QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Tiêu Hề Hề vừa ném đậu phộng vào miệng, vừa hỏi.

"Trong vương phủ không có rượu ngon món ngon à? Sao ngươi phải ra ngoài uống rượu?"

Cừu Thịnh nằm dài trên bàn, say không biết trời đất gì, nhưng trên tay vẫn cầm bình rượu không chịu buông.

Phải một lúc lâu sau y mới lên tiếng.

"Ta chỉ không muốn ở vương phủ, mới một mình ra ngoài."

Tiêu Hề Hề "Thấy ngươi thế này, xem ra gặp phải chuyện phiền lòng."

Cừu Thịnh lắc đầu, không nói nữa.

Tiêu Hề Hề "Uống rượu sầu càng thêm sầu, ngươi uống ít thôi."

Cừu Thịnh nghe vậy, giống như ai đó đã nhấn công tắc, y đột nhiên cảm thấy mũi mình chua xót, hai mắt đỏ hoe.

Y nằm dài trên bàn bắt đầu khóc.

Tiêu Hề Hề bị phản ứng đột ngột của y làm giật mình.

Cừu Thịnh năm nay mười tám, dáng người khá cao, khuôn mặt anh tuấn, lúc này giống như trẻ con nằm dài trên bàn khóc lớn, khiến người khác cảm thấy khá kỳ cục.

Tiêu Hề Hề do dự một lúc, rút khăn lụa mang theo bên người ra, muốn đưa cho y lau nước mắt.

Lúc này Lạc Thanh Hàn ho nhẹ.

Thường công công liền thức thời lấy khăn lụa ra, nhét vào tay Cừu Thịnh, an ủi nói.

"Tam công tử đừng buồn, người còn trẻ, dù gặp phải một chút thất bại, chỉ cần vượt qua được, sẽ có tương lai xán lạn."

Cừu Thịnh cầm khăn lụa dùng sức lau nước mắt, cảm xúc đã dịu đi một chút, nhưng mắt vẫn đỏ hoe.

Y nghẹn ngào nói "Ta muốn uống rượu."

Thường công công gọi hầu bàn mang đến hai bình rượu.

Cừu Thịnh không dùng ly, mà trực tiếp cầm bình rượu, rót ực ực vào miệng.

Tiêu Hề Hề đang nhai đậu phộng, thầm nghĩ nếu y cứ uống kiểu này, không sợ ngộ độc rượu sao?

Sau đó nàng nghĩ, kỹ thuật chưng cất rượu hiện giờ rất lạc hậu, dù là rượu tốt nhất cũng có nồng độ cồn thấp, muốn uống rượu ngộ độc cũng khá khó.

Cừu Thịnh đặt bình rượu xuống, mũi sụt sịt, trong giọng vẫn còn tiếng thút thít.

"Ta bây giờ quả thật không biết phải làm sao mới tốt!"

Tiêu Hề Hề "Có đôi lúc ta cũng gặp phải chuyện giống ngươi, cảm thấy khá phiền lòng."

Cừu Thịnh rưng rưng nước mắt nhìn nàng "Cô cũng từng gặp phải chuyện này sao?"

"Đúng đó, ví như bây giờ trước mặt ta có một dĩa gà quay và một dĩa ngỗng quay, ta do dự không biết nên ăn gà quay trước hay là ăn ngỗng quay trước, cảm thấy rất phiền lòng." Tiêu Hề Hề cười khổ, thoạt nhìn rất khổ sở.

Cừu Thịnh "......"

Lạc Thanh Hàn "......"

Nói sao đây? Không hổ là Tiêu Hề Hề!

Phải mất một lúc Cừu Thịnh mới phản ứng lại, y lắc đầu "Ta và cô không giống nhau, chuyện của cô chỉ là chuyện vặt, chuyện của ta mới là chuyện lớn!"

Tiêu Hề Hề "Không thể nói như vậy được, chuyện này có thể với ngươi là chuyện vặt, nhưng nó là chuyện lớn đối với ta, dù sao ngươi cũng không phải ta, làm sao ngươi biết được trong lòng ta coi trọng điều gì hơn."

Cừu Thịnh dùng đầu óc say khướt vắt óc suy nghĩ, sau đó ngơ ngác gật đầu.

"Cô nói cũng có lý, là ta quá hẹp hòi."

Một lúc sau y lại hỏi "Vậy cô chọn ăn gà quay trước? Hay chọn ăn ngỗng quay trước?"

Tiêu Hề Hề đương nhiên trả lời "Trẻ con mới chọn, ta là người lớn, dĩ nhiên muốn hết! Tay trái ta có thể cầm gà quay, tay phải ta có thể cầm ngỗng quay, ăn chúng cùng một lúc, ngon vô cùng!"

Cừu Thịnh "......"

Y nghiêng đầu, cảm thấy lời đối phương nói hình như cũng có lý, nhưng mà có gì đó không đúng.

Tiêu Hề Hề vỗ vai y, an ủi y như người anh em tốt "Thật ra ngươi cũng có thể giống như ta, nếu không chọn được thì đừng chọn nữa, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, mặc kệ người khác nghĩ gì, làm bản thân thoải mái trước rồi tính!"

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm tay nàng rồi ho hai tiếng.

Tiêu Hề Hề nhìn hắn "Cổ họng của Điện hạ không khỏe sao? Sao thấy người ho khan mãi vậy?"

Lạc Thanh Hàn "Tay."

Tiêu Hề Hề nhìn tay mình đặt trên vai Cừu Thịnh, mím môi lặng lẽ rút về.

Ài, dục vọng chiếm hữu của Thái tử quá lớn rồi!

Cừu Thịnh không để ý tương tác nhỏ giữa Tiêu trắc phi và Thái tử, y vẫn đang suy nghĩ những gì Tiêu trắc phi vừa nói.

Y khổ sở nói "Ta cũng muốn làm theo lời cô, nhưng ta không dám!"

Tiêu Hề Hề "Có gì không dám? Ngươi là Tam công tử của phủ Trần Lưu vương, ở đây cũng xem như là một nhân vật lớn, lấy khí thế của Tam công tử vương phủ ra đi nào!"

Cừu Thịnh tự giễu cười "Tam công tử cái rắm! Tài đức ta không bằng đại ca, lại không được phụ vương yêu thương như nhị ca, ta ngoài danh hiệu Tam công tử này thì chẳng có gì hết."

"Đừng nói vậy chứ, tự tin lên, chí ít ngươi so với cái rắm còn tốt hơn nhiều."

Cừu Thịnh "......"

Lạc Thanh Hàn "......"

Nàng đang an ủi người ta? Hay đâm thêm nhát dao vào người ta vậy?

Có lẽ vì ánh mắt Cừu Thịnh quá bi thương, Tiêu Hề Hề lấy lại chút lương tâm, tiếp tục an ủi.

"Sao ngươi cứ phải so sánh mình với người khác? Trên đời này luôn có người ưu tú hơn mình, nếu ngươi cứ so sánh như vậy thì cả đời sẽ phải sống dưới cái bóng của người khác, không cảm thấy đau khổ sao?"

Cừu Thịnh mím môi, không nói gì.

Tiêu Hề Hề kể y nghe vài câu chuyện về canh gà, khiến y rơi nước mắt.

Y lại không kìm được mà bật khóc.

Tiêu Hề Hề muốn giơ tay vỗ vai y thể hiện sự an ủi.

Kết quả vừa giơ tay ra, đã bị ánh mắt của Thái tử buộc rút về.

Tiêu Hề Hề đành phải đổi cách khác, nàng đẩy đống đậu phộng trước mặt về phía y, như dỗ con nít nói "Nào, ăn đậu phộng đi, ăn xong đừng khóc nữa."

Cừu Thịnh vừa khóc vừa nói "Ta không ăn đậu phộng."

Tiêu Hề Hề nghĩ, ngươi không ăn thì thôi, ta ăn một mình!

Nàng nhai đậu phộng rộp rộp.

Một lúc sau, Cừu Thịnh mới dần ngừng khóc, y ngồi dậy lấy khăn lụa lau mặt.

"Thật ra ta sớm đã hiểu rõ, ta không phải kiểu người giống đại ca nhị ca, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tranh đoạt gì cả, chuyện làm ta phiền lòng là một chuyện khác."

Tiêu Hề Hề ăn đậu phộng chậm lại, tò mò hỏi "Là chuyện gì?"

Đầu óc Cừu Thịnh hiện giờ rối bời, một mặt là do y uống quá nhiều rượu, mặt khác là do cảm xúc của y dao động quá nhiều.

Bây giờ y rất muốn tìm một chỗ để trút hết những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng.

Y nhìn nữ nhân trước mặt, đôi mắt hạnh sáng ngời trong veo, giống như suối nguồn trong vắt nhìn thấy đáy, thoạt nhìn dịu dàng vô hại.

Y thì thào "Ta đã làm sai một chuyện."

Tiêu Hề Hề "Sao?"

"Cách đây không lâu, ta cãi nhau với phụ vương, tâm tình không tốt, nhịn không được uống nhiều vài ly, sau khi tỉnh lại, ta phát hiện... phát hiện..."

Bình luận

Truyện đang đọc