RA VẺ ĐẠO MẠO - XÁC TRUNG HỮU NHỤC

Khoảng thời gian cuối năm ai nấy cũng vội vàng tăng ca tranh thủ làm hết công việc trong năm, Mạnh Phàm cũng không ngoại lệ. Hắn liên tục đi sớm về trễ, bận đến nỗi chẳng còn hơi sức đâu mà mơ thấy ác mộng nữa, đêm nào cũng vừa ngả lưng xuống giường nhắm mắt lại mở mắt đã là một ngày mới.

Thứ sáu có buổi tụ tập. Hữu Nhân nhìn Mạnh Phàm mệt mỏi dựa lên ghế dài, cười nhạo hắn không biết hưởng thụ cuộc sống.

Mạnh Phàm cầm ly rượu nhưng không uống, hỏi ngược lại một câu: "Như thế nào mới gọi là hưởng thụ?"

Hữu Nhân ôm người tình bé nhỏ của mình vào lòng: "Nào, em nói cho Mạnh tổng biết như thế nào mới là hưởng thụ đi."

Bé tình nhân có hơi ngượng ngùng: "Thì ra ngoài chơi đây đó nè. Mạnh tổng cũng đâu thích mấy nơi ầm ĩ đâu đúng không ha, vậy thì có thể đi xem phim nè. Đi xem hòa nhạc cũng được lắm."

Hữu Nhân chợt ghé vào tai tình nhân nhỏ nói gì đó, làm đối phương đỏ bừng hết cả mặt: "Triệu tổng ngài thật đáng ghét."

Hữu Nhân để tình nhân đi chỗ khác tự chơi, ném sang cho Mạnh Phàm một điếu thuốc: "Không cười cậu nữa. Lại gặp phải chuyện gì rồi?"

Mạnh Phàm châm điếu thuốc: "Lư Minh Hoa vừa gạt bỏ hai kế hoạch đầu tư vào điện ảnh với truyền hình của năm sau."

Hữu Nhân biết Mạnh Phàm chuẩn bị cho hạng mục này đã lâu, gã nghe thấy mà tiếc hận thay: "Cơ hội đến chẳng đợi ai, ông ta còn chờ cái gì nữa?"

"Sang năm Lư Thiếu Vũ tốt nghiệp."

"Chờ Lư Thiếu Vũ về rồi cho nó làm?" Hàng lông mày của Hữu Nhân nhíu cả lại trông hề vô cùng, "Không phải chứ?!"

Mạnh Phàm không lên tiếng, ngầm chấp nhận.

"Cậu nói xem ngày xưa là do cậu không đủ khả năng, còn bây giờ có năng lực rồi thì tội gì không tự làm một mình đi thôi?" Hữu Nhân khuyên.

Mạnh Phàm giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Làm một mình? Tài nguyên của tôi đều từ Lư thị mà ra. Muốn làm lại từ đầu nào có dễ dàng đến thế."

"Nói cũng đúng." Hữu Nhân cũng cảm khái, "Cậu bảo muốn làm một mình, người ngoài không biết chuyện lại nói cậu bạch nhãn lang* nữa."

(*Bạch nhãn lang: Xưa nay người ta thường dùng để chỉ những người vô ơn bội nghĩa, qua sông đoạn cầu, lấy oán trả ân.)

Mạnh Phàm mặt mày thẫn thờ.

"Thôi không nói mấy cái này nữa. Sao hôm nay lại chịu ra đây chơi vậy." Hữu Nhân chế nhạo, "Không về với nhóc đáng yêu nhà cậu à?"

"Gia sư của em ấy tuần sau có việc bận, nên tuần này phải phải thêm một buổi dạy bù."

"Gia sư?" Hữu Nhân biểu tình quái lạ, "Gia sư cái gì cơ?"

"Gia sư luyện thi."

"... Đây là cái kiểu chơi mới mẻ gì thế, sao tôi chưa nghe thấy bao giờ?"

Mạnh Phàm lúc này đã hơi say kiên nhẫn giải thích: "Tôi thấy em ấy nghiêm túc mà cũng có ý định này, nên mới thuê gia sư về. Còn có thể thi đậu được hay không thì tính sau đi."

Hữu Nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Ầy cậu đúng là một nhà từ thiện lớn mà."

Mạnh Phàm im lặng không hé răng.

Vừa lúc tiểu tình nhân của gã trở về, Hữu Nhân suy nghĩ một hồi rồi vươn tay ôm lấy eo người nọ, nửa đùa nửa thật hỏi: "Em có muốn có cơ hội tiến xa hơn nữa không?"

Người tình nhỏ thân là tiểu minh tinh vừa nghe kim chủ nói thế đã hỏi thẳng: "Ngài đăng ký lớp học diễn xuất cho em ạ?"

"Em có chịu không đã?"

"sao mà không muốn chứ?" Tiểu minh tinh có hơi hưng phấn, "Mấy lớp diễn xuất dù chỉ một tiết thôi cũng quý giá vô cùng. Là tại em không có tiền thôi, có tiền là em đi học ngay! Triệu tổng ngài hỏi em cái này..."

Hữu Nhân nói: "Thì tôi hỏi chơi thế thôi."

"Ồ." Tiểu minh tinh nghe vậy cũng chẳng mấy buồn rầu, chỉ là nụ cười đã không còn xán lạn như vừa nãy.

"Trêu em tí thôi. Ngày mai tôi sắp xếp cho nhé."

"Có thật không ạ? Cảm ơn Triệu tổng!"

"Hử?" Triệu tổng nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với danh xưng này chút nào.

Tiểu minh tinh liếc nhìn Mạnh Phàm một cái, rồi mới xấu hổ ghé vào tai Hữu Nhân nói nhỏ cái gì đó, gã nghe xong liền cười ha hả: "Tôi hy vọng lúc lên giường em cũng gọi như vậy."

Mạnh Phàm trông thấy mà phát ngán, cứ thế mà ngửa đầu dựa vào ghế sofa mà nghỉ ngơi.

Chờ tiểu minh tinh hào hứng chạy đi lấy đồ ăn cho Hữu Nhân, gã mới lại rót cho Mạnh Phàm một ly rượu đầy, cười nói: "Đa tạ Mạnh tổng đã chỉ cho một chiêu này nhé."

Tối nay Mạnh Phàm có uống rượu nên không định lái xe, hắn vừa định gọi tài xế lái thay thì đã thấy Vương Khả đứng ngay bên cạnh xe vẫy tay với mình.

Vương Khả chầm chậm chạy một đường về phía này: "Thư ký Vương có nói hôm nay ngài uống rượu ở chỗ này, nên em mới tự đến đây đó."

Mạnh Phàm khoác tay lên vai anh đi về phía xe hơi: "Gia sư về rồi?"

"Đúng thế. Hôm nay làm phiền ngài quá đi mất. Để lần sau em dọn cái phòng chứa đồ để làm phòng học luôn. Như vậy thì không cần phải chiếm dụng phòng làm việc của ngài nữa." Vương Khả bước lên mở cửa xe.

"Tôi ngồi phía trước." Mạnh Phàm tự mở cửa xe ngồi xuống ghế phó lái, "Phòng làm việc cứ để em dùng đi, tôi cũng chẳng dùng gì mấy."

Sau khi đóng cửa bầu không khí trong xe cũng tĩnh lặng đi nhiều.

"Thật ra hôm nay em đến đây tìm ngài là do có một chuyện khác, em không chờ nổi nữa, em muốn chia sẻ với Mạnh tiên sinh." Sau khi lên xe Vương Khả nghiêng người xem cười hì hì."Nhìn nè." Anh lấy ra một tờ bài thi gấp gọn từ ô vuông dưới cửa xe, mở ra trước mặt Mạnh Phàm, "Em làm đề Toán được 68 điểm!"

Mạnh Phàm cũng bất ngờ vô cùng, mới nửa tháng trước điểm của Vương Khả còn thấp hơn hai mươi điểm so với điểm sàn: "Sao mà em làm được thế?"

Vương Khả đến là đắc ý: "Em thuộc hết công thức rồi! Từng cái từng cái một luôn." Nói xong lại chợt thấy có chút ngượng ngùng, "Đề này không tính giờ, em làm lâu lắm."

"Không tệ, có tiến bộ." Mạnh Phàm xoa đầu Vương Khả: "Có muốn thưởng gì không?"

Vương Khả giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em có thể ôm ngài một chút không?"

Mạnh Phàm có hơi sửng sốt, sau đó mới đưa hai tay ra. Vương Khả nhẹ vòng tay qua ôm lấy Mạnh Phàm một hồi.


"Cảm ơn Mạnh tiên sinh." Vương Khả cười híp mắt trông vui vẻ vô cùng.

Đây chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng ngắn ngủi, Mạnh Phàm thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được độ ấm của Vương Khả thì nó đã kết thúc, nhung nó cũng để lại trong lòng hắn cảm giác ấm áp đến hoảng hốt.

Mạnh Phàm đột nhiên nghĩ đến đây ắt hẳn là do nửa đời trước hắn không được ôm ấp nhiều lắm.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến làm sao, Mạnh Phàm chợt nói: "Đừng gọi Mạnh tiên sinh nữa. Đổi cái khác đi."

Vương Khả nghĩ thầm Mạnh Phàm hay anh Mạnh, anh Phàm nghe cứ quái quái làm sao, chỉ đành gãi mặt gọi đại thử một tiếng: "Anh ơi?"

Mạnh Phàm khẽ vuốt ve mặt Vương Khả.

Vương Khả ngoan ngoãn để hắn sờ soạng một hồi rồi hỏi: "Giờ chúng ta về nhà nhé?"

Mạnh Phàm khẽ gật đầu, cầm lấy bài thi của Vương Khả giơ ra dưới ánh đèn trần, trong lúc Vương Khả lái xe mà cúi đầu kiểm tra lại từng chút một.

Vương Khả bèn tìm đề tài tán gẫu với Mạnh Phàm: "Anh ơi ngày xưa anh tốt nghiệp đại học gì thế?"

"Đại học B."

"Oa! Dữ dằn!" Vương Khả nhất thời sùng bái muốn chết, "Thật lòng mà nói em bội phục mấy học bá như anh lắm luôn, kiểu đầu óc của em quá là dốt nát, học không giỏi chút nào, nên em thấy mấy người như anh đúng là thiên tài mà. Sao mà anh thi đậu được hay thế?!"

Mạnh Phàm cười: "Bởi vì hộ khẩu của anh ở thành phố B."

"Thế thì có hộ khẩu thành phố B là không cần phải học nữa đúng không." Vương Khả cũng cười.

Mạnh Phàm cũng cười tự giễu. Hắn lúc đó có muốn vào đại học B đâu, hắn lén thi TOEFL rồi nộp hồ sơ vào một trường đại học ở nước ngoài. Nhưng khi ấy hắn còn quá nhỏ tuổi, đã bộc lộ tham vọng của mình quá sớm. Lại còn ngay lúc hắn không có năng lực để tranh giành quyền lợi nữa.

Hắn bị Lư Minh Hoa lấy mất chứng minh thư với hộ khẩu, rồi cứ thế mà ở lại quốc nội.

Người vợ đầu của Lư Minh Hoa là Thạch Ngọc Lan đã sinh cho ông ta một đứa con trai.

Lúc cậu ta được 16 thì gặp phải chuyện bất trắc mà qua đời. Hơn một năm sau Lư Minh Hoa đưa Mạnh Phàm về từ chỗ một tình nhân không biết từ đâu ra của ông ta, rồi lại dùng tiền đuổi tình nhân ấy đi.

Năm đó Mạnh Phàm mười ba tuổi, lúc trước được vị nhân tình ấy nuôi cái gì hắn cũng không biết, hắn vẫn luôn cho rằng mình không có cha. Hắn cứ tưởng cái chú mỗi tháng lại ghé thăm vài lần là bạn của mẹ, nhưng rồi cứ thế hắn lại bị đưa đến nhà họ Lư, vô tội đứng trước mặt người vợ cả đã sắp hóa điên hóa dại.

Thạch Ngọc Lan còn chưa kịp vượt qua được nỗi đau mất con đã phải tiếp nhận sự thật người bạn đời của mình đã ngoại tình hơn mười năm nay.

Bà ta thừa dịp Lư Minh Hoa không có ở nhà mà dắt Mạnh Phàm ra ngoài, bỏ hắn lại ngay trên đường cái, tận mắt nhìn thấy Mạnh Phàm bị bọn buôn người bắt cóc.

Lúc tìm được Mạnh Phàm, Lư Minh Hoa sợ chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài, gì mà vợ cả vứt bỏ con riêng do doanh nhân nổi tiếng ngoại tình nhiều năm, chỉ cần nước bọt của dư luận thôi cũng đủ để làm cho công ty của ông ta rơi xuống vực sâu rồi.

Lư Minh Hoa thậm chí còn không dám lộ diện, ông ta phái thư ký trực tiếp đưa Mạnh Phàm về, đồng thời còn cố ý lợi dụng mối quan hệ, che giấu chuyện hắn là nam, công bố với bên ngoài rằng đứa bé là con gái của một doanh nhân giàu có ở phía Nam.

Mạnh Phàm bị bọn buôn người tống cho quá nhiều thuốc ngủ, cổ họng tạm thời bị thương không nói được.

Chờ đến lúc hắn có thể nói chuyện bình thường thì đã là một tháng sau, hắn cầu xin Lư Minh Hoa đưa mình quay lại, hắn phải đích thân cảm ơn đứa bé đã cứu hắn kia.

Lư Minh Hoa vì mấy chuyện này mà đau đầu vô cùng, Thạch Ngọc Lan lúc đó đã trở mặt muốn ông ta phải thân bại danh liệt, còn một nhà thôn dân tốt bụng hăng hái làm việc tốt kia thì lại vì bọn buôn người trả thù mà người mất nhà tan, nơi nơi thì cứ liên tục hỏi thăm tin tức của doanh nhân giàu có kia, Mạnh Phàm ở nhà lại cứ làm loạn lên đòi quay lại.

Khi đó Lư Minh Hoa đã cho Mạnh Phàm một cái bạt tai, ném tờ báo vào mặt hắn, lúc ấy Mạnh Phàm mới biết sau khi mình đi khỏi đã xảy ra chuyện gì. Nhìn hai cha con cãi vã, Thạch Ngọc Lan đứng bên cạnh điên điên khùng khùng mà cười to, bà ta nói Lư Minh Hoa là Tang Môn tinh*, Mạnh Phàm cũng không hổ là con của ông ta, khắc cả nhà ân nhân cứu mạng của mình đều chết không tử tế.

(*Tang Môn tinh: Sao Tang Môn – chỉ người mang lại xui xẻo, mất mát, chết chóc và đau thương.)

Lý trí của Mạnh Phàm biết rõ chuyện này không phải lỗi của hắn, thế nhưng lời nói của Thạch Ngọc Lan lại như một cái gông xiềng đầy gai nhọn siết chặt lấy cổ hắn.

Về sau thì Thạch Ngọc Lan đã moi sạch tài sản khi ấy của Lư Minh Hoa mà bỏ ra nước ngoài. Mạnh Phàm lại không chịu nghe lời ông ta. Rất nhanh sau đó Lư Minh Hoa đã tìm được cho mình một bà vợ thứ hai.

Bà vợ Từ Diệp này cũng là tình nhân ông ta nuôi bên ngoài đã nhiều năm. Lúc đến nhà họ Lư còn dẫn theo hai đứa con, đứa lớn Lư Hiểu Hiểu 18 tuổi, đứa nhỏ Lư Thiếu Vũ thì mới 14.

Sau khi tốt nghiệp đại học Mạnh Phàm dành hết thời gian tìm việc làm ở các công ty khác. Lư Minh Hoa không thèm nói gì, Mạnh Phàm cũng hiểu rõ ý ông ta. Dù cho hắn có giữ nguyên cái họ mà khi đó mẹ ruột đã dùng để đăng ký hộ khẩu, thì hắn cũng vẫn là con của Lư Minh Hoa.

Lư Minh Hoa từ trước đến nay vẫn luôn coi thể diện của mình là quan trọng hơn hết thảy.

Bình luận

Truyện đang đọc