không để ý đến lời nói của lão tổ Kim Cương Tông. Hắn hồi ức

tượng thần tàn tạ mình nhìn thấy suốt một đường, lại nhìn mảnh rừng mưa này,

chậm rãi nheo mắt lại, thở sâu.

Khí tức nơi này nhìn như bình thường, nhưng đối với Hứa Thanh hiểu rất rõ

về dược lý, hắn vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt bên trong đó.

Đến từ nước bùn, đến từ cỏ cây, đến từ tảng đá, đến từ thiên địa...

Dường như, vạn vật trong mảnh thế giới này đều đang tràn ra máu tanh.

“Từng phát sinh đại chiến... Từng chết rất nhiều Thần linh, như vậy đối thủ

của Thần linh là ai?”

Đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, Hứa Thanh chỉ hiểu rõ phiến diện,

cụ thể thì không quá hiểu biết, cho nên khuyết thiếu manh mối, khó mà tìm ra

đáp án.

Thế là hắn quét mắt nhìn tượng thần khổng lồ mặt đất, lách qua theo rìa nó.

Hắn vừa muốn tăng tốc phi nhanh, nhưng vào lúc này, nơi chân trời xa truyền

đến tiếng rít, bảy tám trường hồng xuất hiện. Bọn họ lựa chọn phương pháp

giống như cùng Hứa Thanh, muốn đi đầu lách qua khu vực có tượng thần khổng

lồ này từ giữa không trung.

Thế là, bọn họ trông thấy Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng thấy rõ người tới.

Bảy tám vị này, bên trong có bản tộc Viêm Nguyệt, cũng có tộc phụ thuộc

khác, trong đó còn có một vị tộc Ách Ti, hiển nhiên là tiểu đội thành lập lâm

thời.

Sau khi thấy rõ Hứa Thanh, nét mặt bảy tám vị này đều lập tức biến hóa,

bản năng lùi lại, cách thật xa rồi im lặng mấy nhịp thở. Tu sĩ bản tộc Viêm

Nguyệt làm đội trưởng kia cúi đầu với Hứa Thanh từ xa, rồi thay đổi phương

hướng nhanh chóng đi xa.

Những tùy tùng phía sau hắn cũng đều chấn động tâm thần, dồn dập cúi đầu.

Tên tộc Ách Ti trong số đó, ánh mắt chợt lóe lên, rồi nhanh chóng cúi đầu, lựa

chọn bái kiến giống những người khác.

Trước đó bọn họ đã xem một trận chiến bên ngoài Thánh thành của Hứa

Thanh, đã từng nổi lên sóng lớn dưới đáy lòng, cho nên giờ phút này gặp được,

không dám tới gần.

Ánh mắt lạnh lùng của Hứa Thanh quét qua. Hắn phát hiện đối phương

không thu hoạch được dị thú gì, cũng không có hứng thú xuất thủ, thân thể lóe

lên, đã rời đi về phía mục đích của mình.

Phát hiện Hứa Thanh biến mất, đám tu sĩ nhanh chóng kéo dài khoảng cách

này đều nhẹ nhàng thở ra. Nhìn nhau một chút, bọn họ đều chú ý tới nét mặt

chần chờ của nhau.

Nhưng vị tu sĩ tộc Ách Ti kia trong đó lại không chút do dự, lập tức lấy ra

thẻ ngọc truyền âm, đang muốn truyền âm.

Nhưng ngay trong nháy mắt tay của hắn nắm lấy thẻ ngọc truyền âm, một

âm thanh lạnh buốt truyền tới từ trong hư vô bên cạnh hắn.

“Ngươi muốn làm gì?”

Âm thanh này vừa vang lên, nét mặt bảy tám vị tu sĩ nơi đây lập tức tái mét.

Nhất là vị tu sĩ tộc Ách Ti kia, càng trợn mắt há mồm, theo bản năng muốn lập

tức truyền âm vào thẻ ngọc, nhưng đã quá muộn.

Một bàn tay bỗng duỗi ra từ bên cạnh hắn, bắt lấy bàn tay của hắn, bóp nhẹ,

mà đã bóp nát toàn bộ tay của hắn, tính cả thẻ ngọc bên trong, huyết nhục và

ngọc nát lẫn lộn lại với nhau.

Khi tiếng kêu thê lương thảm thiết do nỗi đau đớn kịch liệt đem đến, phát ra

từ trong miệng tu sĩ tộc Ách Ti này, bóng dáng hình thái thần linh tầng thứ tư

của Hứa Thanh đi ra từ hư vô, một tay bóp cổ tu sĩ tộc Ách Ti này.

Từng tu sĩ khác xung quanh đều rung động từ tận đáy lòng, lập tức rút lui,

nhưng lại không cách nào rời khỏi quá xa, từng cái xúc tu huyết sắc tràn ra từ

trên người Hứa Thanh đã rơi xuống trước mặt bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc