[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Đối với câu trả lời của Cố Hoài, Kỳ Nguyệt nhất thời không có cách nào nào phản bác.

Đại thần thật đúng là trước sau như một... lễ thượng vãng lai mà!*

Kỳ Nguyệt không có cách nào, chỉ đành thỏa hiệp, cô vén một góc áo khoác lên: "Vậy cậu lại đây đi, chúng ta cùng nhau khoác, cái áo khoác này rất lớn!"

Cố Hoài không ngờ Kỳ Nguyệt sẽ mời mình, vì thế hơi sửng sốt.

"Nhanh lên nhanh lên!" Kỳ Nguyệt vừa thúc giục vừa vén một góc áo phủ qua đỉnh đầu Cố Hoài.

"Được." Lúc này Cố Hoài mới hơi cúi thấp đầu, đến gần cô.

"Chuẩn bị chạy nhé! Một, hai, ba!"

Kỳ Nguyệt đếm số xong, lập tức chạy vào màn mưa.

Trong khoảnh khắc hai người chạy đi, cánh tay Cố Hoài vòng qua bả vai cô, đè lại góc áo bên kia, hoàn toàn che chở cô trong một góc, dùng nhiệt độ cơ thể mình ngăn cách cơn mưa bên ngoài.


Trong khoảng thời gian ngắn, áo khoác bao phủ hô hấp của hai người, hơi thở giao triền với nhau trong không gian chật hẹp, Kỳ Nguyệt có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Cố Hoài còn rõ hơn lần ngồi xe đạp mấy hôm trước.

Kỳ Nguyệt vừa chạy vừa theo bản năng nhìn thoáng qua người bên cạnh.

Cô phát hiện lông mi Cố Hoài thật dài, trên lông mi còn dính nước mưa, quả thật còn đẹp hơn con gái...

Kỳ Nguyệt vô thức nghĩ đến những yêu tinh trong miếu hoang câu dẫn thư sinh qua đường.

Trong lúc Kỳ Nguyệt còn miên mang suy nghĩ, dường như Cố Hoài đã phát hiện ánh mắt của cô.

Tầm mắt hai người bổng nhiên giao nhau.

Trong nháy mắt, không khí lạnh buốt dường như trở nên nóng lên.

Kỳ Nguyệt dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập, còn đập nhanh hơn tốc độ rơi của mưa.


Hai người chạy đến khách sạn.

Tuy tốc độ rất nhanh, nhưng mưa lớn như vậy, chờ hai người đến nơi, toàn thân Cố Hoài đã ướt sũng, mà cô lại nhờ áo khoác và anh che chở, hầu như không bị ướt chút gì.

Phải để Cố Hoài nhanh tắm nước nóng, nếu không anh sẽ bị cảm lạnh mất.

"Ừm... Cố Hoài..."

Kỳ Nguyệt đang muốn mở miệng, thì chuông di động của Cố Hoài vang lên.

Vì thế Kỳ Nguyệt chỉ chỉ tay vào quầy lễ tân, ý bảo mình sẽ đi nhận phòng trước.

Cố Hoài gật đầu.

Cái gọi là quầy lễ tân cũng chỉ là một cái bàn nhỏ, một người phụ nữ tầm 50 tuổi hình như là bà chủ đang ngồi ở đó nhặt rau.

Khách sạn này thật ra là một nông hộ cải tạo nhà mình làm thành, tương đương với homestay, đây là phòng khá tốt ở khu vực này.

"Xin chào, tôi đến nhận phòng, tôi có đặt hai phòng."


Bà chủ thấy Kỳ Nguyệt đến thì lộ ra vẻ khó xử: "Cô bạn nhỏ, cuối cùng cháu cũng đến rồi. Ngại quá, khách sạn chúng tôi chỉ còn một phòng."

Kỳ Nguyệt sửng sốt: "Hả? Nhưng, rõ ràng chúng tôi đặt hai phòng mà?"

Bà chủ áy náy: "Vừa rồi có một cặp vợ chồng đến đây, bọn họ không đặt phòng trước, nhưng đã trễ lại mưa to, gần đây lại không có nơi dừng chân, cô thấy bọn họ lớn tuổi thật sự đáng thương, vì vậy đã cho họ ở. Thật ngại quá, đã dùng một phòng của cháu, hiện giờ chỉ còn một phòng."

Kỳ Nguyệt cho rằng đến nơi sẽ được nghỉ ngơi thoải mái, không ngờ sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, gãi gãi đầu nói: "Vậy phải làm sao bây giờ."

Bà chủ vội nói: "Hai phòng cháu đặt đều rất lớn, còn có phòng xép nữa, cô sẽ bảo ông bạn già của cô xếp thêm một cái giường nhỏ vào phòng xép, cháu xem có được không? Hôm nay cô không thu tiền phòng của cháu, dù sao cũng là vấn đề bên phía cô."
Kỳ Nguyệt vội đáp: "Không phải, bà chủ, đây không phải vấn đề có thu tiền hay không, cháu cùng bạn học của cháu đến đây, cậu ấy là nam sinh, nếu hai bọn cháu ở cùng phòng chỉ sợ không quá tiện..."

Nhưng cũng như bà chủ nói, đã trễ thế này còn mưa to, lân cận cũng không có nơi khác dừng chân.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, là vấn đề bên cô." Bà chủ không ngừng xin lỗi.

Bởi vì cũng là tình huống đặc biệt, Kỳ Nguyệt đương nhiên không trách cứ gì, cô nghĩ một lát rồi nói: "Là phòng xép cũng được, phía cháu không có vấn đề gì, nhưng bạn học của cháu... Cô từ từ, cháu hỏi cậu ấy một chút!"

Bà chủ: "Được, được được!"

Kỳ Nguyệt nhìn về phía Cố Hoài, phát hiện anh đã cất di động, chắc đã nói chuyện xong.

Vì thế cô liền đi qua: "Đại thần!"

"Xong rồi?" Cố Hoài hỏi.
Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu, hơi lúng túng: "Không phải... vẫn chưa... Tôi muốn hỏi cậu xem... hai chúng ta một phòng, có thể không?"

....

(*) Lễ thượng vãn lai: Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc