[QUYỂN 1] TRU TÂM CHI TỘI

Chương 40. Ngươi cho rằng Bạch Thanh Nhan ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?

"... Nếu ta không muốn, ta phải chết cùng bọn họ. Có đúng không?"

"Chết? Ngươi nghĩ hay quá! Ta nhất định muốn ngươi phải sống, chính mắt nhìn thấy đám tạp chủng Ngọc Dao đó từng chút một chết đói chết rét, bị chó săn tẩu thú xé xác phanh thây... Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, từ hôm qua đến lúc ngươi tỉnh, trong lồng giam đưa ra tổng cộng mười lăm thi thể."

Móng tay Bạch Thanh Nhan gắt gao đâm sâu vào da thịt, bấm đến máu trào ra cũng không hề hay biết. Mười lăm thi thể? Chính mình bị bắt đi rồi, ngoài kia lại có thêm bảy đồng bào bỏ mạng?

"Nếu ngươi sớm đồng ý trở thành nô ɭệ, hôm qua bọn họ sẽ không phải chết! Ngươi có thể cẩn thận suy xét, cứ giữ cái thanh thanh cao cao của Thái tử, ta chờ xem đến khi lũ tạp chủng kia chết hết, ngươi có còn không chịu nghe lệnh? Không muốn làm nô ɭệ, chẳng qua chỉ là mua danh chuộc tiếng, vậy cứ dùng máu của đám tạp chủng kia giữ gìn thanh danh đi! Một khi đã như vậy, ngươi chỉ việc ngồi trong phòng đợi bọn chúng chết hết, đến lúc đó ta có rất nhiều biện pháp bắt ngươi quỳ xuống cầu xin ta thu ngươi làm nô ɭệ!"


Bạch Thanh Nhan nghe được câu cuối cùng, cả người đều run lên. Lời của Kỷ Ninh tựa như thanh kiếm tẩm độc, đâm xuyên vào tim y.

Là do y cố chấp giữ thanh cao mới hại từng ấy người phải chết sao? Trong đầu Bạch Thanh Nhan từng hồi gào thét, bên tai lại vang lên không dứt câu "Mua danh chuộc tiếng, vậy cứ dùng máu của đám tạp chủng kia giữ gìn thanh danh đi!"

Kỷ Ninh nói xong câu này, liếc nhìn Bạch Thanh Nhan một cái, không biết vì sao lại thở dài. Sau đó hắn xoay người bước ra ngoài.

"Khoan đã!"

Bạch Thanh Nhan duỗi tay bắt lấy vạt áo Kỷ Ninh, lại bắt hụt, chính mình ngã từ trên giường xuống đất. Lần này rơi một cách tàn nhẫn, trên người vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết thương bên hông cũng bị xé rách phát đau. Nhưng y căn bản không lo xem xét thương thế, dùng đầu gối lê về phía trước, túm chặt lấy vạt áo của Kỷ Ninh.


"Buông tay ra!"

"Kỷ Tướng quân!"

"Ta bảo ngươi buông tay, ngươi không nghe thấy sao?"

Kỷ Ninh nhấc một chân, đá Bạch Thanh Nhan văng ra đến vài bước. Bạch Thanh Nhan thấy hắn muốn đi ra cửa, cảm thấy lồng ngực như vạn tiễn xuyên tâm, ngũ tạng đều bị thiêu đốt. Trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm... Tuyệt không thể vì chính mình mà hại thêm bất cứ mạng người Ngọc Dao nào nữa!

"Kỷ Tướng quân, xin dừng bước! Ta... Ta nguyện ý!"

Nhưng tiếng bước chân ngoài cửa căn bản không dừng, ngược lại càng bước nhanh hơn. Bạch Thanh Nhan biết, một khi Kỷ Ninh đã nói "ngồi chờ bọn chúng chết hết" thì cho đến khi người Ngọc Dao thật sự chết sạch, hắn sẽ không tái xuất hiện. Dưới tình thế cấp bách, y vội vàng la lên:

"Ta nguyện ý, ta nguyện ý! Ngươi cho bọn họ một đường sống đi... Ta nguyện vì ngươi làm nô tài, tùy ngươi sai sử, tùy ngươi xử trí!"


Một câu này thoát ra, Bạch Thanh Nhan cảm thấy yết hầu nảy lên một trận tanh ngọt, oa một tiếng phun ra một búng máu. Mười đầu ngón tay cào trên mặt đất, phiếm màu xanh xao nhàn nhạt. Ngực nghẹn đến không thở nổi, như thể có thứ gì mắc kẹt bên trong mười mấy năm, giờ phút này cùng nhau vỡ nát.

Lại một búng máu nôn ra. Trước mắt Bạch Thanh Nhan mờ mịt. Đúng lúc này, một bàn tay vững chãi đem y nhấc lên.

Bạch Thanh Nhan bị Kỷ Ninh ôm trong lồng ngực. Trước mắt y vẫn như cũ là một mảnh mênh mang chếnh choáng, căn bản không thấy rõ biểu tình của Kỷ Ninh. Chỉ cảm thấy người nọ dùng sức siết chặt, cơ hồ muốn đem y khảm vào máu thịt.

Kỷ Ninh ôm quá chặt. Bạch Thanh Nhan không có cách nào hô hấp, cảm thấy xương cốt cả người kêu lên răng rắc, có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào. Bên tai từng trận ù ù, từ trong hỗn loạn nghe được một thanh âm mơ hồ:
"Ngươi xem, đến cuối cùng Bạch Thanh Nhan ngươi vẫn rơi vào tay ta. Ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát được sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc