QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Cũng may đường núi phần lớn là đá, không quá lầy lội, xe ngựa đi chậm nên cũng ổn định.  

 

Trong một chiếc xe ngựa khác, Kim Phi nhìn Đại Lưu đang cưỡi ngựa, không biết có nên lấy áo mưa ra không.  

 

Mặc dù Đại Lưu đã mặc áo mưa xơ dừa nhưng quần áo vẫn ướt sũng vì mưa.  

 

Nhiều cựu binh khỏe mạnh cũng thỉnh thoảng run rẩy.  

 

Advertisement

Đến buổi trưa, mưa trở nên nặng hạt hơn, Đại Lưu phải giảm tốc độ, đi bộ đến khi trời tối mới đến quận Quảng Nguyên.  

 

Trời mưa to suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau cũng không tạnh, nhưng hôm nay Cửu công chúa sẽ đến bến đò, nên Kim Phi và Khánh Mộ Lam phải nhanh chóng lên đường.  

 

“Tiên sinh, trời mưa gần một ngày một đêm rồi nhỉ?”  

Advertisement

 

Lúc đang ăn cơm ở một quán trọ, Khánh Mộ Lam lo lắng nói: “Mưa mùa thu tuy tốt nhưng nếu mưa nhiều quá sẽ thành họa. Lúc nãy ta đã nhìn thấy hai dòng nước lũ trên núi, cánh đồng trên thung lũng chắc chắn đều bị cuốn trôi, không biết thôn làng phía dưới thế nào”.  

 

“Thôn làng thường được xây dựng ở những nơi cao hơn, nên chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng có lẽ người dân sẽ phải trồng trọt lại”.  

 

Kim Phi cau mày nói: “Nếu mưa lớn kéo dài, dẫn đến việc kéo dài thời gian gieo trồng thì năm sau sẽ năm thiên tai”.  

 

Mưa mùa thu tuy kéo dài nhưng thường không nặng hạt.  

 

Nhưng hai ngày nay, trời như bị ai chọc thủng, mưa dầm dề cả ngày lẫn đêm.  

 

Người dân vừa trồng lúa, những luống ruộng trũng đều đã ngập úng.  

 

“Rất nhiều hạt giống của người dân đều mượn của cường hào với lãi suất cao, nếu trồng lại thì lại phải mượn lại, hơn nữa, triều đình còn tăng thuế, không biết năm sau người dân sẽ sống ra sao?”  

 

Khánh Mộ Lam lo lắng đến mức không ăn nổi nữa.  

 

Vay lúa cũng như vay tiền, lúc giao mạ thì vay một đấu thóc, khi thu hoạch thì phải trả gấp mấy lần cho cường hào.  

 

“Mong là cơn mưa này sẽ mau tạnh”.  

 

Kim Phi bất lực thở dài.  

 

…  

 

Cùng lúc đó, cách đó mấy trăm dặm, Cửu công chúa cũng đứng trong thuyền, nhìn mưa to gió lớn bên ngoài mà thở dài.  

 

Chỉ là Kim Phi và Khánh Mô Lam lo lắng cho Kim Xuyên, còn nỗi lo của Cửu công chúa là cả Đại Khang.  

 

Mực nước trên sông Gia Lăng đã dâng lên rất nhiều kể từ khi cô ấy lên thuyền ngày hôm qua, hơn nữa còn đang không ngừng dâng cao.  

 

Khi đó, người dân ven sông Trường Giang cũng sẽ bị ảnh hưởng.  

 

Điều đáng sợ nhất là sông Hoằng Hà.  

 

Hoằng Hà chảy qua cao nguyên Hoằng Thổ mềm mại, mang theo một lượng phù sa khổng lồ, qua nhiều năm, Hoằng Hà được nâng lên khỏi mặt đất, trở thành một lòng sông trên mặt đất.  

Bình luận

Truyện đang đọc