[QUYỂN 1] MẶT TRĂNG TRONG VÒNG TAY TÔI

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Biểu cảm của Kỳ Nguyệt khó có thể hình dung: "..."

Gọi đồ ăn ngoài...

Đích thân xuống bếp...

Tiêu chuẩn kép của giáo sư Thẩm có phải hơi quá không?

Không đúng! Thần tượng sao có thể tiêu chuẩn kép chứ!

Thật ra sau khi nghe Cố Hoài miêu tả, câu của anh không có vấn đề gì, nhưng cô có đủ lý do để hoài nghi giáo sư Thẩm và Thẩm phu nhân hiểu lầm gì đó rồi.

"Lão Thẩm! Bạn của A Hoài đến rồi!" Sau khi cắm hoa xong, Thẩm phu nhân hướng về phía phòng bếp hô một câu.

Sau một lúc lâu, cửa phòng bếp được mở ra.

Giáo sư Thẩm đeo tạp dề, một tay cầm nắp nồi, một tay cầm thìa bước ra, vừa thấy Kỳ Nguyệt thì lập tức cười tươi: "Kỳ tiểu thư đến rồi, ngồi ngồi ngồi, ăn chút trái cây, nghỉ ngơi một lát, còn hai món nữa chưa xong!"

Nhiệt tình không khác gì Thẩm phu nhân.


Kỳ Nguyệt: "...!!!"

Nhìn thấy nam thần!

Lúc giáo sư Thẩm xuất hiện trong tivi vừa chuyên nghiệp cẩn thận lại vừa nghiêm túc, đây là lần đầu cô thấy bộ dạng hòa ái dễ gần của ông ấy!

Vừa nhìn thấy giáo sư Thẩm, Kỳ Nguyệt lập tức đứng thẳng, sau đó gập người chín mươi độ: "Chào... chào giáo sư Thẩm! Xin lỗi đã làm phiền... Còn để ngài đích thân xuống bếp! Cháu... để cháu giúp ngài... Cháu có thể giúp được gì không?"

Giáo sư Thẩm cười ha hả: "Không có gì cần cháu làm hết, cháu chờ ăn là được, để A Hoài nói ngồi với cháu, hai đứa xem tivi đi, sắp được ăn cơm rồi."

Giáo sư Thẩm nói xong lại hớn hở bước vào phòng bếp tiếp tục nấu ăn.

Kỳ Nguyệt: "..."

Kỳ Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhìn sang Cố Hoài xin trợ giúp: "Ơ... việc... việc này không tốt cho lắm..."


Để giáo sư Thẩm xuống bếp, cô chờ ăn?

Cố Hoài giúp Thẩm phu nhân đem đĩa trái cây và điểm tâm ra, đặt trên bàn trà trước mặt Kỳ Nguyệt: "Không sao, ngồi đi."

Tuy rằng Kỳ Nguyệt ngồi xuống, nhưng cứ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nói thầm: "Sao tớ có thể yên tâm ngồi chứ."

Cố Hoài cầm một quả quýt, lột vỏ rồi đưa cô: "Vì sao không yên tâm?"

Kỳ Nguyệt nhận lấy quả quýt, vắt hết óc để tìm từ ngữ thích hợp để diễn tả tâm tình của mình lúc này.

"Bởi vì... Đức bất phối vị?* Không đúng không đúng... hữu danh vô thực? Cũng không đúng..."

(*) Đức bất phối vị: Đức không tương xứng với địa vị.

Kỳ Nguyệt nhìn dép lê, nhìn sang hướng phòng bếp, lại nhìn đến qua quýt trong tay, ho khan một tiếng: "Tóm lại cảm giác của tớ chính là... được nhận đãi ngộ như bạn gái cậu?"


Cố Hoài nhàn nhạt đáp: "Kỳ tổng lo nhiều rồi, nhà cậu tớ chỉ tương đối hiếu khách thôi."

Giọng điệu rất chi là đương nhiên.

Kỳ Nguyệt: "..."

Chỉ tương đối hiếu khách?

Đặc biệt chuẩn bị dép cho khách chỉ đến một lần là tương đối á?

Nếu gặp một người mà bạn chưa từng gặp bao giờ, nên hẹn đi ăn tối nhà hàng hoặc đâu đó đúng không? Đặc biệt là người như giáo sư Thẩm, mời khách tại nhà, còn đích thân xuống bếp, không cho một tiểu bối như cô xuống bếp...

Đó tuyệt đối là đãi ngộ cao cấp!

Cô có tài đức gì chứ???

Trên đầu Kỳ Nguyệt đầy vạch đen kèm thêm vài dấu chấm hỏi: "Khụ, đại thần... cậu nghiêm túc chứ... Sao tớ lại cảm thấy... cậu đang hố tớ..."

Nghe câu cuối cùng của cô, Cố Hoài cười nhẹ, nhướn mày: "Bằng không thì sao? Thế đã tính là đãi ngộ bạn gái nên có? Kỳ tổng quá xem nhẹ đãi ngộ của bạn gái tớ rồi."
Kỳ Nguyệt kinh ngạc: "Thế này mà còn là xem nhẹ á? Vậy đãi ngộ... của bạn gái cậu hơi cao đó..."

Bình luận

Truyện đang đọc