RẤT YÊU CÔ VỢ ÉP HÔN

Edit: Thích Cháo Trắng

Tuyết Thuần cảm thấy không khí trong phòng đang dao động đầy bất an, mặc dù Lại Tư bước đi chân không, không phát ra tiếng động, nhưng cô lại có thể cảm nhận một cách rõ ràng có một loại khí thế mạnh mẽ ập đến khi anh càng tới gần. Làm thế nào bây giờ? Trên người cô có vết bầm chưa tan, nếu là...... cái đó thì sẽ rất đau.

"Tuyết Thuần."

Tuyết Thuần rũ mắt che đi đôi con ngươi lóe ra ánh sáng nóng bỏng, còn không hề nghĩ đến biện pháp đáp lại, bàn tay thon dài của Lại Tư đã nâng đầu của cô lên, không nói hai lời lập tức nghiêng người, nóng bỏng hôn xuống.

Bởi vì cô kinh ngạc hé môi, Lại Tư lập tức đi thẳng vào vấn đề, vội vàng cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của cô.

Hơi thở nóng rực làm lòng của cô hoảng loạn, cô không thể khước từ, Lại Tư lại nghiêng người hơn, dễ dàng ôm thân thể nhỏ nhắn của cô lên, đặt cô ngồi ở trên bàn trang điểm, mỹ phẩm trên bàn rơi xuống đất lách cách.

Lại Tư liều mạng, bây giờ nào có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc thân mật với bảo bối nữa.

Ngón tay quen thuộc đẩy áo của cô ra, lập tức trượt vào bên trong, sờ lên khối cao ngất kia.

Hơi thở của Tuyết Thuần đứt quãng, khi môi Lại Tư bắt đầu công thành chiếm đất ở những nơi khác trên người mình, Tuyết Thuần mới bắt đầu hít thở từng đợt.

"Chờ, chờ một chút."

Thừa dịp Lại Tư dừng lại động tác, Tuyết Thuần vội vàng nhảy xuống đất.

Lại Tư bất mãn ngẩng đầu lên khỏi cần cổ trắng như tuyết của cô, "Làm sao vậy?"

"Cái này......" Tuyết Thuần nhíu lông mày, cô bị anh hôn đến mức đầu óc trống rỗng, não bộ đang đình chỉ, bỗng dưng không tìm được lý do gì phù hợp.

"Có chuyện gì sao?" Lại Tư tiếp tục đẩy chiếc nút áo thứ ba, lộ ra khe rãnh thật sâu giữa hai khối đầy đặn.

"Cái đó......" Nhịp tim thất thường, Tuyết Thuần càng thêm choáng váng đầu óc.

"Không thích sao?" Lại Tư lại đẩy áo ngực của cô một chút, môi thả những nụ hôn xuống, tiến dần lên.

Trong nháy mắt, một dòng điện chạy từ đầu tới chân, dưới chân Tuyết Thuần mềm nhũn, Lại Tư ôm lấy cơ thể mềm yếu của cô, thả lên giường.

Lại Tư hào phóng tháo khăn tắm quấn hạ thân ra, không nói hai lời lập tức áp lên trên người cô.

"Đợi chút đã."

Anh nheo mắt, đôi con ngươi lóe lên tia sáng nguy hiểm, cắn răng nghiến lợi: "Nửa tháng!"

"Cái gì?" Tuyết Thuần chớp mắt, không hiểu chân tướng.

Người phụ nữ này đang giả bộ không hiểu, hay là thật sự không hiểu? "Em có biết chồng mình đã cấm dục nửa tháng rồi hay không? Một người đàn ông cấm dục nửa tháng sẽ có cảm nhận như thế nào? Chẳng lẽ em lại muốn để anh đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác?"

Đáy mắt Lại Tư mơ hồ có sự bất mãn. Không phải là người phụ nữ này là không thích anh đụng chạm đấy chứ? Cũng đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, theo lý mà nói thì hai người không còn có gì ngăn cách, tại sao cô lại không hiểu phong tình như vậy!

Sao có thể như thế được! Tuyết Thuần trợn to mắt, làm người phụ nữ, Tuyết Thuần chỉ từng có quan hệ với Lại Tư, trước khi Lại Tư nói lời này, cô cũng không hiểu rõ một người đàn ông cấm dục là một việc khó khăn dường nào. Trước đây, bọn họ cũng đã như vậy rồi, Lại Tư cũng không có biểu hiện gì không ổn nha? Tuyết Thuần lâm vào mớ bòng bong, có chút không hiểu, bởi vì trước đây Lại Tư cũng không hề có yêu cầu như vậy.

Thân là ông chủ của giới xã hội đen, anh rất tự nhiên tỏa ra khí thế mạnh mẽ mà thoải mái, bản thân Lại Tư còn chưa thể hiện gì, Tuyết Thuần lại nghĩ là anh đang nén giận mà mặt tái đi.

Thật vất vả mới đón nhận tình yêu của anh, biết được tâm ý của nhau, chung đụng hòa hợp mới chỉ được mấy ngày, cô không muốn lại xảy ra mâu thuẫn. Tuyết Thuần nhận thấy được có lẽ Lại Tư đang nổi nóng, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ hơi giật giật, nhưng không hề nói thêm gì nữa. Chỉ là vươn người, đưa tay tắt đèn đầu giường đi, tiếp đó, môi đỏ mọng chủ động hôn anh.

Thôi, vết bầm trên người cũng không phải là vết thương nặng quá, nhịn một chút là qua rồi.

Tuyết Thuần chủ động đưa lên môi thơm, hô hấp Lại Tư cứng lại, thân thể nguyên thủy ** bị trêu ghẹo đến càng bộc phát dâng cao.

"Tiểu yêu tinh chuyên trêu chọc ham muốn của người khác này......" Anh liều mạng ép lên người cô, cuồng nhiệt giày vò, phóng thích tất cả những kìm nén chịu đựng bao ngày qua.

Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống người, hai thân thể trắng nõn chìm trong lửa nóng quấn lấy nhau. Thở dốc, đầu lưỡi Lại Tư quẩn quanh vành tai láng mịn như ngọc của cô, "Bảo bối, ngày mai ông xã muốn đi Đông Nam Á nhận thêm địa bàn mới, tối nay em chịu khó một chút......"

***

Khi Tuyết Thuần thức dậy, Lại Tư đã không còn ở đây nữa. Trong không khí vẫn còn phảng phất hơi thở kiều diễm đêm qua, cô cũng không muốn để cho người dọn dẹp phòng biết những chuyện riêng tư này.

Đang muốn đứng dậy mở cửa sổ để gió thổi tan hơi thở này, cô đột nhiên"A" một tiếng, phát hiện thân thể mệt mỏi hơn bao giờ hết. Cả đêm triền miên cùng Lại Tư, hông của cô như muốn đứt rời ra rồi.

Lúc này, cửa phòng lạch cạch vang lên, "Này! Có phải cô bị ốm hay không vậy? Không lên lớp cũng không tới nói một tiếng, hại tôi đứng một mình chờ cô cả buổi sáng."

Trình Diễm!

Tuyết Thuần chợt nhìn lên đồng hồ, thì ra đã là buổi trưa rồi.

"Này, không nghe lời luyện tập thì cũng phải ăn cơm chứ, tôi và chị cả đều chờ cô ăn cơm, còn không nhanh một chút đi!"

Tuyết Thuần khẽ cắn răng, vội vàng bò dậy, "Cô chờ một lát, tôi lập tức ra đây."

Bỏ lỡ bữa ăn sáng, rất tự nhiên Tuyết Thuần sẽ vô cùng đói bụng, khẩu vị rất tốt. Cô đang nổi hứng ăn, đột nhiên phát hiện hai người đối diện lại không hề nhúc nhích đũa.

Cô kỳ quái ngẩng đầu lên từ trong đống thức ăn mỹ vị, "Hai người không ăn sao?"

Ánh mắt Lại Dung Nhàn mập mờ lưu luyến ở cái cổ trắng ngần của cô, ra điều ẩn ý mà nói: "Em và Lại Tư thật sự...... rất ân ái nha."

Tuyết Thuần chợt giật mình, sao bỗng nhiên chị cả lại nói như vậy? Cô và Lại Tư vẫn luôn không có vấn đề gì mà.

Đôi mắt đẹp của Trình Diễm đột nhiên vụt lên đám hai ngọn lửa nhỏ, hừng hực thiêu đốt. Đột nhiên, cô đứng lên, động tác lớn tới mức làm đổ cả ghế ngồi, cô ra lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuyết Thuần, "Cả thế giới này có người nào không biết Lại Tư thích cô! Nhưng cô cũng không cần phải khoe khoang hạnh phúc của mình như vậy đi Coi tôi như đứa ngốc để đùa bỡn à!"

Nói xong, đạp lên giày cao gót mười tấc, mang theo khuôn mặt bừng bừng lửa giận bỏ đi.

Tuyết Thuần khẽ nhếch miệng, bối rối.

Sau một lúc lâu, cô quay người lại, phát hiện Lại Dung Nhàn vẫn mãnh liệt mập mờ nhìn chằm chằm mình.

Khóe mắt Tuyết Thuần giật nhẹ, tại sao ánh mắt của chị cả lại quỷ dị như vậy! Giống như đang nhìn chằm chằm kỳ trân dị bảo gì đó, không chịu dời ánh mắt. Đè xuống nghi ngờ trong lòng, Tuyết Thuần hỏi đến vấn đề có vẻ nặng hơn muốn, "Trình Diễm sao vậy?"

"Yên tâm, Yên tâm. Không phải là bị kích thích thôi sao, đừng lo lắng, tính cách của cô ta chính là như vậy, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, nhiều nhất một giờ là hết chuyện." Lại Dung Nhàn vô tình nói xong, miệng bới một miếng cơm, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Cuối cùng Tuyết Thuần cũng không thể nhịn được nữa, "Chị cả, rốt cuộc thì chị đang nhìn cái gì? Trên người em có cái gì sao?"

Lại Dung Nhàn nhanh chóng nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng hỏi, "Em dâu thật sự không biết hả?"

Tuyết Thuần nhíu mày đẹp, tức giận hỏi: "Biết cái gì?"

Lại Dung Nhàn đưa một tay ra, chỉ chỉ vị trí cổ cô, "Chị nghĩ dâu tây trên người em so với ở trên cổ còn dày đặc hơn đúng không. Ôi chao, nói thật, trước đó, chị còn không biết * ** Lại Tư là mạnh như vậy đó. Chậc chậc, không hiểu được thương hương tiếc ngọc chút nào cả."

Rầm! Đầu óc Tuyết Thuần trống rỗng, trong nháy mắt gương mặt trắng như ngọc lại trở thành trái cà chua, như bị lửa thiêu nóng bỏng.

Lại Dung Nhàn cả kinh, trợn to hai mắt như thể Columbo phát hiện vùng đất mới. Thế gian này, lại còn có Người đẹp xấu hổ ư! Cô còn chưa từng thấy mỹ nữ thẹn thùng mà còn đẹp mắt như vậy đâu!

Lại Dung Nhàn nhìn không chớp mắt, phải biết đã là xã hội hiện đại rồi, cô lại sống ở trong một gia đình xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn luôn không biết xấu hổ vì điều gì. Nhìn thấy Tuyết Thuần như vậy liền kinh ngạc không thôi, mắt cũng không chớp, lập tức lấy điện thoại di động ra, tách một tiếng, chỉ trong dmột cái chớp mắt đã khiến cho hình ảnh Tuyết Thuần đang xấu hổ dừng lại ở vĩnh hằng.

Trong chớp mắt khi Lại Dung Nhàn nói ra khỏi miệng, Tuyết Thuần đã buông chén đũa xuống, đôi tay lập tức che kín cổ, lông mày nhíu lại, "Em ăn no rồi, một lát còn phải huấn luyện nữa, em đi về trước chuẩn bị." Bóng người chợt lóe, biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.

“Ôi chao, ôi chao, em đừng đi mà, chị còn chưa chụp xong!"

Mắc cỡ chết người rồi!

Tuyết Thuần trở về phòng, đứng trước tấm gương to, quả nhiên vết hôn trải rộng. Không trách được Trình Diễm tức giận bỏ đi, cô ấy như vậy là vì yêu Lại Tư.

"A!" Cô có chút điên cuồng nắm tóc trên đầu, gầm nhẹ một tiếng, mắc cỡ muốn chết đi được!

Lúc này, điện thoại di động đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, trên mặt Tuyết Thuần vui mừng, vội vàng đặt ở bên tai, "Alo, Lại Tư à?"

Tối hôm qua Lại Tư nói muốn đi Đông Nam Á đón nhận thêm địa bàn mới, buổi sáng cũng không đánh thức cô dậy đã rời đi. Rất tự nhiên cô nghĩ đến, điện thoại này là Lại Tư gọi về báo bình an.

"Hu hu hu......"

Tiếng khóc thút thít bi thương chợt vang ở bên tai, Tuyết Thuần sững sờ, vội hỏi, "Ai vậy?"

Đầu kia vẫn là tiếng khóc kìm nén, Tuyết Thuần nghe ra chút gì đó, "Phải..... Mẹ không?"

Đầu kia Tần Dung khóc đến lạc giọng, thật vất vả mới bình tĩnh lại, "Tuyết Thuần, có thể trở về bên mẹ được không? Anh của con...... Anh của con đi rồi...... Hu hu......"

Tuyết Thuần kinh ngạc vô cùng, Tần Minh  - con trai của mẹ nuôi, người anh thiểu năng của cô đi rồi? Ý của mẹ nuôi, không phải là anh chết đấy chứ?

"Nhưng… không phải anh đang ở bệnh viện chữa trị thiểu năng tốt nhất nước Mĩ chữa bệnh sao?"

"Mẹ quá nhớ anh con, nên đã phái người đón nó trở về nước, nghĩ lại trước đây, sống chung một chỗ với anh con thật là tốt. Dù sao cũng là con trai của mẹ, dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, khẳng định cũng không chữa khỏi được nữa, nên muốn để cho anh con trở về......"

Tần Dung nói xong chuỗi lời nói không mạch lạc, cả đời bà cũng chỉ đấu tranh vì con trai, có thể nói con trai là trụ cột tinh thần của bà, không có Tần Minh, cũng sẽ không có Tần Dung gây dựng công ty của nhà họ Tần như hôm nay.

Tuyết Thuần nghe được mà kinh hồn bạt vía, anh trai chính là nguồn sức mạnh duy nhất giúp mẹ nuôi sống tiếp, dù mắc bệnh ung thư, bà tình nguyện cắt đi cũng chỉ muốn còn sống, mà cũng là không yên lòng đứa con trai này. Thậm chí nhận nuôi cô, cũng là vì muốn lót đường cho nửa đời về sau của con bà. Nếu anh trai không còn, thì mẹ nuôi cũng không sống được mất!

Nghĩ tới đây, Tuyết Thuần vội vàng về phòng nhanh như cơn gió, đơn giản thu thập mấy thứ đồ, muốn chạy thẳng tới sân bay quốc tế. Cô hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt mẹ nuôi, chỉ mong chờ mẹ nuôi có thể bình an trước khi cô về.

Nhìn bóng dáng của Tuyết Thuần chạy qua chạy lại dọn dẹp, Thím Tô cau mày, "Bà chủ cần cái gì ạ? Để tôi dọn dẹp cho."

"Không cần đâu. Thím Tô, thím sắp xếp xe cho tôi, phải nhanh lên." Tuyết Thuần vội vàng nói, "Nếu như chị cả hỏi, thím cứ nói tôi trở về nước gặp mẹ tôi."

Trên xe, cô lại gọi điện thoại cho quản gia của Tần Dung là thím Phì, cẩn thận dặn dò muốn bà chăm sóc tốt cho Tần Dung, không được để bà làm những chuyện điên rồ. Đến sân bay cô lại gọi điện thoại cho Tần Dung nói rất nhiều lời nói nhằm trấn an bà. Đợi đến khi cô gác máy, muốn gọi điện thoại cho Lại Tư thì lại phát hiện điện thoại hết pin. 

Bình luận

Truyện đang đọc