RƯỢU MƠ XANH

Thẩm Âm Âm theo Lục Quyết về phòng anh.

Chính xác là, ký túc xá lâm thời của anh.

Phòng trang trí tuy mộc mạc, nhưng vẫn sạch sẽ, một chiếc giường, một bộ bàn ghế, một vali màu đen, mùi hương thanh mát, hơi giống với mùi vừa mới tắm gội xong.

Tốt hơn nhiều so với phòng con trai trong tưởng tượng của Thẩm Âm Âm.

Cô choáng váng muốn ngồi xuống, mông còn chưa đến gần ghế dựa, đã bị Lục Quyết túm ngồi xuống giường anh.

Thẩm Âm Âm hơi co quắp, “Tôi…… Vẫn không nên ngồi trên giường.”

Chưa tắm rửa, mặc bộ đồ đi ở ngoài đường đầy bụi bẩn, cả người nồng mùi rượu, cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu, nhưng giường của Lục Quyết lại sạch sẽ như thế này.

“Ghế dựa bị hỏng, cô muốn té ngã thì qua mà ngồi.” Giọng điệu anh lạnh lùng, dựa vào tường.

Thẩm Âm Âm không nhìn rõ vẻ mặt của anh, lúc này cô mới nhận ra từ sau khi đi vào, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt từ ngoài cửa sổ vào, vừa vặn hắt vào giường, chiếu vào mặt Thẩm Âm Âm.

Mà Lục Quyết cách cô xa xa, mu bàn tay ở sau người, vẻ mặt bị ánh sáng yếu ớt và tóc mái dài lòa xòa che khuất.

Anh có thể nhìn rõ cô, nhưng bản thân lại trốn đi.

Cái này khiến Thẩm Âm Âm nhớ tới bé mèo Ragdoll mà Tương Kiều nuôi ở nhà.

Khi một con mèo đi vào môi trường xa lạ, đầu tiên sẽ giấu mình đi, khiến người ta không nhìn thấy, sau đó quan sát ở các góc độ khác nhau.

Mãi đến khi nó cảm thấy an toàn, mới sẵn sàng đi ra, cao ngạo vươn móng vuốt, miễn cưỡng để sen lại gần.

Bây giờ Lục Quyết như một con mèo lớn, cả người bày ra trạng thái cảnh giác, tùy lúc chuẩn bị phá cửa sổ chạy đi, hoặc cào cô một cái.

Nhưng mà, nơi này rõ ràng là địa bàn của anh nha.

Thẩm Âm Âm mê mang nghĩ: Chẳng lẽ cô mới làm cái gì khiến Lục Quyết cảm thấy bất an?

Đầu Thẩm Âm Âm choáng choáng váng váng, lúc này mới có sức để tự hỏi, rốt cuộc ban nãy cô làm gì, để rồi biến anh thành cái bộ dạng này.

Không có mà.

Cô chỉ sờ sờ đầu Lục Quyết, dỗ anh mấy câu, khuyên anh về nhà à?

Từ từ…… Cô sờ đầu anh?

Suy nghĩ không ngừng tràn về, Thẩm Âm Âm còn nhớ rõ cảm giác đầu tóc Lục Quyết ở trong tay mình, cô còn ở trong lòng xoi mói một chút, bởi vì cảm giác quá tốt, cô tham lam vần vò một hồi lâu.

Cẩn thận ngẫm lại, từ lúc đó Lục Quyết trở nên cổ quái trầm mặc.

Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Âm Âm một lúc lâu, giống như nhìn thấy giống loài ngoài hành tinh nào đó.

Thẩm Âm Âm nhận ra vấn đề nằm ở đâu, cô làm ngược thứ tự rồi.

Đây không phải là hình ảnh mới mang mèo về, chưa lấy được sự tin tưởng của nó, chưa được sự cho phép, nhân lúc nó chưa chuẩn bị, đã nhào đến sờ soạng xoa bóp nó?

Cái hành động này rất đáng giận, quá ti tiện.

Thẩm Âm Âm yên lặng tỉnh táo ba phút, sau đó thành khẩn nói với Lục Quyết: “Rất xin lỗi, vừa nãy không nên xoa tóc anh.”

Lục Quyết mất tự nhiên hắng giọng: “Còn dám nhắc đến?”

Chứng tỏ chưa nguôi cơn giận.

Thẩm Âm Âm phát hiện cồn là đồ tốt, khiến cô lớn gan lớn mật, các xúc xấu hổ bị đóng băng lại.

Cô thoải mái hào phóng nhìn Lục Quyết, vì say rượu nên đôi mắt sáng ngời dị thường, “Hôm nay tôi gội đầu rồi.”

Lục Quyết sửng sốt, “Liên quan gì đến tôi?”

“Nếu anh không vui, có thể sờ lại.” Cô không ngạo kiều như Lục Quyết đâu, cúi đầu, tùy cho anh sờ mấy cái cũng được, bảo đảm sẽ bất động như tượng.

Tóc Thẩm Âm Âm rũ xuống, hơi che khuất tầm mắt.

Cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đi đến, có bóng người nhạt nhòa hiện trên đầu gối của cô.

Giọng nói Lục Quyết vang lên phía trên đỉnh đầu cô, hơi nặng nề, mang theo chút cảm xúc: “Ngày thường cô hay để người khác sờ đầu như vậy à?”

Thẩm Âm Âm kinh ngạc ngẩng đầu: “Không hề, tôi chưa bao giờ cho người khác sờ đầu.”

“Thế sao lại bảo tôi sờ?”

Thẩm Âm Âm nhỏ giọng nói: “Không phải do anh keo kiệt, sờ có xíu đã tức giận à, tôi cho anh sờ lại được chưa.”

Lục Quyết bật cười, xua tan chút hơi thở lãnh đạm trong phòng, anh thô lỗ xoa đầu cô, giọng điệu cao ngạo: “Ai cần cô làm vậy.”

…… Khẩu thị tâm phi, có lẽ là dạng như Lục Quyết.

Miệng nói không cần, kết quả tay còn nhanh hơn người khác, xong rồi bòn bày bộ dáng Thẩm Âm Âm chiếm lời.

Đây không phải động vật họ mèo thì là gì?

Tính tình Thẩm Âm Âm rất tốt, còn lâu mới so đo với anh.

Cũng may, con mèo này miễn cưỡng đi ra từ trong góc, còn vươn móng vuốt lên đầu cô, Thẩm Âm Âm đơn giản lý giải hành vi này là, con mèo này thả tín hiệu gì đó cho cô.

Anh đồng ý về nhà với cô.

Thẩm Âm Âm vui đến nheo mắt lại, cô vui sướng nhảy xuống giường, trên lưng còn đeo cặp sách hình con thỏ, một tay kéo vali đến gần, cũng không quên kéo tay Lục Quyết.

“Chúng ta về nào, tôi còn có chuyện……” Rất rất vui vẻ, Thẩm Âm Âm quên bản thân vừa uống xong, trọng tâm không vững.

Co nghiên ngươi, Lục Quyết tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, lại ấn cô về giường ngồi, cướp lại vali đặt sang một bên.

“Rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rồi?”

Lúc đó anh nghe thấy Nghiêm Đông lớn tiếng kêu gào, không đi ra ngay, vì cảm thấy Nghiêm Đông là người hiểu trong lòng, với lại, lấy hiểu biết của anh với Thẩm Âm Âm, cô không có cái gan uống rượu bên ngoài.

Con nhóc này được Trịnh Chỉ Như bảo vệ như đoá hoa trong nhà kính, cùng lắm chỉ dám uống sữa, cái từ ‘rượu’ này không liên quan gì đến cô.

Vì thế Lục Quyết nhẹ nhàng đi tắm rửa.

Sau khi xong, thấy trong sân rất náo nhiệt, Lục Quyết dùng khăn lông xoa tóc, mở cửa sổ ra nhìn qua.

Không nhìn không biết, vừa nhìn anh suýt nữa ném khăn lông lên đầu Thẩm Âm Âm.

Cô lại dám uống thật!

Trên mặt đất bảy tám vỏ rượu rơi rớt tan tác, không biết mỗi người đã uống mấy chai, vẻ mặt Thẩm Âm Âm dại ra, trông đầy bụng tâm sự, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thẩm Âm Âm đếm ngón tay: “Một chai, hai chai…… Nhiều nhất là hai chai!”

Mới hai chai đã say như vậy, Lục Quyết xoa mi tâm*, “Muốn nôn không?”

*Điểm giữa hai lông mày.

“Không muốn, nhưng đầu tôi hơi choáng.”

“Đầu còn biết choáng váng à? Tôi xem lát nữa cô về nhà như nào.” Lục Quyết dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng dí một cái lên đầu Thẩm Âm Âm, cô cũng không phản kháng, cái đầu lắc qua lắc lại.

Vừa rồi còn rất vui vẻ, bây giờ lại trầm mặc im lặng, lông mi rũ xuống, hiện một hình bóng mờ ảo dưới ánh đèn mờ nhạt

Lục Quyết không dám động cô, sợ cô không thoải mái ở đâu đó.

“Tôi hiểu, nếu tôi là anh, tôi cũng tức giận.” Thẩm Âm Âm nhỏ giọng nói một câu như vậy.

Lục Quyết nao nao, theo thói quen lạnh lùng bài xích, “Không hiểu cô nói gì.”

Thẩm Âm Âm cũng mặc kệ anh có nghe hiểu hay không, bản thân chỉ lo nói: “Rõ ràng không phải tôi đánh người, lại đổ oan cho tôi, đến điều tra cũng không tra, nếu là tôi á, tôi cũng bỏ nhà ra đi, sau đó nhìn bọn họ sốt ruột loạn lên, xem bọn họ về sau còn dám đổ oan cho tôi không.”

Nói xong, còn lòng đầy căm phẫn “Hừ” một tiếng.

Lục Quyết thấy buồn cười, khóe miệng cong cong, “Cô còn dám bỏ nhà ra đi? Tin tôi đánh cô gãy chân không?”

Thẩm Âm Âm làm lơ sự uy hiếp của, cẳng chân lắc lư, “Tôi đã từng bỏ nhà ra đi, hồi còn học ở nhà trẻ, bởi vì ba mẹ tôi không cho tôi nuôi chó, nên tôi trộm chìa khóa Mercedes-Benz, đi bán cho chú Lục.”

“Tôi chỉ cần 50 tệ, rồi bán chìa khóa xe cho chú Lục, ông ấy ngoài miệng thì đồng ý, ai ngờ chớp mắt cái đã gọi ba tôi đến, tức chết tôi rồi!”

Mặt Lục Quyết không biểu cảm, nói: “Ba cô không đánh chết cô à?”

Thẩm Âm Âm mếu máo, “Ông ấy muốn đánh, nhưng bị ba anh ngăn cản.”

Nói đến đây, cô cẩn thận liếc nhìn Lục Quyết, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không trở mặt chạy lấy người ngay lập tức, lúc này mới tiếp tục nói: “Chuyện này tôi nhớ lâu rồi, ba anh cũng không nghĩa khí, nói chuyện chẳng giữ lời……”

Lục Quyết nhướng mày: “Rốt cuộc muốn nói gì?”

Trải nhiều đệm như thế, nên tiến vào vấn đề chính.

Thẩm Âm Âm cảm thấy cũng vừa tầm rồi, nhìn vào mắt Lục Quyết, chậm rãi nói: “Tôi muốn nói, người lớn đôi khi là như vậy, bọn họ lớn tuổi, khó thay đổi được, chúng ta là trẻ con thì…… Trẻ con không so với người lớn, đừng theo chân bọn họ chấp nhặt.”

Nếu không phải uống rượu vào thì những loại lời này cô chắc chắn sẽ không nói với Lục Quyết.

Thẩm Âm Âm là đứa trẻ, nhưng cũng biết, yêu cầu người khác khoan dung độ lượng đúng là chỉ được cái miệng là giỏi, huống hồ là Lục Quyết, anh thật sự đã phải chịu rất nhiều uất ức.

Cô muốn Lục Quyết về nhà, không chỉ vì cảm giác áy náy do hai tờ giấy kia.

Hơn nữa cô biết, chú Lục không nói ra, nhưng ngày đó đánh Lục Quyết, ông ấy khổ sở hơn bất kỳ ai.

Nhưng cô không muốn ép Lục Quyết.

Cho nên vừa nói xong, không đợi Lục Quyết trả lời, Thẩm Âm Âm lập tức đỏ mặt đứng lên, nói xin lỗi với Lục Quyết.

“Rất xin lỗi, tôi uống rượu vào nói lung tung, nếu anh không muốn trở về, tôi sẽ đi ngay”, Thẩm Âm Âm khoác cặp sách lên, lỗ tai con thỏ lắc lư, chạy hai bước về trước, lại quay đầu nhìn Lục Quyết, “Nhưng anh vẫn nên đi học nha, không đọc sách, về sau không tìm được công việc.”

Ánh mắt nghiêm túc, ưu nước ưu dân, rất lo lắng cho tương lai của anh.

Nói xong cô lại muốn chạy, rất nhanh đã bị Lục Quyết kéo về.

Chính xác hơn, là anh nhéo cái tai thỏ trên thân cặp sách cô.

“Là cô nói, từ giờ về sau sẽ bảo vệ tôi, còn tính sao?” Giongj Lục Quyết lười biếng.

Thẩm Âm Âm sửng sốt, sau đó gật đầu điên cuồng.

“Nếu tôi trở về, ông ta lại đánh tôi thì sao giờ?”

Thẩm Âm Âm nghĩ, khuôn mặt nhỏ phình phình: “Tôi nói lý với ông ấy, bạo lực không giải quyết được vấn đề gì hết.”

Anh thấy cô gái nhỏ bĩu môi, non mềm, lông mi dày như cái cọ nhỏ, như cọ vào trong lòng Lục Quyết làm anh phát ngứa, bỗng nhiên rất muốn nhéo mặt cô, lỗ tai xù xù của con thỏ trong tay cũng không tuyệt nữa.

Đương nhiên, anh chỉ nghĩ, cũng không hạ tay thật.

Đã lớn vậy rồi, còn bắt nạt cô gái nhỏ, nghĩ tới cũng thấy mất mặt.

“Thôi được, cô nói chuyện giữ lời đấy.” Lục Quyết buông ra tay, ấn bả vai Thẩm Âm Âm, xoay người cô lại, lời ít ý nhiều dặn dò, “Cô không thể trở về với tình trạng này, tắm rửa rồi thay quần áo đi.”

Thẩm Âm Âm hoang mang chớp chớp mắt: “Nhưng mà tôi không có quần áo để tắm rửa, sao giờ.”

Lục Quyết không nghĩ nhiều, trong lúc nhất thời quên mất cô là con gái, ngồi xổm xuống kéo vali ra, tìm cái áo thun trắng đưa cho Thẩm Âm Âm, “Cô mặc cái này”

Cô không nhận, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Ở trong trường học, con gái sẽ không tùy tiện mặc áo con trai, hoặc là đang yêu đương, hoặc là trong giai đoạn mập mờ, nếu bị ai nhìn thấy chắc chắn bị trêu chọc ồn ào một phen.

Lục Quyết đột nhiên nhận ra điều này, còn tưởng rằng Thẩm Âm Âm cũng để ý cái này.

Tưởng tượng quần áo bản thân vẫn hay mặc nhưng giờ lại mặc trên người Thẩm Âm Âm, anh bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

Anh ném quần áo về vali, hắng giọng, giọng điệu hàm hồ: “Tôi đi tìm em gái Đông Tử mượn quần áo, cô chờ chút.”

“Tôi vừa mới uống rượu, lỡ mặc bẩn, anh có muốn tôi đền tiền không?” Ánh mắt Thẩm Âm Âm trông mong nhìn anh.

Quả nhiên, nhóc tham tiền uống say thì vẫn là nhóc tham tiền, bản tính không thay đổi.

Lục Quyết lắc đầu.

“Vậy thì thôi”, nghe không phải đền tiền, giọng Thẩm Âm Âm bỗng nhiên nhẹ nhàng hẳn.

Cô cầm lấy quần áo, giũ giũ ra, giống như ngửi thấy hương hoa, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, vừa lòng bình luận: “Thơm ghê, tôi sẽ không làm bẩn nó đâu…… Hở, Lục Quyết, sao lỗ tai anh đỏ thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc