[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Đúng rồi, đại thần, có thể cho tôi xin số của cậu được không? Đến lúc đó để tiện liên lạc!" Kỳ Nguyệt mở lời.

"Được." Cố Hoài đọc một dãy số cho Kỳ Nguyệt.

Sau khi lưu số, Kỳ Nguyệt nhìn thời gian trên di động: "Ừm, đại thần, nếu không còn việc gì, vậy tôi đi trước đây! Tôi phải đến phía bắc thành phố một chuyến! Nếu cậu có việc gì cần hỗ trợ thì cứ gọi cho tôi! Bất kì lúc nào cũng được!"

"Được! Cậu đi cẩn thận!"

...

Phía bắc thành phố, câu lạc bộ bắn súng Lăng Vân.

Lúc Kỳ Nguyệt đến nơi, sư huynh Lương Khải và sư tỷ Diệp Lộ Vi đều không ở đây, chỉ có Lâm Diệu mặc đồng phục câu lạc bộ đang ngồi uống sữa, xem thi đấu bằng điện thoại.

Quầy bar của câu lạc bộ hơi cao, Lâm Diệu mười hai tuổi đứng ở đó, khó khăn lắm mới lộ ra cái đầu.


Lúc trước không ai chăm sóc, ăn thì bữa đói bữa nó, không đầy đủ dinh dưỡng nên Lâm Diệu trông lùn hơn bạn bè cùng trang lứa nhiều.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Diệu ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Kỳ Nguyệt, đôi mắt đối phương lập tức sáng lên: "Sư phụ!"

"Đã lâu sư phụ không tới rồi!" Lâm Diệu lập tức bước qua.

"Diệu nhãi con! Thật xin lỗi, gần đây sư phụ hơi bận!" Kỳ Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, "Sư huynh và sư tỷ đâu?"

Lâm Diệu thở dài: "Đang cãi nhau trong đó."

"Hở? Lại cãi nhau? Lần này lại vì cái gì thế?"

"Bởi vì hôm nay anh Lương bước chân trái vào cửa trước." Lâm Diệu bất đắc dĩ trả lời.

Kỳ Nguyệt ngớ người: "Gì???"

Lý do cãi nhau của hai người này càng ngày càng quái dị thế nhờ?

Lâm Diệu giải thích: "Nguyên nhân là do chị Vi Vi cá cược với con."

"Sư tỷ cá cược với con cùng việc chân trái sư huynh bước vào cửa trước có liên quan gì với nhau?" Kỳ Nguyệt khó hiểu.


Lâm Diệu nhìn cô một cái: "Chị Vi Vi đánh cược với con thử xem anh Lương bước chân nào vào cửa đầu tiên."

Khóe miệng Kỳ Nguyệt hơi run rẩy, cô im lặng đỡ trán: "Sư tỷ còn có thể nhàm chán hơn không? Sau đó thì sao? Sao lại cãi nhau?"

"Sau đó chị Vi Vi thua cược với con, hơn nữa thua liên tục ba ngày, mỗi ngày năm tệ, tổng cộng ba ngày là mười lăm tệ. Chị Vi Vi cảm thấy không thể nào thua liên tục ba lần được, nên hoài nghi con và anh Lương thông đồng lừa gạt tiền của chị ấy." Lâm Diệu giải thích.

Ấu trĩ đến thế là cùng...

Hai người khác gì trẻ lên ba không!

Nghe Lâm Diệu giải thích, Kỳ Nguyệt thật sự không biết nói gì mới tốt, sau một lúc lâu cô mới lên tiếng: "Vậy rốt cuộc sư huynh có lừa tiền tỷ ấy không?"

Lâm Diệu mệt tim thở dài: "Không có, do chị Vi Vi kém may mắn thôi... Sau đó hai người họ vì chuyện này mà cãi nhau từ sáng."


Đôi oan gia này...

Kỳ Nguyệt nhéo nhéo mi tâm: "Được rồi, con đừng bận tâm nữa, để sư phụ vào đó khuyên nhủ."

Kỳ Nguyệt nói xong liền đi vào, Lâm Diệu muốn gọi cô lại nhưng đã chậm một bước.

Lúc Kỳ Nguyệt tiến vào, hai người đang cãi nhau long trời lỡ đất.

Lương Khải giận dữ mắng: "Diệp Lộ Vi! Đầu của muội đặt ở đó chỉ để nhìn cho cao thôi hả? Muội có thể dùng IQ suy nghĩ được không! Muội lấy cái gì chứng minh huynh và Diệu nhãi con thông đồng lừa tiền muội?"

Diệp Lộ Vi cười lạnh: "Aiyo, thế này mà còn cần chứng cứ nữa sao? May mắn của muội kém thế nào mới có thể thua liên tiếp ba lần chứ? Mẹ nó là huynh muốn hố tiền của muội!"

"Sao không thể do muội kém may mắn? Sao lại không thể! Muội là con gái nên có thể không nói lý à?" Lương Khải cố gắng lý luận.
Kỳ Nguyệt: "..."

Thấy hai người ồn ào túi bụi, Kỳ Nguyệt vội chạy đến khuyên can, cô giữ chặt Diệp Lộ Vi trước tiên: "Sư tỷ! Sử tỷ! Tỷ bình tĩnh một chút! Muội vừa hỏi Lâm Diệu rồi, nó nói sư huynh không hố tiền của tỷ! Sao sư huynh có thể vì mười lăm đồng mà cấu kết với Lâm Diệu lừa tỷ chứ!"

Vừa thấy Kỳ Nguyệt thay mình nói chuyện, Lương Khải lập tức hô lớn: "Muội nghe chưa! Diệp Lộ Vi, muội nghe thấy âm thanh của chính nghĩa chưa! Kỳ Nguyệt cũng nói không thể đấy!"

Kỳ Nguyệt gật đầu liên tục, tiếp tục khuyên Diệp Lộ Vi: "Đúng vậy! Sư huynh không đến mức vì mười lăm tệ đâu, nhiều nhất là muốn nhìn tỷ thua mà thôi!"

Lương Khải đang đắc ý dào dạt: "...???"

Kỳ Nguyệt, muội nhất thiết phải đâm một dao thế sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc