[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Hoa đào nở ở góc đường trên phố, chạng vạng trời, mấy vị lão nhân chống nạng dưới gốc cây nói chuyện phiếm nhìn những đứa trẻ trong bãi đất trống chạy tới chạy lui.

Con phố hẹp này là một con phố du lịch, cửa hàng thủ công mỹ nghệ hai bên đường buôn bán rất tốt, chủ cửa hàng hang hái đón khách, hy vọng có thể trước khi trời tối kiếm đủ được tiền, nơi này trị an rất kém, buổi tối thường xuyên có côn đồ trộm cắp thậm chí còn cầm dao cướp bóc, cửa hàng phần lớn là sáu giờ tối liền đóng cửa.

Đèn của cửa hàng nhỏ bên đường từng nhà từng nhà tối sầm lại, chỉ có một cửa hàng búp bê đồ chơi đèn đuốc vẫn sáng trưng, trong cửa sổ thủy tinh đặt tủ gỗ, mỗi một tầng đều bày bốn đến sáu cái đầu búp bê đã trang điểm, cũng không dán mắt, đầu trống rỗng dưới ánh đèn ấm áp có vẻ có chút đáng sợ, một cái tủ gỗ khác mỗi một tầng đều bày biện bàn tay và bàn chân tạo hình bằng gốm sứ khác nhau.

Trước cửa tiệm này không có người mời chào làm ăn, chỉ có một con vẹt kim cương lưu ly màu vàng lam treo trên cây treo trước cửa, thỉnh thoảng sẽ có người đến lấy đi búp bê tùy chỉnh.

Giá của những con búp bê này cao đến kinh người, có điều là nếu có du khách gan dạ cẩn thận dám nhìn gần, sẽ phát hiện đầu và biểu tình của mỗi con búp bê đều hoàn toàn bất đồng, rễ lông mi rõ ràng, trên gương mặt hồng nhuận mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh, biểu tình sinh động chân thực, quả thật đáng giá của nó.

Kính của cửa hàng búp bê đóng chặt và không thể nhìn thấy chủ sở hữu chịu trách nhiệm điều hành thông qua các khe hở của hai tủ gỗ trong cửa sổ.

Bên trong cửa hàng có vẻ bức bách đặt một cái bàn tròn theo phong cách Châu Âu thời Trung cổ và ghế ngồi phụ trợ, căn phòng hình dải dài từ giữa quầy ngăn cách, phía sau quầy dường như là phòng làm việc, ba bức tường đều được đặt trên bảng đặt, trên bảng đặt chất đống rất nhiều búp bê còn dang dở, trong ngăn kéo trên mặt đất vừa mới nung xong tay chân và khớp hình cầu còn chưa đánh bóng, ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có bàn làm việc ở góc sáng lên một ngọn đèn bàn màu ấm.

Trên tường treo một bộ vest, áo khoác bọc màng nhựa, để tránh bụi bẩn trong phòng dính vào vải đắt tiền.

Các thợ tạo ra con rối mặc một bộ đồ làm việc đơn giản và một chiếc tạp dề da với nút màu nâu sẫm, đeo găng tay nửa bàn tay màu đen, ngồi tại bàn làm việc, tay cầm một cánh tay phải của búp bê làm bằng nhựa, mài một số chi tiết bằng dao và giấy nhám.

Eris ngồi trên bàn làm việc của mình, tay trái nâng một ly rượu, rượu vang trong ly hơi lắc lư, cánh tay phải của hắn bắt đầu biến mất từ phần khuỷu tay, để lộ các khớp xương trắng hình cầu của khuỷu tay và mặt cắt ngang đỏ như máu. Cánh tay lúc trước bị Bạch Sở Niên cắt đứt, tuy rằng bởi vì thể chất thí nghiệm thể một lần nữa sinh trưởng ra, nhưng Eris luôn cảm thấy không thoải mái.

Các thợ tạo ra một con rối kéo cánh tay nhựa của mình trên gân và kết nối các khớp hình cầu của khuỷu tay Eris với nhau để cho hắn cử động một chút.

"Đây là tự tay ông làm sao?" Eris giơ cánh tay nhựa lên, nắm chặt tay, năm ngón tay cũng rất linh hoạt, có điều là cánh tay còn chưa có màu sắc, nhìn qua rất tái nhợt.

"Không phải." Knicks cho hắn một cái nhìn thoáng qua về hóa đơn: "Là một cánh tay nhập khẩu từ Pháp, bên trong còn có khắc tên nghệ sĩ Mowa, thuộc về hàng sưu tầm."

"Tôi không thích." Eris quét qua cánh tay đã hoàn thành: "Chọn cho tôi một cái từ chỗ này đi."

Knicks sớm đã quen với việc gây sự vô lý của hắn, tháo găng tay ra xoa xoa cổ: "Sắp đến giờ rồi, đã đến lúc đi làm chuyện mà ta giao cho cậu rồi."

Một tiếng thủy tinh nhẹ nhàng nổ tung giòn tan, ly rượu trong tay bị ngón tay nhựa trắng như tuyết hắn nắm nát, cầm một đầu bén nhọn vươn tới trước cổ họng Knicks: "Làm xong tôi mới đi, bằng không tôi sẽ cưa nát cánh tay sưu tầm này!"

Knicks liếc hắn một cái, bất đắc dĩ đi xuống đất chọn một cánh tay thô ráp, ngồi trở lại vị trí cũ, đeo găng tay, dưới ánh đèn mài da cánh tay bóng loáng, tiếp theo là khớp hình cầu và tay phải phù hợp.

Tay phải rất tinh tế, bao gồm mười bốn khớp hình cầu và các ngón tay vụn, Knicks làm việc trong im lặng dưới ánh sáng, Eris ngồi trên bàn cúi đầu nhìn mái tóc vàng của mình trước trán.

"Được rồi." Knicks một lần nữa thay thế cánh tay phải gốm sứ mới cho hắn ta, cố gắng kiểm tra gân của mỗi ngón tay: "Cái này rất rẻ, cũng không chắc bền lắm."

"Tôi mặc kệ, tôi thích cái này, cái này nó đẹp." Eris nắm chặt tay, ngón tay linh hoạt mở ra rồi lại thu lại, cầm lấy ngón tay của Knicks: "Ông cảm thấy cánh tay như vậy có thể cảm giác được đau đớn cùng nhiệt độ sao?"

"Không thể." Knicks cười qua loa.

"Có thể đấy." Trong con ngươi màu xanh lá cây nhạt của Eris phản chiếu đèn bàn cùng cánh tay gốm sứ trắng như tuyết: "Là ấm áp, gần chín mươi tám độ Fahrenheit, là nhiệt độ mà tôi không có."

"Đúng rồi, bên trong có tên của ông khắc sao?" Eris hỏi.

"Không có."

"Ông lại tháo xuống một lần nữa khắc lại đi."

"Eris!" Khuôn mặt của Knicks âm xuống: "Đi làm việc."

"Bỏ đi." Eris huýt sáo, cao hứng cầm cánh tay mới nhảy xuống bàn làm việc, soi trước gương, một trận gió đẩy cửa chạy ra ngoài.

Knicks ngồi trầm mặc khô héo trước bàn, thoáng nhìn thấy quần áo da bị tổn thương chỉnh tề gấp thành hình vuông trên bàn tròn, vì thế đi qua đem quần áo phủi phủi, nhìn ống tay áo rách nát đơn giản dung sợi dây nguyền rủa khâu lại cánh tay phải, lấy đến bên cạnh bàn làm việc trải phẳng, dùng một cây kim, khâu ở chỗ đứt gãy, người làm con rối là một alpha con nhện lưng, so với điêu khắc thì may đồ cũng không tệ.

Thay vì đi ra khỏi cửa chính, Eris đi qua cửa sau bên trong phòng làm việc, cửa sau phải nối liền với một nhà kho hành lang hẹp để đi ra ngoài.

Hai vách hành lang đều bày biện búp bê con rối tinh xảo đã làm xong, trên người mặc lễ phục hoa lệ váy dài cùng quần áo đuôi én, bảo thạch tự nhiên có nguồn gốc khác nhau khảm trên quần áo và mũ lễ phục của chúng.

Eris đi giữa chúng, thỉnh thoảng giơ tay phải hoàn mỹ vừa mới nhận lên khoe khoang cho tất cả búp bê xem, đôi mắt nhìn như linh động của con rối lại chỉ nhìn chăm chú phía trước.

"Haiz, chẳng có ý vị gì cả." Hắn dùng súng chĩa vào mi tâm mỗi con búp bê, có điều là chỉ khoa tay múa chân một chút nhưng cũng không nổ súng, trong miệng thấp giọng chửi thề một câu Fuck rồi đi ra ngoài.

Chờ Eris đến một hội quán suối nước nóng thì trời đã tối hẳn, hôm nay không có mặt trăng, một ít điểm sáng thưa thớt treo ở giữa tầng mây chớp động.

"Hoàng Hậu Mộng Cảnh." Eris từ trong túi lấy ra một tấm thiệp viết tay, đối chiếu với tiếng Anh viết hoa lưu loát ở trên so sánh với tên hội quán: "A, chính là nơi này. Cũng rất biết hưởng thụ đấy."

Ôn tuyền hội quán nhìn qua lộng lẫy, từ trang trí có thể tiêu thụ không thấp, nhưng Eris cũng không thèm để ý chút nào, đối diện với người bồi bàn đang ngăn ở trước mặt muốn hắn xuất trình giấy hẹn trước, đầu bồi bàn đã bị nổ tung hoa.

Một đường mà hắn đi qua, các thi thể liên tiếp trúng đạn ngã xuống đất, vết máu từ trên đá cẩm thạch chính diện chảy qua, lan tràn ra.

"Ai nha... Ta quên hỏi phòng nào rồi." Eris tùy tiện đá văng ra một cánh cửa, bên trong có một alpha trung niên mập mạp đang ngồi ở trong ao há miệng chờ nhân viên phục vụ omega xinh đẹp đút nho cho ăn.

Cửa đột nhiên bị đá văng ra, alpha lắp bắp kinh hãi, ngược lại không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho vệ sĩ bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy súng ngắn trong tay Eris, tay cứng ngắc một chút, chậm rãi buông xuống, hai tay giơ lên đỉnh đầu.

Nhân viên phục vụ tiểu O sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Eris nâng nòng súng lên vai, khẽ nhếch cằm và hỏi: "Ngươi có nhìn thấy một alpha báo đen không? Chiều cao có thể khoảng 1m83, mặc quần áo màu đen, tay đeo một chiếc nhẫn sapphire."

Trung niên alpha môi run rẩy trả lời: "Ở tầng hai... Tôi thấy anh ta lên lầu..."

"Cám ơn." Tầm mắt Eris di chuyển xuống phía dưới, nhìn alpha một cái: "Ha, chẳng có một chút dài nào cả. Đây là chiều dài mà ngươi dùng hay sao?"

"Cậu..." Alpha tức giận không dám nói.

Eris mang súng lên lầu.

Tầng hai là một bồn tắm lớn tương đối sang trọng, chỉ có một đèn sáng.

Ánh đèn ấm chiếu rọi trên hoa văn màu vàng trên vách tường, giọt nước ngưng kết chậm rãi theo vách tường chảy xuống đất.

Sương mù nóng bốc lên ở giữa bồn tắm vuông rộng, mép xa nhất có một alpha đang dựa ở đó.

Alpha nhắm mắt lại, hai cánh tay cơ bắp rõ ràng đặt trên mép hồ bơi, giọt nước theo yết hầu chảy qua da ngực màu cà phê trượt xuống nước, chiếc nhẫn sapphire trên ngón trỏ phải phát sáng rực rỡ.

"Này, tiểu miêu đen, anh ngâm mình thoải mái mà tôi phải chạy xa như vậy mới tìm được anh."

Alpha trong ao chậm rãi mở mắt ra, giữa đôi mắt màu vàng dựng thẳng hai đường nhỏ.

"Tôi không muốn tham dự trận phân tranh nhàm chán này nữa, đừng tới tìm tôi." Báo đen alpha nói.

Eris nghiến răng nghiến lợi vuốt ve nòng súng, lấy ra một lá thư bị nhăn nheo từ túi áo quang tới chỗ alpha báo đen: "Knicks muốn tôi mang cho anh một lá thư, nếu không tôi cũng chẳng thèm đến."

Báo đen alpha cầm lấy lá thư nhàu nát đặt ở mép hồ bơi, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

"Tùy anh, Knicks có tôi là đủ rồi." Eris nhìn bộ dáng cao ngạo này của hắn, cười lạnh một tiếng vung tay rời đi.

Sau khi Eris rời đi, một lát sau, báo đen alpha ngửa đầu gối lên mép hồ bơi, khẽ thở dài: "Cậu cũng đi ra đi."

Sau bình phong gần cửa sổ điêu khắc, Bạch Sở Niên tay đút túi quần đi ra, ngồi xổm ở mép ao bên cạnh hắc báo alpha, đưa tay khuấy nước: "Ừm? Có chút lạnh."

Báo đen nửa mở đôi mắt màu hổ phách: "Mau nói đi."

"Haiz, xa lạ vậy." Bạch Sở Niên hai tay đặt lên vai hắn: "Nếu không muốn đến chỗ bọn họ, liền đến chỗ chúng tôi đii, không cần anh phải làm cái gì cả, uống trà ngủ một giấc, chỉ cần không đối nghịch với chúng tôi là được, thế nào, rất thoải mái đi? Tôi lấy nhân cách mình ra bảo đảm đấy."

"Nhân cách của cậu cũng không đáng giá." Báo đen đem tay hắn từ trên vai mình bỏ ra: "Mục đích của cậu giống như Eris, cứ sớm trở về dỗ dành vợ của mình đi."

"Không sao, không sao, vợ tôi cũng ở đây."

Trong nước chui ra một nhân ngư tóc vàng, nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi ở mép ao, trong tay cầm một chiếc nhẫn sapphire, nhìn về phía ánh sáng.

Báo đen lúc này mới phát hiện ngón trỏ của tay phải mình trống rỗng.

Rimbaud quan sát chiếc nhẫn, thử trên ngón tay: "Người ta nói rằng ngón áp út của con người nhỏ hơn ngón trỏ một chút, nhẫn lại còn vừa với ngón trỏ của ngươi hơn, nhẫn đeo ở ngón vô danh lại càng thích hợp với ngươi hơn.

Hắc báo nhẹ nhàng cắn răng, răng nanh hơi lộ ra ngoài môi.

Bạch Sở Niên ngồi xổm bên mép hồ cười khẽ nói: "Anh đọc báo chưa, giám đốc nhà tù quốc tế bị cách chức rồi."

Sắc mặt hắc báo vẫn như thường, chỉ có gân xanh trên cánh tay hơi phồng lên.

Trong USB Bạch Sở Niên giao cho hội trưởng chính là hình ảnh và video Samel bị chết bên cạnh khoang nuôi dưỡng.

Lúc ấy sự kiện tang thi virus tuần hoàn của bệnh viện Ân Hi ồn ào huyên náo khiến cho nhiều phương tiện truyền thông chú ý, cuối cùng Samel bị giết chết, thi thể do nhà tù quốc tế bảo quản, những tin tức này cũng được tuyên truyền trắng trợn như tin tức trấn an lòng dân.

Hiện tại thí nghiệm thể vốn nên đặt trong phòng giải phẫu của tòa nhà giam giữ nhà tù quốc tế lại một lần nữa xuất hiện bên ngoài gây ra chấn động cực lớn, nhà tù quốc tế bởi vậy bị quyết định điều tra kỹ lưỡng.

Một cuộc điều tra kỹ lưỡng này vừa vặn liên quan đến vụ án omega thợ làm bánh làm trọng thương tòa nhà nhà tù, giám đốc trại giam khẳng định với bên ngoài rằng omega thợ làm bánh vô cớ biến xấu đi, sau khi điều tra kỹ lưỡng lại từ dấu vết cùng một ít miệng không che được phát hiện chân tướng lý do chân chính làm cho omega thựo làm bánh biến xấu đi.

Điển ngục trưởng bởi vậy bị từ chức, đại án kinh thiên động địa này vừa nổ ra, ngay cả những lời nói mấy ngày trước viện nghiên cứu 109 làm rõ tại buổi họp báo cũng trở nên khó thuyết phục, dân gian thậm chí đã xuất hiện tổ chức chống viện 109.

Trong mắt một bộ phận người dân và tình nguyện viên phúc lợi công cộng, bởi vì chưa từng thấy qua đối tượng thực sự cho nên trong ý thức cảm thấy thí nghiệm thể giống như nhân bản con người, không thể lựa chọn được tạo ra, không có nhân quyền, họ đáng thương yếu đuối lại bất lực, ngược lại đối với bản thân đối tượng thí nghiệm có thái độ trìu mến, đối với viện 109 cảm xúc kháng cự rất mãnh liệt.

"Sau khi cai ngục rời khỏi chức vụ không biết tung tích, hiện tại không ai biết hắn ở đâu. Nhưng tôi thấy hắn ta lên một chiếc xe hơi của một chiếc ô đen." Bạch Sở Niên cười cười, đưa cho anh ta một tấm thiệp: "Nếu có hứng thú, hãy gọi đến số này."

"Không có hứng thú, tốt nhất là chết đi." Hắc Báo từ trong nước đứng dậy, từ trong tay Rimbaud lấy lại nhẫn, giẫm lên mép suối lên bờ, nhặt khăn tắm quấn ở nửa người dưới, chậm rãi đi ra ngoài.

Trên xương sống giữa lưng rộng lớn và chặt chẽ của hắn có một cái hoa văn đuôi bọ cạp, mỗi một đốt xương sống trùng khớp với mỗi một cái đuôi bọ cạp, sau khi hắn đi vào trong bóng tối, đồ án màu đen liền tản ra huỳnh quang màu xanh nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc