[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

(*) Giam thủ tự đạo: Trộm cắp những thứ do mình canh giữ.

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Đúng lúc này, Cố Hoài lại gửi thêm một tin nhắn: [ Hôm sinh nhật Lăng Phong, tớ bị bệnh không đi được, Lăng Phong hẹn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm vào tối mai, cậu ấy nhờ tớ hỏi cậu và bạn cùng phòng của cậu có muốn đi cùng không? ]

Nhìn tin nhắn này, Kỳ Nguyệt có chút thất thần, nếu là trước kia, cô sẽ hỏi ý kiến của Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường, nếu họ đều đi, cô cũng sẽ đồng ý.

Nhưng hiện giờ, cô lại lâm vào rối rắm...

Bởi vì, hình như... hình như cô... thẹn với lương tâm...

Trời ơi! Cô thế mà lại... thẹn với lương tâm???

Nếu lại tiếp xúc với Cố Hoài, cô sợ mình sẽ càng thêm không đúng, luôn có loại cảm giác chột dạ như mình đang thèm muốn anh.

Đại thần tốt như vậy! Tín nhiệm cô như vậy! Thậm chí còn để cô hỗ trợ chuyện quan trọng như ngăn cản những cô gái muốn ngấp nghé anh...


Vậy hành động và suy nghĩ bây giờ của cô là gì?

Giam thủ tự đạo?

Sao cô có thể!!!

Trong lúc Kỳ Nguyệt đang đấu tranh tư tưởng, Tống Thu Thu đang bôi thuốc mỡ cho cô vô tình lướt qua màn hình di động của cô, không khỏi mở to mắt: "Oa! Đại thần mời chúng ta cùng đi ăn???"

Kỳ Nguyệt lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp: "Không phải đại thần, là Lăng Phong... Hôm sinh nhật cậu ấy, đại thần bị bệnh không đi được, nên cậu ấy hẹn mọi người tụ tập lần nữa, sau đó hỏi chúng ta muốn đi hay không."

Đúng như dự kiến của Kỳ Nguyệt, Tống Thu Thu không chút do dự đáp ngay: "Đi! Đương nhiên phải đi! Đó là cơ hội cùng ăn cơm với đại thần đấy!"

Tô Tiểu Đường cũng giơ tay: "Tớ cũng đi tớ cũng đi! Tối mai tớ không bận gì hết! Có bận cũng không sao! Không quản ai mời khách, có đại thần ở đó là được!"


Kỳ Nguyệt yếu ớt giơ tay lên: "Có thể tớ không đi được..."

Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường đồng thanh hỏi: "Vì sao không đi?"

Kỳ Nguyệt: "Bởi vì..." Bởi vì cô muốn yên tĩnh.

Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, thuận miệng tìm một lý do: "Tối mai tổ thí nghiệm bọn tớ có số liệu cần quan sát và đánh giá."

Tống Thu Thu thất vọng: "Không phải chứ! Ba chúng ta không thể tách rời, muốn đi cùng đi! Thiếu cậu thì còn nghĩa lý gì nữa?"

Tô Tiểu Đường liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy! Liên Minh Cẩu Độc Thân chúng ta vĩnh viễn không chia lìa!"

Kỳ Nguyệt bị chọc cười, tâm trạng cũng dịu đi không ít: "Các cậu đi cũng giống tớ đi thôi! Thay tớ ăn nhiều một chút là được!"

Tống Thu Thu vẫn có chút không vui: "Thay cậu ăn nhiều đương nhiên không thành vấn đề, có điều, tớ vẫn muốn cậu đến. Quan sát số liệu cũng đâu thể quan sát cả đêm chứ, làm xong cậu đến có được không?"


Tô Tiểu Đường ôm cánh tay cô làm nũng: "Đến đi mà đến đi mà! Được không được không?"

Kỳ Nguyệt thở dài, chỉ đành trả lời lấp lửng: "Được rồi được rồi, nếu tớ làm xong mà các cậu vẫn chưa kết thúc thì tớ sẽ đến..."

Nghe Kỳ Nguyệt nói vậy, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường mới vừa lòng.

Sau khi cùng hai người thương lượng, Kỳ Nguyệt hít sâu một hơi, chỉnh lại cảm xúc rồi nhắn cho Cố Hoài: [ Thu Thu và Tiểu Đường không bận gì cả, có thể đến. Có điều tối mai tớ có thí nghiệm cần quan sát, có lẽ không đi được. Ngại quá, phiền cậu giúp tớ báo cho Lăng Phong một tiếng. ]

Gửi xong tin nhắn, Kỳ Nguyệt cảm thấy có lẽ Lăng Phong chỉ khách sáo mà thôi, tám phần cũng không hi vọng cô đến.

Để bày tỏ lời xin lỗi, đến lúc đó cô sẽ chuẩn bị một món quà rồi nhờ Thu Thu và Tiểu Đường đem qua đó.

Bình luận

Truyện đang đọc