(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Hạng Tinh không kịp dừng lại, đâm sầm vào Lục Thiệu Khiêm, hắn tiện thể kéo cô ôm vào lòng.
"Chu bá, có chuyện gì sao?"
"Thiếu gia......"
Chu bá nhăn nhăn mày, nhanh chóng liếc nhìn Hạng Tinh một cái.
Vẻ muốn nói lại thôi.
Nam nhân nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Nói thẳng, cô ấy có thể nghe."
"......Được."
Chu bá thở dài.
Vẫn là đem âm thanh đè thấp xuống, ghé sát vào Lục Thiệu Khiêm, trầm giọng nói: "Bên kia nói là...... tìm được rồi."
Tiếng nói vừa rơi xuống, Hạng Tinh chợt thấy cách tay mình đột nhiên cứng đờ.
Cô có chút lo lắng, ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình kia.
Cắn cắn môi, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"...... Không có việc gì."
Ánh mắt Lục Thiệu Khiêm nhìn lướt qua, khẽ mỉm cười, ôn nhu nói với nàng.
Ngay lập tức, hắn đem thân hình nhỏ bé kia ôm thẳng dậy, tinh tế giúp cô lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán: "Em hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta về đi, được không?"
Hạng Tinh gật đầu.
Thật sự rất mệt mỏi.
Trên người cô ra thật nhiều mồ hôi, nàng muốn trở về tắm rửa.
Liền cười cười gật đầu: "Được."
......
Từ Hồ Quang Sơn Thủy trở về Lục gia, mặt trời cũng đã ngã về phía tây.
Hạng Tinh tắm gội sạch sẽ, bay đi một thân mỏi mệt.
Chà lau sợi tóc, cô đi ngang qua thư phòng của Lục Thiệu Khiêm.
Chợt thấy bóng người di chuyển bên trong.
Cô không thể không dừng lại, ghé mắt về phía cánh cửa liếc nhìn một cái.
Chỉ thấy nam nhân đứng trước bàn làm việc, tay cầm khung ảnh cũ, thất thần mà chăm chú.
Nhìn bộ dạng buồn bã của hắn, trong lòng Hạng Tinh chợt thấy hơi xót.
Cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, chậm rãi đi vào.
Nhẹ nhàng kéo cánh tay nam nhân, ôm chặt lấy hắn.
Rầu rĩ mở miệng: "Người xấu, không cần khổ sở, không cần lộ ra bộ dạng như vậy."
Nhìn hắn như vậy, tim cô như thắt lại.
Thật là không thoải mái.
"...... Sao?"
Lục Thiệu Khiêm dừng một chút, ánh mắt nhíu chặt cuối cùng hòa hoãn không ít.
Mắt khẽ đung đưa, ôm lấy tiểu gia hỏa, hơi tức giận mà chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cô.
"Em như thế nào gọi tôi là người xấu, còn gọi thuận miệng như vậy?"
A.
Hạng Tinh đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn hắn.
Ánh mắt biểu lộ sự nghiêm túc: "Em nghe nói, nếu có biệt danh thì có thể khiến cho chúng ta thân mật hơn, giống như là..."
[...... Cấm ngôn! Cấm ngôn! ]
Áp Áp nhanh chóng hạ hết câu còn lại: "Giống như là tiểu hài tử mới sinh ra được gọi là Cún."
Đứa nhỏ này quá ngay thẳng.
Lần sau, nó chỉ dạy cô nói, tuyệt không dạy những thứ khác.
"Giống như cái gì?"
Thấy nữ hài đột nhiên im lặng, Lục Thiệu Khiêm cười cười, ngược lại lộ ra thần sắc tò mò.
"Khụ..."
Hạng Tinh có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Mím môi nghĩ nghĩ, đành phải đem đề tài chuyển dời.
"Người xấu."
Nàng quay mặt sang Lục Thiệu Khiêm, nhẹ nhàng nhón chân, ngồi lên trên bàn của hắn, làm cho mình có thể song song đối diện với hắn.
Về sau hơi cúi đầu xuống: "Không biết vì cái gì, dường như em rất ích kỷ, muốn hiểu rõ anh hơn, không giấu nhau bất cứ điều điều gì, muốn chia sẻ nỗi buồn cùng anh."
Cô vừa nói vừa hít một hơi thật sâu.
Thật cẩn thận, rồi lại thật nghiêm túc nâng mắt lên, mong chờ nhìn nam nhân: "Em, có thể có tư cách này sao?"
Cô hiện tại, cái gì cũng đều không có......
Chỉ có hắn.
___________________________________
Câu chốt làm tui cảm động quá~
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Bình luận

Truyện đang đọc