[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ký túc xá nam.

Dưới sự giúp đỡ của Kỳ Nguyệt, hai người cùng nhau nâng ván giường lên lắp vào trụ giường, tạm thời vẫn sử dụng được.

Kỳ Nguyệt xác định Cố Hoài không còn gì đáng ngại thì chuẩn bị rời đi, lại thấy Cố Hoài dường như muốn nói gì đó với mình nên bước chân hơi khựng lại.

"Ặc, đại thần, cậu còn việc gì sao?" Kỳ Nguyệt hỏi.

"Không có gì, đi đường cẩn thận." Cố Hoài mở miệng.

"Ồ..." Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu.

Nếu không có việc gì... Sao ánh mắt anh cứ như không muốn cô đi...

Có lẽ người bị bệnh trông hơi yếu ớt, không hiểu vì sao Kỳ Nguyệt lại cảm thấy ánh mắt Cố Hoài lúc này trông rất mềm mại, lộ ra một tia ỷ lại, ánh mắt kia dường như chứa một sợi tơ sền sệt, khiến người ta không thể dời bước, không nỡ để anh một mình, thậm chí muốn... ôm anh một cái.


Kỳ Nguyệt: "...!!!"

Cô đang nghĩ gì vậy!

Đều tại đại thần trông yếu ớt mỏng manh quá, trông như một động vật nhỏ cần chủ nhân âu yếm.

Không biết nghĩ đến cái gì, Kỳ Nguyệt vỗ trán: "À đúng rồi, lúc mua thuốc cho cậu, tớ nhân tiện mua luôn kim chỉ ở cửa hàng bên cạnh, đến cũng đến rồi, cậu đưa chiếc sơ mi kia cho tớ đi, tớ may lại cúc áo cho cậu nhé?"

Đôi mắt cô đơn của Cố Hoài trở nên sinh động trong chớp mắt, hỏi: "Cậu may ở đây?"

Kỳ Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, may cúc áo rất nhanh, tớ may ở đây cho cậu, được không?"

"Được." Cố Hoài nói, móc ra chiếc sơ mi kia từ trong balo.

Kỳ Nguyệt nhận lấy áo, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Cậu chờ tớ một lát, nhanh lắm."

"Không vội." Cố Hoài rót cho cô một ly nước trái cây, "Cậu muốn ăn thêm gì không?"

Kỳ Nguyệt đang tìm sợi chỉ cùng màu với màu áo của Cố Hoài, nghe vậy thì hơi sặc: "Không cần không cần! Tớ ăn no rồi..."


Rõ ràng cô đến đây chuộc tội, sao lại trông như đi dã ngoại thế này...

Kỳ Nguyệt rút ra một sợi chỉ màu trắng, nheo mắt, cố gắng luồn chỉ vào kim, xâu ba lần mới thành công.

Cố Hoài ngồi ở mép giường, hứng thú nhìn cô xe chỉ luồn kim, như thể cô đang làm thí nghiệm khoa học phức tạp nào đó.

Kỳ Nguyệt bị nhìn đến áp lực, móc cúc áo ra, cô chăm chú may, cố gắng để nó không quá xấu.

Tuy rằng cô có rất nhiều kĩ năng, lên núi xuống biển leo cây bắt cá nướng khoai tây... cái gì cũng biết, nhưng loại việc tỉ mỉ như may vá thì cô lại không giỏi.

Lúc nhỏ có lần cô vá áo cho chú hai, kết quả sơ ý làm rơi kim vào áo, từ đó về sau, chú hai không bao giờ cho cô may nữa.

Nhìn bộ dạng chăm chú may cúc áo của thiếu nữ, Cố Hoài cười khẽ: "Dáng vẻ này của Kỳ tổng trông rất giống hiền thê lương mẫu, thật khiến người khác hâm mộ chồng tương lai của cậu."


Kỳ Nguyệt chột dạ không thôi: "Ặc... Đại thần... Tớ khuyên cậu đừng hâm mộ tớ sớm... thật ra lâu rồi tớ chưa may vá... trình độ khó nói lắm..."

Sau một lúc lâu, cuối cùng Kỳ Nguyệt cũng may xong.

Tuy nhiên, trình độ quả thật một lời khó nói hết, trên chiếc áo sơ mi sạch sẽ ngăn nắp, đường may của cúc áo thứ hai giống như mạng nhện, tuy rằng chỉ màu trắng nên không thấy rõ, nhưng nhìn gần có thể thấy ngay.

Đó phải là mặt trong mới đúng, hình như cô may ngược đầu rồi...

Nhìn đường may lồi lõm của mình, Kỳ Nguyệt lúng túng ngẩng đầu nhìn Cố Hoài: "Đại thần, tớ cảm thấy... cậu du di một chút được không...?"

Bình luận

Truyện đang đọc