[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Kỳ Nguyệt không ngờ hai người phản ứng dữ dội như vậy, cô bối rối: "Ặc... Các cậu đừng kích động... Nghe tớ giải thích..."

Tống Thu Thu bày ra vẻ khó tin: "Cậu và đại thần đeo một đôi vòng tay đồng tâm mà còn bảo tớ đừng kích động?"

Tô Tiểu Đường vịn eo, gằn từng chữ một: "Được, cậu nói đi! Tớ muốn xem lần này cậu có thể đưa ra lời giải thích kì quái gì!!!"

Kỳ Nguyệt: "..."

Sự thật là... thật sự có...

Kỳ Nguyệt hỏi: "Các cậu còn nhớ việc tớ và đại thần nhường phòng cho một đôi vợ chồng già không?"

Tống Thu Thu gật đầu, hơi nghi hoặc: "Nhớ! Nhưng cùng việc các cậu mang một đôi đồng tâm kết thì có liên quan gì?"

Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng: "Có liên quan, còn liên quan rất lớn... Đôi vợ chồng đó vì cảm ơn bọn tớ giúp đỡ, nên đã tặng bọn tớ một đôi đồng tâm kết do chính tay họ làm, đại thần muốn đưa cả hai cái cho tớ, nhưng tớ ngại cầm hết! Cuối cùng, đại thần liền đề nghị chia ra, tớ cảm thấy hợp lý, cho nên, tớ và đại thần mỗi người một cái..."


Tống Thu Thu khó tin: "Mẹ nó mỗi người một cái?!"

Tô Tiểu Đường cũng tỏ vẻ kiến thức sâu rộng: "Đồng tâm kết cũng có thể chia như vậy?"

Tống Thu Thu bày tỏ chấm hỏi: "Thế mà cậu còn cảm thấy hợp lý?"

Kỳ Nguyệt: "Ừm, rất công bằng... Huống chi đại thần cũng thấy thế..."

Nói xong câu cuối cùng Kỳ Nguyệt lập tức cảm thấy tự tin hơn nhiều.

Tống Thu Thu bị Kỳ Nguyệt làm cạn lời: "Chẳng lẽ đại thần là người IQ cao EQ thấp... Thẳng nam ngốc bạch ngọt?"

Tô Tiểu Đường hơi chần chừ: "Có lẽ đại thần không để ý nó có phải đồ đôi hay không, chỉ coi nó như một món quà tạ lễ tương đối quý trọng..."

Tống Thu Thu vẫn cảm thấy hơi sai sai: "Từ từ, lai lịch của chiếc vòng đó miễn cưỡng có thể giải thích! Vậy cúc áo thì sao? Cúc áo thứ hai của cậu ấy là do ai may, may vá tệ như vậy, chẳng lẽ là đại thần tự may?"


Kỳ Nguyệt kinh ngạc: "Ặc, tớ đã cố ý chọn chỉ cùng màu áo, thế mà vẫn bị các cậu phát hiện?"

Các cô thấy vòng tay thì thôi đi, sao cả đường may cúc áo cũng thấy vậy? Họ cầm kính lúp để quan sát Cố Hoài hả?

Tống Thu Thu sửng sốt chừng ba giây, sau đó trợn mắt há hốc mồm: "Nguyệt bảo, cậu cậu cậu... câu đó của cậu có ý gì?"

Tô Tiểu Đường lại lần nữa trợn tròn mắt: "Cúc áo kia là do cậu may???"

Kỳ Nguyệt xấu hổ gãi gãi đầu: "Đúng vậy... Tóc tớ vô tình quấn vào cúc áo đại thần, cậu ấy liền bứt cúc áo xuống... Tớ nói đền cho đại thần một cái áo khác, đại thần nói không cần, nên tớ mua kim chỉ may cúc áo đó lại..."

Trước đây không lâu, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường còn rất muốn biết chân tướng của quả dưa lớn này.

Nhưng mà, vào lúc này, sau khi biết được chân tướng, hai người lại cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa.


Tô Tiểu Đường bày ra biểu cảm như bị lừa gạt: "Tóc quấn vào cúc áo??? Hai cậu đóng phim chấn hưng nông thôn là được rồi, chỉnh ra nhiều cốt truyện phim thần tượng như thế làm gì?! Lừa gạt người xem vô tri như bọn tớ hả!"

Tống Thu Thu choàng tay lên bả vai Kỳ Nguyệt, thống khổ đứng loạng choạng: "Nguyệt bảo, sao cậu lại đối với tớ như vậy! Dưa giả, hóa ra là dưa giả! Tớ muốn tải app chống lừa đảo!!!"

Kỳ Nguyệt: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc