[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Tổng bộ IOA phát ra nhiệm vụ khẩn cấp, đồng thời cũng phát động thỉnh cầu hỗ trợ của PBB, Bạch Sở Niên và Hà Sở Vị đồng thời đẩy cửa ký túc xá ra, hai người liếc nhau, trong lòng đã hiểu rõ.

Bạch Sở Niên vừa buộc nút áo vừa hỏi: "Chỗ các cậu có mấy người vậy?"

Hà Sở Vị nhìn đồng hồ: "Loại hành động điều tra này chúng tôi không lộ diện được, chỉ có thể để các cậu lẻn vào, chúng tôi ở bên ngoài tiếp ứng trợ giúp."

"Được."

Bộ đội đặc chủng PBB đại biểu cho lập trường của căn cứ quân sự, bọn họ không thể triển khai hoạt động đột kích lục soát dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng tổ đặc công IOA thì khác, bọn họ chủ yếu là làm một ít việc bên ngoài tất cả mọi người đều không làm, nhưng sau lưng lại đều đang làm.

Nhà máy dược phẩm Bernard được xây dựng trong một ngôi làng đảo nhiệt đới ẩn, nơi hầu hết mọi người không biết về sự tồn tại của một nhà máy dược phẩm như vậy, nơi có địa hình khép kín tự nhiên, lao động giá rẻ và đất có thể trồng các loại dược liệu quý hiếm.

Căn cứ vào tư liệu mà các đặc vụ bí mật IOA truyền về, nhà máy dược phẩm Bernard là một tòa nhà hình vòng tròn, từ bên ngoài đến bên trong cộng cộng ba vòng, càng dựa vào an ninh cốt lõi càng nghiêm ngặt, lớp vỏ bên ngoài của nó chỉ làm thuốc bán hàng có bằng sáng chế, lớp bên trong đang làm gì thì không nhất định được.

Bạch Sở Niên lần này dẫn thêm nhiều người, chia làm hai tổ, một tổ do Hàn Hành Khiêm dẫn đội, Huỳnh, Tiêu Thuần và Lục Ngôn đi theo, tổ còn lại do Bạch Sở Niên dẫn đội, Rimbaud, Tất Lãm Tinh cùng đôi song sinh Đàm Thanh Đàm Dương phụ trợ, phân biệt dùng trực thăng tiếp cận hải đảo nơi nhà máy dược phẩm đặt và dùng máy thông tin liên lạc mini tùy thời liên lạc.

Có năng lực M2 của Hàn Hành Khiêm yểm hộ, trực thăng tới gần hải đảo cũng sẽ không bị phát hiện tín hiệu, dưới bóng đêm che lấp hạ gần xuống hải đảo.

"Xem một chút thời gian." Bạch Sở Niên mở tai nghe ra: "Chúng ta tiến lên xem tình huống."

Hàn Hành Khiêm: "Được."

Bạch Sở Niên quay đầu lại dặn dò Rimbaud: "Anh tắt đèn ở đuôi đi, đừng để sáng lên sẽ dễ bại lộ."

"Phiền phức!" Rimbaud vẫy đuôi, u lam ám quang xuyên qua xương đuôi bỗng nhiên tắt.

"Lãm Tinh."

Nghe được gọi tên mình, Tất Lãm Tinh lập tức lấy lại tinh thần: "Có!"

"À, đừng lo lắng. Cậu nghĩ chúng ta nên vào bằng cách nào thì tốt hơn?"

Tất Lãm Tinh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Ừm, tôi đã đọc bản đồ, nhà máy dược phẩm này có tổng cộng sáu lối vào xuất nhập khẩu, lối vào F gần hành lang, chúng ta có thể... ừm... đi vào từ cổng F."

Bạch Sở Niên: "Hệ thống an ninh thì sao?"

Tất Lãm Tinh: "Tạm thời đoản mạch rồi, an ninh của tòa nhà bên ngoài hẳn là sẽ không quá nghiêm ngặt."

"Được, cậu đến chỉ huy đi." Bạch Sở Niên hướng về phía sau một chút, nhường ra một con đường.

"Tôi?" Thân thể Tất Lãm Tinh cứng đờ, dồn dập nói: "Tôi không có kinh nghiệm thực chiến."

"Cái này không phải là có rồi sao." Bạch Sở Niên từ sau lưng khoác hai vai hắn, đẩy hắn đi về phía trước hai bước: "Tôi đưa cậu đi học chiến thuật là vì cái gì chứ, cậu cũng không thể luôn luôn dựa vào tôi được, yên tâm, tôi ở phía sau, nếu có vấn đề thì tôi sẽ nhắc nhở."

Tất Lãm Tinh lấy lại bình tĩnh, hít thở thật sâu vài lần, kiên trì đè lại máy thông tin tmini, trầm giọng nói: "Tất Lãm Tinh tiếp nhận chỉ huy tuyến đường!"

Tuy rằng bởi vì thanh tuyến khẩn trương không ổn định, nhưng còn rất có phong cách học tập, Bạch Sở Niên rất hài lòng.

Lối vào F thường được vận chuyển bằng xe tải ra vào, nhân viên an ninh tương đối ít, cũng gần nhà kho bên trong, chỉ cần tìm cơ hội thoát khỏi tia hồng ngoại dò đến là được.

Rimbaud bò theo mặt đất, lặng lẽ trèo lên tường bên ngoài tòa nhà, theo vách tường trèo đến lối vào cổng F, anh phụ trách làm cho nhân viên an ninh bị choáng váng, sau đó làm đoản mạch thiết bị giám sát.

Bạch Sở Niên bọn họ ở chỗ ẩn nấp chờ, không bao lâu sau, Rimbaud lại bò trở về.

"Nhanh như vậy cơ á?"

"Không có người, kiểm tra hồng ngoại cũng hỏng, lúc tôi đi qua trên dụng cụ viết có thể thông qua." Rimbaud buông tay ra: "Trên mặt đất có thứ này, tôi liền nhặt về."

Bạch Sở Niên nhận lấy xem, là một cái vỏ cartonin phổ biến, có thể đeo trên cổ, bên trong hẳn là đặt một tấm thẻ, nhưng thẻ đã bị người lấy đi.

"...... Có ai đến trước chúng ta rồi sao?" Bạch Sở Niên tính toán một chút thời gian: "Hay là cố ý dẫn chúng ta đi vào đây, không đúng, tin tức hành động của chúng ta nào có nhanh như vậy có thể lộ ra?"

Tất Lãm Tinh chần chờ hỏi: "Sở ca, chúng ta còn đi vào nữa sao?"

"Cậu quyết định, cậu là chỉ huy." Bạch Sở Niên nhét thẻ vào túi.

Tất Lãm Tinh cân nhắc trong chốc lát, quyết định đi sâu thêm một khoảng cách để xem tình huống, kiến trúc bên ngoài nhà máy dược phẩm Bernard chỉ là kết cấu bê tông cốt thép bình thường, cho dù có bị bẫy vây khốn bọn họ cũng có đủ năng lực rút lui.

Từ cổng F tiến vào, đích xác không có một bóng người, đèn trong hành lang sáng lên, trước cửa dựng một bức tượng thạch cao bằng một người làm đồ trang trí, thiên sứ điêu khắc thạch cao ôm đồng hồ cát, đồng hồ cát thoạt nhìn là kết cấu thủy tinh, hơn nữa cát mịn màu trắng bên trong còn đang lưu động.

"Thứ này rất có cảm giác nghệ thuật." Bạch Sở Niên chân thành khen ngợi. Chuyển về tặng chú Cẩm thì chú ấy khẳng định sẽ rất vui.

Tất Lãm Tinh liên lạc với Hàn Hành Khiêm: "Chúng tôi ở cổng F, phòng giám sát có bắt được không?"

Hàn Hành Khiêm: "Tôi ở trong phòng giám sát nhìn thấy các cậu một đường đều rất thuận lợi, không gặp được bất luận kẻ nào, có chút kỳ quặc."

"Ừm, theo dõi giám sát một chút, giúp chúng tôi tìm một con đường an toàn." Tất Lãm Tinh bảo Đàm Thanh, Đàm Dương đi theo mình vào nhà kho ở cửa, Bạch Sở Niên và Rimbaud đến nhà kho ở góc đường điều tra.

Trong kho hàng rất tối tăm mơ hồ có thể nhìn ra bày đầy kệ hàng, trên mặt đất chất đống một ít tạp vật, Bạch Sở Niên nhặt đuôi Rimbaud lên, lắc qua lắc lại hai cái kích thích điện quang, giơ lên trước mặt chiếu sáng.

"Cẩn thận một chút, đừng ngã."

"Chỉ cần em không lấy đuôi tôi, tôi thế nào cũng sẽ không ngã."

Góc có một bộ bàn ghế, mặt bàn bày sổ ghi chép ra vào của kho, Bạch Sở Niên đặt đuôi Rimbaud lên mặt giấy chiếu sáng, từ ngày gần nhất bắt đầu lật xem ghi chép.

Kỷ lục mới nhất là sáng nay, căng tin vào một lô trái cây tươi, tất cả mọi thứ đều có, một loạt các loại, đảo nhiệt đới trái cây rất rẻ, hầu như không chi tiêu nhiều tiền cho lắm.

Gần đây xuất kho đều là một ít dược vật bình thường, có một quyển ghi chép dày, cũng may Bạch Sở Niên nhìn nhanh, lật tới ghi chép xuất kho của hai năm trước, trong một đống tên dược phẩm tỉ mỉ, kẹp một cái tên bất đồng.

"Đồng hồ cát Võng Lượng."

Trí nhớ của Bạch Sở Niên cực tốt, cái tên này hắn từ chỗ Hà Sở Vị đã nghe qua.

Hà Sở Vị cho biết trong tài liệu họ nhận được từ kỳ thi ATWL có một báo cáo xét nghiệm có ghi "Vũ khí tác chiến đặc biệt số 613, đồng hồ cát Võng Lượng.

Số cơ thể thử nghiệm đầu tiên là số 6 đại diện cho nguyên mẫu không có sự sống, vị trí trung gian là 1 đại diện cho 10% mô phẳng, vị trí cuối cùng là 3 đại diện cho khả năng giả mạo lớp."

Trong nhiệm vụ cần chỉ số thông minh thì Rimbaud trên cơ bản không giúp được gì, anh nhàm chán nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh bàn có một cái máy lọc nước, vừa lúc anh khát nước bèn từ bên cạnh cầm một cái ly giấy đi lấy một ly nước uống.

Hình dạng cốc giấy dùng một lần ở đây rất đặc biệt, cốc giấy bình thường đều là miệng lớn đáy nhỏ, hình dạng cốc giấy ở đây vừa vặn ngược lại, miệng rất nhỏ, đáy rất lớn.

Nhưng không ảnh hưởng đến việc uống nước, Rimbaud đã học được cách sử dụng máy lọc nước, anh thanh lịch đẩy công tắc nước lạnh, chờ đợi cho nước chảy vào cốc.

Một dòng cát chảy ra qua đường ống.

Rimbaud thấy mình nhận đầy một chén cát, sửng sốt nửa ngày, sau đó ném cái ly sang một bên, đem thùng nước trên máy lọc nước xuống uống, cuối cùng ăn luôn cả thùng.

"Các cậu ở bên kia phát hiện được cái gì rồi?" Bạch Sở Niên hỏi.

Tất Lãm Tinh: "Trên tường dán một tờ báo cũ năm ngoái, nói người sáng lập tập đoàn Vạn Tống- Khâu Vạn Tống năm tám mươi tuổi vui mừng được có được quý tử, làm giám định quan hệ cha con xác định là con ruột."

"...... À." Bạch Sở Niên đã quen với chuyện hiếm lạ, cũng không có nhiều kinh ngạc, bình thường loại này đều là lão phu thiếu thê, vợ trẻ ngoại tình lấy hài tử trở về, đại đa số gia đình đều coi đây là một vụ bê bối đi, sao còn có thể tuyên truyền trên báo chí.

"Không còn gì khác sao?"

"Không có, trong khố phòng này không có gì, trên bàn có một quả xoài để đã lâu đều héo quắt rồi."

"Chúng tôi sẽ lên lầu xem một chút." Tất Lãm Tinh nói.

"Đừng nhúc nhích, đừng đi ra!"

Trong máy thông tin vang lên thanh âm của Hàn Hành Khiêm.

Mấy người trong lòng căng thẳng, nín thở, nhỏ giọng giấu vào phía sau nơi trú ẩn gần mình nhất.

Hàn Hành Khiêm nhìn chằm chằm màn hình giám sát, giám sát gần nhất của bọn Bạch Sở Niên đối diện với tác phẩm điêu khắc thiên sứ ở cửa, trong màn hình giám sát, đồng hồ cát trong tay thiên sứ dần dần rò rỉ cát, trong đồng hồ cát thủy tinh xuất hiện hai đầu lâu đội mũ bảo vệ.

Da thạch cao trên người thiên sứ chậm rãi vỡ vụn, tay chân hắn hoạt động, chậm rãi duỗi người ra, mở nắp đồng hồ cát ra, dùng sức đè hai bộ xương khiến người ta kinh khủng kia, hộp sọ cùng mũ bảo vệ bị nghiền nát thành cát trắng như tuyết, chậm rãi theo đường ống nhỏ nhất ở giữa đồng hồ cát rò rỉ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc