RÙA CON LƯỜI CỦA NHÀ MA ĐẾ

Liên A Nhất và Liên A Nhị hành lễ xong, kinh thán rằng: " Không ngờ rằng Sư tiền bối lại là một trong những Khách khanh trưởng lão của phái chúng ta, chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn, nhận nhầm tu vi của Sư trưởng bối, thật là thất lễ! Không biết Sư trưởng bối với Băng Lan Ma quân, kết quả thế nào?"


Hóa ra tấm ngọc bài trong tay Sư Vân Phong lại chính là tượng trưng thân phận Khanh khách trưởng lão của Ma tu Vạn Kiếm phái.


  Quy Hải đối với việc này cực kỳ khó hiểu, dựa theo miêu tả trong " Bội Đức Thiên Tôn" thì các Khanh khách trưởng lão của những môn phái bình thường đều là cao thủ trong các cao thủ trong môn phái, bình thường ít khi xuất hiện, chỉ khi môn phái gặp nạn mới duỗi tay cứu vớt.


Nếu như là một môn phái nhỏ, tu vi Nguyên Anh kì đã đủ rồi. Nhưng Ma tu trong Vạn Kiếm phái hầu như tập hợp hầu hết Kiếm tu, tu vi Nguyên Anh kì chỉ được tính là bình bình, chưa đến Phân Thần kì thì không dám đảm đương Khanh khách, huống hồ là Khanh khách trưởng lão lợi hại nhất trong các Khanh khách.


 Dù trong lòng Quy Hải còn đầy sự nghi hoặc, nhưng Sư Vân Phong đối với thân phận Khanh khách trưởng lão của mình lại không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ mở miệng nhàn nhạt nói: " Băng Lan Ma quân nhân loạn trộm đánh,khiêu chiến tranh đấu đồng môn, tàn sát lẫn nhau, đã bị xử tử."


  "Đa tạ Sư trưởng lão vì huynh đệ chúng ta báo cừu rửa hận!" Liên A Nhất Liên A Nhị bái cảm tạ Sư Vân Phong, tâm tình cực kỳ kích động.Nhưng tiếp theo, bọn hắn lại lo lắng mà hỏi: " Sư trưởng lão, Băng Lan Ma quân giết huynh đệ của ta, nhưng mà, lỡ như Ma đế cung truy cứu, vậy Sư trưởng lão chẳng phải sẽ phải gánh tội cho chúng ta, chịu sự ép buộc của Ma đế cung sao?"


  Biểu tình Sư Vân Phong vẫn không thay đổi, chỉ nói: "Không sao, ta tự có đối sách." Sau đó sờ sờ cái mai của Quy Hải đang nằm trong lòng bàn tay, vỗ về Quy Hải một lát, cất bước nhanh chóng về phía thành trấn trên đảo.


  Quy Hải chẳng hiểu mô tê gì lại bị sờ một lúc, aizzz, nhưng mà thôi, tuy rằng quen biết Sư Vân Phong chỉ vỏn vẹn hai ngày, nhưng hắn đã quen như vậy rồi.


  Bây giờ đã lên đảo rồi, bị Sư Vân Phong nâng trong lòng bàn tay, Quy Hải ngẩng đầu lên quan sát cảnh trí trên đảo. Diện tích hòn đảo này rất lớn, không khác một thị trấn nhỏ là bao. Ở giữa là thành trì được làm từ đá xanh, bốn phía là những bụi cây. Vừa nhìn thì chỉ thấy giống thành trì của phàm nhân, đến khi Quy Hải nhìn thấy trên cổng thành có hai chữ cực to màu đỏ như máu: " Đại Đồng".


  Quy Hải bỗng nhiên nhớ ra miêu tả về thành Đại đồng ma tu trong "Bội Đức Thiên Tôn". Thành Đại Đồng, là nơi tập hợp của những kẻ theo con đường Ma tu, cũng là nơi mà Ma đế đầu tiên vì thống nhất Ma tu mà thanh trừ tất cả những kẻ không phục, từng là nơi đại khai sát giới. Máu tươi của những kẻ bị giết đúc thành bức oành phi trên cửa thành, u hồn của người chết bị luyện thành trận pháp bảo vệ thành, bảo hộ an toàn của thành trì.


Quy Hải nhìn màu đỏ như máu kia, giống như đang giơ nanh múa vuốt, hai chữ to lớn màu đỏ như muốn phá vỡ bức hoành phi đang hướng người đi đường đòi mạng, không kiềm được mà đánh một cái rùng mình. Đến tận bây giờ, Quy hải mới chậm chạp ý thức được, Sư Vân Phong trở thành nhân vật phản diện trong " Bội Đức Thiên Tôn", thậm chí sau đó trở thành Ma đế, kì thực cũng giống như Ma đế đầu tiên, là một kẻ giết người không chớp mắt.


  Như vừa nãy, dưới sự mục kích của Quy Hải, Sư vân Phong đã cho cả hòn đảo cùng hai tên Ma quân trên đó thịt nát xương tan. Lại truy đến nương thân của Sư Vân Phong, Bạch nhật Thần thâu Tuyết Y Tiên, không biết là thần thâu, hay là một tên cuồng ma giết người cho nổ hàng vạn kẻ Ma tu!


  


  Mặc dù đại đa số Ma tu đều là thanh danh bê bối, cực kỳ hung ác, độc ác đa đoan, tội đáng chết vạn lần, cơ hồ đều là người trong những kẻ giết người, nhưng Quy Hải không phải sủng vật của bọn họ, không cần thiết phải thời thời khắc khắc bị nâng trong tay. Mà bây giờ, nâng bản thân, chính là một kẻ phạm nhân thảm sát đồng loại.


  


  Quy Hải nghĩ nghĩ liền thấy cực kỳ đáng sợ.


  Tên tội phạm giết người này chỉ cần nhấc chân chỉ tay, dễ dàng nhẹ nhàng biết bao nhiều. Giết người dễ dàng như vậy, giết rùa thì lại càng không có áp lực gì, lại càng không có sự cắn rứt trong lòng.


  Theo bước chân mà Sư Vân Phong đưa hắn bước vào thành, Quy Hải cũng giống như đang đi vào nơi tập hợp của những kẻ sát nhân vậy.


  Tiếng người trong thành ồn ào huyên náo, có rất nhiều Ma tu tụ tập, đều mặc trang phục đặc hữu của Ma tu. Bọn họ có người thì bày sạp, có người thì mặc cả, có người tốp năm tụm ba lại trao đổi tin tức, nghe ra thì cực kì sôi nổi, phi thường phồn hoa. Nhưng càng náo nhiệt, thì Quy Hải lại càng thấy không thích ứng được.


  Mặc dù không nhất định sẽ có người nổi lên sát tâm giết rùa, mặc dù trong trực giác của Quy Hải, những Ma tu này đều là những người khiến Quy Hải sợ hãi bị ăn mất. Tuy nhiên, khi Quy Hải đối mặt với nhiều tên sát nhân như vậy, đặc biệt là khi ý thức được, ngay cả Sư Vân Phong cũng là một kẻ sát nhân, Quy Hải cực kì không an tâm.


  Hay là kiếm một cơ hội nào đó cách xa xa Sư Vân Phong một chút, dù sao Sư Vân Phong lợi hại như vậy, ngay cả khi đối mặt với Ma quân cũng là mỗi tên một nhát, hắn căn bản là không cần lo đến sự an nguy của Sư Vân Phong.


  Trong lòng Quy Hải vừa mới ra một quyết định, nhưng khi bắt đầu lại khiến Quy Hải có chút dao động đối với quyết định này.


Bởi vì kỳ thực Sư Vân Phong đối xử với hắn rất được.


Trong lúc Quy Hải đang nghĩ linh tinh, Sư Vân Phong đã vào nhà trọ chuyên môn phục vụ cho các cao thủ Ma tu.


  Nhà trọ không có lầu hai, nói là nhà trọ, chính là có rất nhiều ngọn núi lớn nhỏ tạo thành, trên mỗi ngọn núi đều là cành trí khác biệt, mỗi ngọn núi chỉ có một Ma tu cố trụ.


  Sư Vân Phong cần một mảnh rừng trúc thanh u, trúc xanh dày thưa cao thấp, thấy rõ là đã được tỉ mỉ xử lí qua. Mà ở trong rừng trúc, có thiết kế một phòng nhỏ làm bằng trúc để khách nhân nghỉ ngơi; phòng nhỏ có suối nhỏ chảy qua, dòng nước trong vắt; cả ngọn núi trúc mây mù lảng bảng, mang đầy phong vị của Tiên gia.


  


  Nhìn qua hoàn cảnh, Quy Hải không hiểu sao đây lại là nơi dừng chân của các Ma tu, lại cứ cho rằng Ma tu đều thích những nơi rừng xương ao máu thôi chứ.


  


  Chỗ này được Sư Vân Phong lựa chọn, Liên A Nhất và Liên A Nhị cũng theo đó mà đến đang trước sau thi triển pháp thuật, ân cần niềm nở giúp Sư vân Phong dọn dẹp phòng trúc.


  Nhà trọ ngoại trừ việc cung cấp nơi ở, còn có thể cung cấp mĩ thực.


  Sư Vân Phong đã phân phó xong những món cần thiết, cơ bản là tất cả các món ngon đều gọi mỗi món một phần. Lại còn đặt một cái bàn đá to lớn ở trước cửa phòng, trên mặt bàn có thể đặt được khoảng 30 món ăn. Lại đem gối ngọc mang ra đặt lên bàn, nhẹ nhàng đưa Quy Hải đặt lên trên gối ngọc.


  Sư Vân Phong làm xong tất cả, đem ra một bộ trà cụ màu tím, trong đó có hai ly trà. Lại cầm ra một túi trà, một cái bình ngọc, đổ nước linh tuyền trong bình ngọc ra dùng để pha trà.


Quy hải thấy chẳng có việc gì làm, lại muốn tập trượt trên gối ngọc, nhưng nhìn thấy động tác pha trà của Sư Vân Phong như mây bay nước chảy, eo lưng thẳng tắp, ngón tay bạch ngọc thon mà dài, tay áo thanh sắc và nước trà xanh biếc, còn có rừng trúc sau lưng Sư Vân Phong, tạo thành một bức tranh cảnh đẹp ý vui. Quy Hải không bò trượt nữa, sửa thành nằm nhoài trên gối ngọc ấm áp mà thưởng thức y.


  Một lát sau, màu nước trà xanh biếc đã châm vào trong hai chiếc chén, hương trà nhàn nhạt hòa với mùi trúc thanh mát khiến người ta lại càng vui vẻ thảnh thơi.


  


Liên A Nhất và Liên A Nhị đang quét dọn trong phòng trúc, thấy hai chiếc chén kia, tỏng lòng ngọt ngào, thụ sủng nhược kinh: Lẽ nào Sư trưởng lão cảm động trước tinh thần chủ động quét dọn của bọn hắn, đã tự tay pha trà cho bọn hắn? Nước trà đó vừa nhìn đã biết là trà thượng đẳng, bao hàm linh khí sung túc, uống một chén đã có linh khí của một linh thạch trung phẩm!


Kết quả, Sư Vân Phong đem một chén trà để trước mặt mình, một chén còn lại thì đưa đến bên miệng Quy Hải, hỏi rằng: " Uống trà không?"


Liên A Nhất và Liên A Nhị thấy vậy, đột nhiên cảm thấy có một loại lỗi giác, Sư trưởng lão có phải là dùng tốc độ bay như vậy đến nhà trọ, chính là vì để bón trà cho rùa con nhà y không? Nghĩ đến đây, Liên A Nhất và Liên A Nhị len lén thở dài, tiếp tục quét dọn, lại than người không bằng rùa.


Quy Hải ngửi mùi trà, chỉ thấy ngọt ngào thấm lòng, hắn muốn uống. Chẳng qua là, miệng của hắn nhọn nhọn, ba đầu dò nước, đầu lưỡi lại không dài, không thể giống như con chó con mèo lè lưỡi ra mà liếm, vậy hắn phải uống dư lào, chẳng nhẽ lại ngâm cả đầu vào trong chén trà ư.


 


  Nhưng mà nha, kỳ thực khoảng thời gian này Quy Hải đều biết, hắn chỉ cần he hé cái miệng, là được rồi.


Quả nhiên, Quy Hải vừa há miệng, Sư Vân phong đã hiểu. Y lại nhịn không nổi sờ sờ cái cằm nhỏ của Quy Hải, sau đó mới khống chế nước trà trong chén, từng giọt từng giọt nhỏ vào trong miệng Quy Hải, kiên nhẫn chờ Quy Hải thưởng thức xong lại há miệng ra, mới tiếp tục nhỏ từng giọt.


  


  Quy Hải một bên hưởng thụ sự ngọt ngào của nước trà, một bên sinh ra sự xoắn xuýt không nên có.


  # @ω@ Cứ há miệng là lại bón, phản diện thật là hiểu ta, sờ sờ cằm cũng thật thoải mái, không muốn bỏ đi nữa giờ phải nàm thao?#


 


  Quy Hải chầm chậm uống trà, mà bọn Liên A Nhất quét dọn xong xuôi, đều yên tĩnh mà đứng cách xa bàn đá, không dám kiếm chuyện đánh gãy hưng trí bón rùa của Sư vân Phong.


  Chờ Quy Hải uống đủ rồi, Sư vân Phong cũng thu tay, Liên A Nhất mới dám lên trước, giới thiệu với Sư vân Phong:" Sư trưởng lão, ngài biết không? Bởi vì sinh chuyện, tin tức biến mất của mấy vị Ma quân, hôm nay Huyên trưởng lão của Ma đế cung tuyên bố tin tức, nói sẽ đến thành Đại Đồng, tổ chức đại hội thương thảo, điều tra nguyên nhân biến cố, thời gian là vào 3 ngày sau. Đến ngày, Nhất Tiếu Ma quân đang bế quan, còn có Vạn Đồ Ma quân đều sẽ có mặt."


  Sư vân Phong nhẹ gật đầu, không đáp lời.


  "Sư trưởng lão, linh mạch trước đây của Vạn Kiếm phái chúng ta có hàng trăm người, bây giờ lại chỉ còn lại hai người. Trác Ma quân cũng không có tin tức, may mà gặp phải ngài, giúp chúng ta báo thù. Chúng ta nguyện đi theo Sư trưởng lão, cùng Sư trưởng lão, mong Sư trưởng lão không ghét bỏ chúng ta công lực thấp yếu!" Bọn Liên A Nhất cung kính gập người với Sư Vân Phong, một bên tự tiến cử.


  Sư Vân Phong lần này ném cho bọn họ một vài tiên thạch trung phẩm, còn ứng lời mà nói: " Gần đây không có chuyện gì, các ngươi cứ tự mình tu luyện. Ba ngày sau, cùng ta đi tham gia đại hội."


  Liên A Nhất và Liên A Nhị đón lấy Tiên thạch, hân hoan sung sướng, không ngừng bái tạ, cũng không cáo từ mà đi luôn, chuẩn bị dừng ở dưới chân núi, tùy thời chuẩn bịu nghe mệnh lệnh Sư Vân Phong. Ra khỏi rừng trúc, bọn họ lại xoa tay xắn áo, chạy tới phòng bếp làm chút gì đó, phải đem đến nguyên liệu cao cấp, cần phải tỉ mỉ cẩn thận chế biến mới được.


  Chờ một lát, hai mươi món ngon đầy đủ sắc hương vị được bày đầy bàn, Quy Hải vừa nhìn, quyết định rời xa phản diện lại càng dao động.


  # @ω@ Đi theo phản diện có thịt ăn!#


  Sư Vân Phong nhìn Quy Hải, khóe môi khẽ cong, rồi lại mím chặt, tự uống một ngụm trà, sau đó đem Quy Hải từ trên gối ngọc đặt trên mặt bàn, nói với Quy Hải: " Muốn ăn cái gì, tự mình vểnh cái đuôi nhỏ bò qua đó, ta lại bón mi".


 Quy Hải: "......".


Vừa mới cảm thấy phản diện hiểu hắn cái gì gì đó, tuyệt đối là lỗi giác!.


Mĩ thực trước mắt, Quy Hải cả rùa đều bò nhoài dính trên bàn, quyết định kiên quyết không bò...


  


————————————————————


Tác giả có lời muốn nói:


Toàn những lời lảm nhảm vô nghĩa => Không dịch!!


————


Hết chương 10.

Bình luận

Truyện đang đọc