[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC


Người trên ảo ảnh không có ý xuống xe, xe liền an ổn dừng trên đường, bãi đất trống phòng thi ồn ào dần dần lặng ngắt như tờ, có người thậm chí nín thở.
Chiếc xe này sẽ không dễ dàng xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, bởi vì một khi xuất hiện, nó có nghĩa là hai người ngồi cùng một lúc bên trong, hai người này xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng cùng một lúc đã chứng minh một vị trí.
"Chú Cẩm và hội trưởng lão đại đều tới rồi." Bạch Sở Niên híp mắt quan sát một đôi AO ngồi ở hàng sau ảo ảnh, không khỏi suy đoán: "Là nhận được tin tức trọng yếu gì sao?"
Trên xe không có lắp đặt vũ khí gì, nhưng trực thăng viện 109 dừng lại trên phòng thi cũng không dám liều lĩnh, ngược lại giằng co với đối tượng bắt gần đó.
Phòng thi ATWL vốn đã tạm thời đóng cửa vì nhận được cảnh báo bắt giữ của viện 109, nhưng sau vài phút chiếc Mirage xuất hiện và giằng co với trực thăng, bên chủ khảo dường như đã lựa chọn giữa hai thế lực, mở cửa phòng thi.
Tất Lãm Tinh đầu tiên nhìn rõ cục diện, ánh mắt ý bảo Bạch Sở Niên, bốn người từ cửa lớn rời đi, không ai ngăn cản.
Sau khi ra khỏi phòng thi, hơn mười chiếc xe bọc thép chống bạo động được sơn logo IOA màu trắng (Liên minh omega quốc tế) bao vây bốn người, đội chống bạo động vũ trang nhảy xuống xe bọc thép, đưa cho Bạch Sở Niên lệnh bắt giữ có chữ ký của hội trưởng, đồng thời còng tay hắn lại.
Lệnh bắt giữ thượng tướng Bạch Sở Niên vi phạm được viết rõ ràng: Nhận nuôi trái quy định thí nghiệm tác chiến đặc chủng, vi phạm mang thí nghiệm tác chiến đặc biệt vào thành phố, vi phạm rút máy ức chế đối tượng thí nghiệm, bất chấp mệnh lệnh của hội trưởng kiên quyết không giao thí nghiệm lại.
Bạch Sở Niên không còn lời nào để nói, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Hai chiếc xe bọc thép khác còn nhảy xuống mười mấy nhân viên y tế mặc đồng phục làm việc màu trắng vây quanh Rimbaud cẩn thận tới gần, trên y phục cũng in logo IOA, hình dạng khác với tổ chống nổ vũ trang, huy hiệu của tổ chống nổ liên minh có khắc hai khẩu súng tiểu liên chéo, mà nền logo của Hội Y học Liên minh là chữ thập đỏ và lông vũ.
Rimbaud rất xa lạ với mùi của họ, cong vây lưng với gai, toàn bộ con cá biến thành màu đỏ đầy nguy hiểm.

Anh mắt thấy Bạch Sở Niên bị còng tay, đột nhiên càng thêm phát cuồng, dùng đầu đuôi điện đuổi cảnh cáo nhân viên đứng bên cạnh Bạch Sở Niên.
"Không có việc gì, đây là người của mình." Bạch Sở Niên phóng thích tin tức tố ra trấn an, giơ tay bị còng ra vuốt ve tóc Rimbaud: "Đừng lo."
Rimbaud cảm giác được cảm xúc của Bạch Sở Niên, thu hồi gai nhọn trên vây lưng, màu cảnh cáo đỏ tươi trên người dần dần trở nên nhạt hơn.
Trong số mười nhân viên y tế, có một lão giáo sư hiền lành, có kỹ xảo dùng thủ thế trấn an tâm tình của Rimbaud, trong miệng phun ra một ít phát âm kỳ quái, Rimbaud nghiêng đầu đánh giá ông ta, mở miệng dùng mấy âm tiết ngắn gọn đáp lại, thân thể hoàn toàn khôi phục màu lam bình tĩnh.
Máy dò trong tay nhân viên y tế vẫn cho thấy "phát hiện cảm xúc tấn công mạnh mẽ của đối tượng thí nghiệm", sau đó đèn đỏ tắt, cho đến khi thiết bị hiển thị "cảm xúc tấn công không phát hiện", đèn xanh bật sáng bọn họ mới dám tiến lên, bốn người đè Rimbaud lại, nhanh chóng cắm một máy ức chế tuyến thể sau gáy anh.
Rimbaud kêu lên một tiếng, ánh mắt mất đi ánh sáng, điện quang trong đuôi cá tắt biến mất, có chút uể oải ôm lấy cột vali du lịch mà canh giữ bên cạnh Bạch Sở Niên không chịu rời đi, móng vuốt bám chặt vào vali du lịch, nhân viên phòng chống bạo động đã định mang Bạch Sở Niên đi, cường ngạnh trục xuất Rimbaud, khiến cho đầu ngón tay Rimbaud càng bám chặt, tơ máu từ trong khe móng tay chảy ra.
Giáo sư lớn tuổi mặc đồng phục y tế tức giận tranh cãi với các nhân viên chống bạo động: "Chúng tôi sẽ đưa alpha sư tử trắng đi cùng nhau, họ là một đôi, nếu tùy tiện tách ra như vậy sẽ xảy ra những tình huống khó lường."
Tổ chống bạo lực liên minh không ăn bộ dạng này, giơ lệnh bắt giữ cho lão gia hỏa xem.
Bạch Sở Niên ngược lại khoanh tay nhìn náo nhiệt, quay đầu lại ánh mắt khẩn thiết cầu xin Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn giúp đỡ: "Tôi muốn cùng anh ấy đi bệnh viện."
Tất Lãm Tinh chỉ có thể ở bên cạnh trầm mặc nhìn, hắn biết trong loại chuyện này các tiểu bối thường không xen vào được, nhưng hắn có cái tự biết này cũng không có nghĩa là Lục Ngôn cũng có.


Lục Ngôn lúc này gọi điện thoại cho ba mình, muốn ba cho Bạch Sở Niên cùng Rimbaud trở về bộ y tế.
"Bảo bối, đừng nhúng tay vào chuyện này." Giọng alpha thành thục trầm thấp trong điện thoại khó khăn trả lời: "Ba Ngôn con đã rất tức giận rồi, con sắp không gặp được cha con nữa."
Lục Ngôn: "Con mặc kệ."
"......"
Bạch Sở Niên nhìn thấy alpha cao lớn ngồi ở hàng sau ảo ảnh nhỏ giọng thương lượng cái gì đó với hội trưởng lão đại ngồi bên cạnh, sau đó hội trưởng gật đầu, lỗ tai thỏ lạnh lùng lắc lư một chút.
Trong điện thoại trầm mặc ngắn ngủi, vài phút sau, tổ chống nổ liên minh nhận được mệnh lệnh mới của hội trưởng: Thả Bạch Sở Niên đi theo xe của phòng y học liên minh.
Bạch Sở Niên vẫn đeo còng tay đi lên xe của bộ y tế thì Rimbaud mới tự mình bò vào theo, trốn trong bóng tối bên cạnh Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên đeo còng tay có chút bất tiện, thay đổi tư thế để Rimbaud nằm sấp trong ngực mình nghỉ ngơi, bàn tay đỡ đầu tránh cho anh bị xóc nảy va chạm.
Băng dưỡng ẩm quấn trên người Rimbaud còn đang nhỏ giọt, rất nhanh đã làm ướt quần áo trước ngực Bạch Sở Niên, ướt sũng dán lên ngực thập phần khó chịu, nhưng không sao.
Kỳ thật Rimbaud bây giờ đối với Bạch Sở Niên mà nói mới quen thuộc nhất, bộ dáng sau khi anh tiêm Accelerant tiến vào giai đoạn trưởng thành, cho dù là trong ảo tưởng của Bạch Sở Niên cũng chưa từng có, dù sao cũng chỉ là trạng thái mô phỏng của thuốc gây ảo giác.


Nhưng tính cách lãnh khốc cường thế sau khi Rimbaud trưởng thành còn thập phần bá đạo, quả thực gợi cảm.
Bạch Sở Niên đã hai ngày chưa từng nghỉ ngơi tốt, trong đầu có chút hỗn loạn, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, giọng nói gợi cảm từ tính của Rimbaud sẽ đi tới đi lui bên tai.
"Tôi hao hết tin tức tố để nuôi em đến giai đoạn trưởng thành, tốn tâm tư đưa em ra khỏi ngục tù này, thì ra mấy năm nay em vẫn đều ghi thù tôi sao?"
Bạch Sở Niên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ lại tất cả chi tiết cuối cùng trong nước biển.
Khi đó Rimbaud chủ động hôn khóe mắt hắn, trong lúc hôn môi đáp lại hắn, một phát súng cuối cùng đâm thủng tim hắn.
Chỉ có chuyện cuối cùng còn tương đối giống Lam Ba có thể làm được.
Hắn hỏi giáo sư áo khoác trắng ngồi bên cạnh: "Ông có thể giao tiếp với người cá sao?"
Vị giáo sư đang tập trung vào việc ghi lại dữ liệu từ thiết bị kiểm tra, thuận miệng trả lời: "Tôi đã nghiên cứu ngôn ngữ của nhân ngư, nếu chỉ đơn giản nói chuyện vài câu thì được."
"À."
Trong xe trầm mặc vài phút, Bạch Sở Niên lại hỏi: "Accelerant gây ảo giác, các ông có không?"
Lần này vị giáo sư già dừng công việc trong tay, ngạc nhiên đẩy một cặp kính gọng đen: "Cậu biết đến thuốc AC?" Đây là một chất xúc tác được phát minh cho các tế bào tuyến thể, tên đầy đủ là rất dài, tôi nghĩ rằng cậu sẽ không quan tâm."
Lão giáo sư giống như gặp phải đồng nghiệp nghiên cứu, buông dụng cụ trong tay xuống, thao thao bất tuyệt nói: "Nó có thể cực nhanh thúc đẩy sự trưởng thành và phân hóa tế bào tuyến thể, nhưng trước mắt chỉ có thể thử thuốc trên người cơ thể thí nghiệm đặc chiến có tố chất thân thể tương đối mạnh, hơn nữa tác dụng phụ rất nhiều, cũng không ổn định, tóm lại là một loại dược tề còn chưa vượt qua kiểm toán, nếu xuất hiện trên thị trường thì đại lý bán sẽ phải ngồi tù."
Bạch Sở Niên đích xác không quan tâm đến những thứ đó: "Phản ứng của người sau khi tiêm là phản ứng thật, hay là tác dụng của những thành phần gây ảo giác bên trong?"

"Điều này tôi không dám khẳng định, bởi vì tôi cũng không thể đưa ra kết luận chính xác." Giáo sư già sờ sờ cằm: "Có điều là tôi biết loại thuốc này trong quá trình tổng hợp đã dùng được mẫu tăng sinh mô tuyến thể của một cơ thể thí nghiệm, thí nghiệm này có năng lực dự đoán tương lai, cho nên hiệu quả của dược tề có lẽ đáng tin cậy, tuy rằng tôi nghiêng về đáp án này, nhưng tôi không thể cam đoan với cậu được."
"Ừm." Bả vai căng thẳng của Bạch Sở Niên thả lỏng.
Kỳ thật trong ba năm này, rất nhiều đêm Bạch Sở Niên đều trải qua mất mát cùng oán hận, hắn chỉ muốn Rimbaud tự mình nói cho hắn biết đây là hiểu lầm mà thôi, muốn Rimbaud nói cho hắn biết, vết thương khổng lồ lưu lại trên người hắn chỉ là ngộ thương, hoặc là còn có lý do khác.

Cho dù là lừa gạt hắn cũng tốt, Bạch Sở Niên có thể tiếp tục dùng lời nói dối này dệt cho mình một hồi ức cùng ảo tưởng tốt đẹp, như vậy hắn liền có lý do đối với Rimbaud tốt một chút, không kiềm chế được ôm anh vào trong ngực trấn an mới không cảm thấy xung đột với lòng tự trọng đáng thương của mình.
"Kỳ thật loại thuốc này tồn tại là một bí mật, cậu biết đến nó như thế nào?" Lão giáo sư không ý thức được Bạch Sở Niên xuất thần, chỉ hứng thú với vấn đề học thuật.
Bạch Sở Niên lấy lại tinh thần, thành thật trả lời: "Trong kỳ th ATWL vừa rồi, rất nhiều người đã có được.

Tuy rằng chỉ là trạng thái mô phỏng, nhưng Rimbaud thử nghiệm dược hiệu, trong vòng năm giây liền từ thời kỳ nuôi dưỡng sinh trưởng đến giai đoạn trưởng thành, năng lực biểu đạt cùng cử chỉ hành vi đều kinh người lưu loát, hơn nữa...!Anh ấy nhớ rõ chuyện trước kia, chuyện gì cũng có thể nhớ được."
"Thật sao." Lão giáo sư hoang mang lấy quyển sổ ghi chép trong túi trước ngực ghi lại tin tức kỳ lạ này: "Toàn bộ bộ phận y tế liên minh chúng ta chỉ có một mẫu dược tề AC, loại thuốc này là dược sĩ "Chim ruồi Ngải Liên" của Viện nghiên cứu 109 phát minh ra, trong quá trình vận chuyển hội trưởng phái người chặn hồ một nhánh."
"Kỳ thật bên chủ khảo ATWL luôn trung lập, hơn nữa người ra đề của bọn họ đều rất cao ngạo, thích lấy đề thi nguyên bản của mình làm vốn liếng khoe khoang trong buổi họp mặt bạn cũ, từ khinh thường trích dẫn yếu tố của các thế lực khác trong đề thi." Giáo sư viết ra ý tưởng của mình trong cuốn sách ghi chép cũ và tự lẩm bẩm: "Tôi có một người bạn cũ là một trong những người ra đề của ATWL năm nay, khi rảnh rỗi, cậu có thể đến thăm người đó với tôi."
"Đại khái không rảnh." Bạch Sở Niên giơ hai tay bị còng lộ ra cho lão giáo sư xem: "Chờ sau khi bồi omega của tôi vào viện xong, tôi sẽ trở về ngồi tù."


Bình luận

Truyện đang đọc