(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Lại cố tình nhìn chân của Tô Thanh Triết một cái.
Môi mỏng khẽ nhếch lên: "Thanh Triết, giờ cậu nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, hoặc tận dụng kỳ nghỉ dài này mà thư giãn với Bạch Giản."
Tóm lại, hắn không nên xuất hiện trước mắt mình cùng Hạng Tinh.
Tô Thanh Triết nghe vậy giật mình.
Chỉ có thể cười gượng vài tiếng, nói: "Trong công ty còn có rất nhiều việc chưa xử lý, tôi...... không yên tâm."
"Cậu là không yên tâm công việc của công ty, hay là không yên tâm về tôi?"
Lục Thiệu Khiêm bật cười, ánh mắt lại bỗng chốc lạnh lùng.
Hàn ý thấu xương đập vào mặt làm cho trái tim của Tô Thanh Triết nhảy dựng lên, lúng túng: "Không, Lục tổng, tôi không phải có ý này!"
"Phải không??"
Lục Thiệu Khiêm nhướn mày, đôi mắt hơi nheo lại nhìn nam nhân đang phát run.
"Được, vậy cậu chứng minh cho tôi xem."
"Hạng mục Hồ Quang Sơn Thủy rất mau liền bị thu hồi bởi vì mọi người đều đã biết chuyện, cho nên sẽ đấu thầu lại lần nữa."
Nam nhân dừng lại, quay mặt đi:
"Cậu phụ trách lấy lại dự án này cho tôi, nếu không tôi sẽ tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị để tìm giám đốc tiếp theo của An Hoà."
"...... Hả?"
Tô Thanh Triết khiếp sợ trừng to mắt.
Vì sao đột nhiên lại như vậy?
Nếu hắn đem Hồ Quang Sơn Thủy lấy trở về, chẳng phải là buộc hắn cùng Hạng Dương đối lập sao!
Nghĩ như vậy, Tô Thanh Triết trên mặt treo đầy vẻ khó xử.
"Như thế nào, có điều khó nói?"
Lục Thiệu Khiêm xoay người lại, buồn cười mà nhìn hắn.
Tô Thanh Triết đang đấu tranh và muốn tìm một cái cớ.
Nhưng nghĩ lại, Lục Thiệu Khiêm an bài như vậy, tám phần là đã biết cái gì.
Hắn chỉ có thể vô lực mà cười cười, rũ đầu xuống: "Hạng gia năm đó đối với tôi có ân, nếu như tôi lại đi đối phó với Hạng thị, thì chẳng phải là...... vong ân phụ nghĩa sao."
"Chậc."
Lục Thiệu Khiêm nghe vậy, ý cười càng sâu.
Ngữ điệu lộ ra một chút châm chọc khó phát hiện, "Anh đã từng đối với cô ấy như vậy, tại sao lại không nghĩ tới vong ân phụ nghĩa?"
"......"
Tô Thanh Triết gắt gao nắm chặt tay.
Cắn chặt răng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lục Thiệu Khiêm: "Tình yêu không phải là cưỡng ép, mà dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau, hiểu rõ đối phương!"
Hắn cố ý đem "cưỡng ép" cùng "hiểu rõ" ngữ khí tăng thêm một chút.
Bên ngoài nghe như là chỉ trích Hạng Tinh, nhưng lại lộ ra ghen tuông, lại như là nhằm vào nam nhân trước mắt.
Nghe vậy, Lục Thiệu Khiêm âm thầm bật cười.
"Cho nên, cậu phải càng thêm quý trọng thời gian nghỉ phép không dễ có này."
Hắn nâng lên ngón tay, chỉ chỉ vườn hoa phía sau: "Tới chọn hoa tặng cho Bạch Giản đi."
Nói xong, liền không để ý tới Tô Thanh Triết, lập tức hướng về phía chiếc xe đi đến.
Đi được vài bước, phía sau truyền đến giọng nói đầy quyết tuyệt.
"Được, tôi...... sẽ tranh thủ đem Hồ Quang Sơn Thủy lấy về!"
An Hòa cùng Hạng thị, hắn đương nhiên là chọn An Hòa.
Nếu không, lấy thân phận như vậy trở về Hạng thị, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không có cách nào ngẩng đầu lên được!
Đáng tiếc, Lục Thiệu Khiêm cũng không để ý đến hắn.
Lục Thiệu Khiêm mở cửa xe rồi ngồi vào, ánh mắt liền rơi thẳng trên người Hạng Tinh.
Thấy cô vẫn như cũ chăm chú mà che chở cho chậu hoa nhỏ, căn bản không suy nghĩ cái gì, nam nhân khoé môi hơi cong, rất hài lòng.
"Tinh nhi, chúng ta về nhà."
Lục Thiệu Khiêm cười khẽ, xoa xoa đầu nàng.
Sau đó vươn người qua, kéo dây an toàn và giúp cô thắt lại một cách cẩn thận.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc