QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

Triệu Hiền quanh năm luyện võ, tay rất khỏe, dù không dùng hết sức, người đó vẫn lảo đảo mấy bước.

Sau khi người đó đứng vững mới nhận ra mình suýt đụng phải người khác, nên vội vàng xin lỗi "Xin lỗi, xin lỗi!"

Vốn Tiêu Khải Minh còn muốn mắng, nhưng thấy người đó như vậy, lời mắng không thể nói ra khỏi miệng, chỉ đen mặt quở trách một câu.

"Sau này đi đường nhớ nhìn cẩn thận!"

Tiêu Hề Hề thò đầu ra từ sau người Tiêu Khải Minh, nhìn người suýt đụng phải mình.

Đối phương hình như là một thư sinh tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, cử chỉ nho nhã, dáng người cao ráo, nhưng tiếc là quá gầy, thoáng nhìn khá yếu ớt.

Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm mặt y một lúc lâu.

Nàng phát hiện vận xui trên mặt người này nhiều đến mức kinh người, y thuộc loại xui xẻo vô địch, uống nước cũng mắc răng.

Tiêu Hề Hề từng gặp nhiều người xui xẻo, nhưng người xui xẻo đến mức này, nàng rất hiếm khi gặp.

Nàng cảm thấy hiếm có nên không khỏi nhìn y thêm vài lần.

Không nói đến xui xẻo thì tướng số của y rất tốt ---

Trẻ tuổi thành danh, tài giỏi thông minh, học rộng tài cao, tương lai sáng lạn!

Tiếc là vận may quá kém.

Với xui xẻo này của y, dù có là Văn Khúc Tinh Quân chuyển thế thì cũng đành chịu.

Thư sinh xui xẻo bị mắng cũng không cãi lại, vội tránh sang một bên nhường họ đi trước, tư thế cúi thấp khiến người ta không giận y được.

Tiêu Hề Hề đi ngang qua y, bước chân bèn dừng lại.

Nàng dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy.

"Đêm nay đừng mở cửa."

Thư sinh xui xẻo ngẩn người, theo bản năng nhìn Tiêu Hề Hề, không hiểu nàng nói lời này có ý gì?

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một hồi, rồi thêm một câu.

"Nếu ngày mai không có nơi để đi, có thể đến phủ Trung Võ tướng quân cầu cứu."

Nói xong, nàng không nhìn thư sinh xui xẻo nữa, đi thẳng ra ngoài.

Tiêu Khải Minh nghe không rõ câu đầu tiên, chỉ nghe được câu cuối cùng, không khỏi tò mò, vội đuổi theo hỏi.

"Sao tỷ lại bảo y tới nhà chúng ta? Tỷ đâu có quen y."

Tiêu Hề Hề vừa đi vừa nói "Ta chỉ thấy tiếc cho y, muốn giúp một chút."

Tiêu Khải Minh càng khó hiểu "Tiếc cái gì?"

Tiêu Hề Hề "Đoán xem."

Tiêu Khải Minh bĩu môi "Không nói thì thôi, ta còn lâu mới muốn biết!"

Tuy là nói vậy nhưng hắn không khỏi quay đầu lại, thấy thư sinh xui xẻo kia đã đi vào tiệm sách.

Thư sinh xui xẻo tên Lệ Khinh Ngôn, sở dĩ y chạy nhanh như vậy là vì hôm qua y nhìn thấy một quyển sách mà y muốn mua từ lâu ở tiệm sách này, tiếc là y không đủ tiền, chỉ đành về gom góp.

Hôm nay y khó lắm mới gom góp đủ tiền, sợ người khác mua mất nên vội vàng chạy tới đây, suýt nữa đụng phải người khác.

Vốn Lệ Khinh Ngôn đã chuẩn bị tâm lý nghe đối phương dạy dỗ một phen, không ngờ đối phương chỉ nói với y một câu rồi tha cho y, y thở phào nhẹ nhõm.

Đợi người đi xa, y lao vào tiệm sách, muốn mua quyển sách mà y thích hôm qua.

Ông chủ tiếc nuối nói với y.

"Quyển mà ngươi muốn mua bị người khác mua rồi."

Lệ Khinh Ngôn tức thì gấp lên, vội hỏi "Ai mua?"

Ông chủ bất đắc dĩ nói "Chỗ ta mỗi ngày có rất nhiều người ra vào, sao ta nhớ được là ai đã mua? Dù có nhớ, ta cũng không biết tên của đối phương, không ai quy định tới mua sách phải ghi lại danh tính cả."

Lệ Khinh Ngôn không nói nên lời, thất vọng ra khỏi tiệm sách.

Lúc ra ngoài, y vô tình vấp mạnh ngưỡng cửa ngã về phía trước.

May là y kịp nắm lấy khung cửa nên không ngã xuống vũng bùn.

Dù vậy, y vẫn rất thảm hại.

Ông chủ vội hỏi "Ngươi không sao chứ?"

Lệ Khinh Ngôn lắc đầu, không nói gì, chán nản bước đi.

Từ nhỏ y đã xui xẻo.

Ăn cơm ăn trúng cát, đi đường vô cớ bị ngã, luôn bỏ lỡ những gì mình muốn...

Đây đều là chuyện nhỏ.

Chuyện làm y không chấp nhận được nhất là thi mãi không đậu!

Rõ ràng y từ nhỏ tài giỏi thông minh, luôn đứng đầu bảng trong thư viện, rất được phu tử coi trọng.

Lần đầu y tham gia thi hương khi mới mười hai tuổi, lọt vào ba người đầu bảng, trở thành cống sinh trẻ tuổi nhất ở địa phương. Mọi người đều nghĩ y có một tương lai tươi sáng, nhưng mỗi lần y lên kinh thi cử, lại gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Lần thi đầu tiên, y không hợp phong thủy, bị tiêu chảy, phát huy thất thường, thi trượt.

Lần thi thứ hai, y đột nhiên bị hạ nhiệt nghiêm trọng, bị sốt trong khi thi, ngất xỉu giữa chừng.

Lần thứ ba thậm chí còn tệ hơn, y còn chưa đến được Thịnh Kinh đã đụng phải bọn cướp giữa đường, suýt nữa thì mất mạng. May là y cơ trí, thoát được một kiếp, bảo toàn được tính mạng, nhưng lỡ mất thời gian thi.

Đây là lần thứ tư y lên kinh thi.

Bây giờ y hai mươi mốt tuổi.

Lẽ ra ở độ tuổi của y đã phải thành gia lập thất, nhưng để chuyên tâm thi đỗ công danh, y vẫn nhờ đến sự chu cấp của phụ mẫu.

Y nhiều lần nghĩ, nếu y thi trượt lần nữa, y nên về nhà yên tâm phụng dưỡng cha mẹ.

Con người có số, có lẽ y sinh ra không có số làm quan.

......

Lúc Tiêu Hề Hề về quán trà, phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm mất.

Người chiếm chỗ không ai khác chính là Thái tử Điện hạ.

Lạc Thanh Hàn ngồi sau bàn, dáng người thẳng tắp, mặt mày tuấn tú, động tác uống trà tao nhã điềm tĩnh, cả đường cong do tay áo vẽ ra cũng hoàn mỹ, nhìn từ xa giống như bức tranh phong cảnh lạnh lẽo.

Đẹp thì vô cùng đẹp, nhưng lại quá lạnh lùng, có cảm giác xa cách.

Tiêu Hề Hề vừa thấy hắn, lập tức giấu sách truyện vừa mua, nở nụ cười vô cùng giả tạo.

"Điện hạ, người đợi ở đây đã lâu chưa?"

Thật ra Tiêu Khải Minh rất muốn chạy, hắn có hơi sợ vị tỷ phu Thái tử này, nhưng người ta đã thấy hắn, bây giờ hắn chạy, thật sự quá thất lễ.

Hắn chỉ đành cắn răng hành lễ "Bái kiến Thái tử Điện hạ."

Triệu Hiền thẳng thắn nhất, lập tức quỳ một chân, bắt đầu nhận lỗi "Là mạt tướng thất trách, không trông chừng kỹ Trắc phi nương nương, xin Điện hạ trách phạt."

Tiêu Hề Hề không muốn vì mình mà người khác bị liên lụy, bèn vội nói "Không liên quan đến hắn, tất cả đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp khăng khăng đòi ra ngoài đi dạo, người muốn phạt thì phạt một mình thần thiếp đi."

Vốn Lạc Thanh Hàn không định quan tâm chuyện vặt này, nhưng không muốn nhìn nàng bênh vực nam nhân khác như vậy.

Hắn đặt tách trà xuống, cười lạnh nói "Nàng cảm thấy ta sẽ không phạt nàng?"

Tiêu Hề Hề sáp đến gần nịnh nọt "Người thương thần thiếp như vậy, chắc chắn không nỡ phạt thần thiếp, phải không?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Chưa chắc."

Tiêu Hề Hề xấu hổ rụt rè, đỏ mặt hỏi nhỏ "Không lẽ người định đánh mông thần thiếp?"

Lạc Thanh Hàn "......"

Dù nàng đã cố tình nhỏ giọng, nhưng thính giác của người luyện võ như Triệu Hiền vượt trội hơn người bình thường.

Triệu Hiền cúi đầu im lặng.

Không ngờ Thái tử còn có sở thích đánh mông nữ nhân.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!

Bình luận

Truyện đang đọc