SĂN HỒ LY


Asha sống trong một dãy nhà, nơi này có rất nhiều du học sinh cùng cư trú, nhưng điểm đặc biệt nhất của khu nhà ở này chính là sự kết hợp và hài hòa giữa các màu da và sắc tộc, dễ dàng giải thích, mỗi tầng là một khu vực thu nhỏ khác nhau của thế giới. Tầng một, tầng hai là cho sinh viên Trung Quốc và Nhật Bản, tầng ba dành cho những người thuộc khu vực Đông Nam Á, các tầng còn lại là của những học viên đến từ các nước Châu Âu, thậm chí những người Châu Phi cũng đến đây học tập. Chính vì lẽ đó, mà nguyên dãy nhà này như là nơi hội tụ của các nền văn hóa và tập quán đa dạng khắp nơi trên thế giới.
Từ Đông Nam Á, có rất nhiều quốc gia khác nhau, chẳng hạn như kế bên vách nhà Asha là hai cô bạn đến từ Philippine, còn căn hộ bên phải là nhà của tên bạn trai cũ khốn kiếp đến từ Singapore, các căn hộ còn lại có rất nhiều người đến từ Thái Lan, Inđonesia hoặc Malaysia.
Bước vào ngôi nhà nhỏ của Asha, lần đầu tiên Tiểu Thúy thấy một thiết kế vô cùng đơn giản nhưng lại toát lên phong cách rất đỗi cá tính và riêng biệt, đây chính là một minh chứng tốt nhất cho việc bị bệnh nghề nghiệp ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ngôi nhà chỉ có hai phòng, một nhà vệ sinh, một nhà bếp nhưng vô cùng ấm áp và sáng sủa. Ở gần cửa sổ sát đất là một bộ salon ba chiếc, chúng có một màu xanh dịu nhẹ, có vẽ gần như là hòa hợp so với khung cảnh và kết cấu ở đây. Ban công là một dãy đất nhỏ với chiếc hàng rào trắng nhìn rất ý vị, trong đó là những bông hoa cúc tràn đầy sức sống và tươi tắn, điều này chứng tỏ chủ nhân của chúng đong đầy rất nhiều yêu thương cùng sự săn sóc. Ở giữa phòng, trên sàn gỗ trơn bóng là tấm thảm lông xinh đẹp, đó là một chiếc thảm Batư mang những họa tiết sống động nhưng không kém phần cổ quái, nó làm mọi thứ nhuốm mùi vị thần bí và kì quái của xứ sở ngàn lẻ một đêm, một món đồ nội thất không tồi và rất phù hợp. Asha nói rằng, tấm thảm này là cô mua được từ một chợ bán đồ giá rẻ ở Boston, là món đồ thứ năm mà cô đã chắt chiu bằng chính những giọt mồ hôi chảy xuống của mình.
Đến từ một quốc gia đang phát triển, nhờ vào phần học bổng mà cô dùng khả năng đạt được để bước vào MIT, cho nên, để có một ngôi nhà như những gì cô ao ước, cô đành phải ra ngoài kiếm sống, nhịn ăn uống để mua từng thứ một. Ngôi nhà lúc đầu là một mảnh trống không, nhưng chỉ sau một năm, đã có rất nhiều thứ nhỏ nhắn được trang trí, tuy là những thứ rẻ tiền, nhưng là một cô gái thông minh lại biết kết hợp, đối với Asha, những thứ vô cùng bình thường cũng trở thành một chỉnh thể hài hòa nhất.
Tiểu Thúy đi về phía nhà bếp, nhà bếp thật không lớn lắm. Có một chiếc bàn nhỏ ở giữa, phía góc là một chiếc tủ lạnh. Tiểu Thúy lại thấy trên chiếc bàn có một ly mì ăn dở, có lẽ do gấp rút làm gì đó mà Asha đã không ăn hết. Nhưng khi nhìn vào sọt rác, Tiểu Thúy lại nghĩ rằng, có lẽ đã rất lâu Asha đã không biết đến mùi vị ấm áp của bếp lửa là gì, những ly mì chất chồng và hỗn độn trong sọt rác, nhìn thật khó coi và nhớp nháp vô cùng.

Đứng trước cái thứ gọi là tủ lạnh này, Tiểu Thúy bất giác mở ra, một luồn khí lạnh dội thẳng vào khuôn mặt trắng hồng của cô khiến Tiểu Thúy có đôi chút kinh ngạc. Mặc dù đã thấy qua thiết bị này, nhưng đây là lần đầu tiên sử dụng, Tiểu Thúy cũng có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là sự khâm phục về khả năng chế tạo của con người. Nếu như ở Muôn Trượng, để giữ thực phẩm tươi mát không bị phân hủy, thì phải đem chúng vào nhà băng, mà còn phải thường xuyên thay băng cho chúng để chúng được tươi mới. Có tủ lạnh này thật tiện lợi, bất giác, Tiểu Thúy muốn trổ tài nấu ăn của mình.
“Asha, cậu thích ăn gì, mình làm cho cậu ăn?” Tiểu Thúy gọi hai tiếng mà không thấy một thanh âm nào đáp lại, cô đi ra phòng khách thì thấy trống trơn, vừa vào phòng ngủ, đánh vào mắt cô là một thân hình nhỏ nhắn đáng yêu đã nằm bẹp ra đó. Tiểu Thúy nghĩ thầm: “Asha thật sự là một cô bé tội nghiệp, có lẽ mất ngủ nhiều ngày cùng với cú shock tinh thần đã làm cô ấy mệt mỏi vô hạn. Được rồi, ngủ đi Asha, khi thức dậy cậu sẽ rất ngạc nhiên và bất ngờ đấy.”
Hai tiếng sau.
Từ phòng ngủ đi ra, Asha đầu tóc rối bù như thể có một con quạ vừa mới ấp trứng trên đó. Vừa bước ra phòng khách, thì một mùi thơm nhanh chóng xộc vào chiếc mũi nhỏ nhắn, sau đó như bão táp mà đâm thẳng xuống cái dạ dài đang rỗng tuếch của cô. Asha khẽ nguyền rủa, người nào ở đây lại chơi trò khốn kiếp như thế chứ, trong lòng thầm nghĩ, lão nương cả tuần nay phải ăn mì tôm, lão nương sẽ qua liều chết, đường cùng sinh đạo tặc, có là thổ phỉ thì cũng đứng trách tại sao bà đây làm vậy, nếu có oán hận, thì nên tự mình kiểm điểm cái loại hành vì đầu độc khứu giác ấy đi.
Nhưng khi liếc mắt một cái, Asha lại thấy một thân ảnh vụt qua vụt lại trong nhà bếp, hơi tò mò, cô cũng bước vào vừa xem mét. Lúc này, Tiểu Thúy cũng đã làm xong món cuối cùng mà bày ra, ba món một canh thật vô cùng ấm áp và hạnh phúc!
Ngơ ngác, Asha cặp mắt như không tin được, ngẩn lên nhìn Tiểu Thúy: “Cậu làm hết sao, ôi mẹ ơi, tôi rước được thiên thần vào cửa rồi!”
Tiểu Thúy mỉm cười vô cùng chân thành: “Đừng nói nữa, ngồi vào bàn ngay, kẻo hết nóng.”

Không chờ một giây nói tiếp, Asha bay ngay vào ghế ngồi chễm chệ. Nhìn những món ăn bắt mắt, màu sắc cùng hương vị như muốn giết người, không chần chờ, cô ăn hồng hộc như một con hổ đói. Tiểu Thúy cùng cầm chén cơm nhìn cô gái đang ăn trước mặt, một nụ cười xót thương và đồng cảm dần lộ ra. Cô gắp vào chén Asha một miếng trứng, tiếp theo là một miếng cải, bỗng như đánh vào tai mình, Tiểu Thúy chợt nghe tiếng thút thít trước mặt.
Lúc này Asha ngẩn lên nhìn Tiểu Thúy, đôi mắt to tròn đã đầy nước, hai dòng lệ đẫm ra vô cùng đáng thương, miệng đầy cơm nhưng cũng đầy nước mắt: “Tiểu Thúy, cám ơn cậu, đã rất lâu rồi mình chưa có được một bữa cơm như thế này. Từ khi mình đến đây, mọi thứ dồn dập hối hả như đang ép chết mình, hương vị ấm áp này như một thứ thật xa xỉ. Mỗi lần mẹ mình gọi qua, mình điều nói cuộc sống bên đây rất tốt, mỗi ngày ba bữa cũng chỉn chu và tươm tất, nhưng mình không dám nói với bà rằng, mình đã từng ngất xỉu vì bị đau dạ dày đến nỗi phải vào bệnh viện, mình sợ bà ấy lo lắng, Tiểu Thúy!” Nói đến đây, đôi mắt Asha đã ngập tràn nước mắt, tựa như một con đê không còn sức ngăn chặn mà bị đánh tan thành nhiều mảnh.
“Cám ơn cậu Tiểu Thúy, cậu đã mang ình một chút ấm áp để mình biết được còn có gì đó mà dựa dẫm vào, cám ơn.”
Tiểu thúy nhìn những giọt nước mắt rơi rơi vào chén cơm trắng, thì lòng cũng se thắt lại. Có lẽ để theo đuổi được giấc mơ cùng hoài bão, cái giá trả ra thật lớn, có nhiều người bỏ cuộc và quỵ ngã chỉ vì trong những lúc yếu lòng nhất, họ không tìm được ý chí thưở ban đầu, hay chính lúc đó, không có ai bên cạnh cho họ chút lửa để hi vọng của họ có thể sinh tồn lâu hơn. Tiểu Thúy bất giác rời khỏi ghế, đi đến chỗ Asha ôm cô vào lòng. Có được một vòng ôm ấm áp khiến cho Asha không ngừng khóc, khóc cho ra những uất hận, những dồn nén, những đau khổ ở nơi đất khách quê người mà chỉ mình cô nếm trải.
4 giờ chiều, tại khu chợ bán đồ rẻ ở Boston.
“Để cám ơn ột bữa cơm tuyệt vời như mỹ vị, mình quyết định dẫn cậu đến đây, thiên đường của Boston.”Asha rộn ràng lên tiếng.

Tiểu Thúy nhìn thấy nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt Asha thì cũng trở nên vui vẻ, cô gái này đúng là hồn nhiên quá mức, lúc cười thì như mặt trời, lúc khóc lại như thác lũ.
“Mà khoan đã!” Cặp mắt Asha đăm chiêu suy nghĩ: “Mang cái này vào!” sau đó từ túi mình, một chiếc kín đen to bản được chìa ra trước mặt Tiểu Thúy: “Nếu cậu mà không đeo vào thì cậu sẽ bị lũ ngựa đực nơi này xơi tái mất.”
Tiểu Thúy há hốc, loài người hiện đại còn có cả việc ăn thịt đồng loại để sống à, Asha thật là nói quá phô trương đi, dù sao đi chăng nữa bọn họ cũng rất văn minh và lịch sự, không lí nào lại luôn luôn bày ra một bộ dáng thèm thuồng như thế được.
Asha dẫn cô đi qua đi lại khắp các gian hàng và mua rất nhiều thứ, từ nhỏ nhặt có đến to lớn có, chẳng hạn như chiếc gối mây Trung quốc hay chiếc chăn lông cừu này, Tiểu Thúy biết rõ Asha mua chúng ình nên thật sự rất cảm kích.
Vui vui đùa đùa nói chuyện với nhau, bất ngờ một giọng nói quen thuộc từ đằng sau vang lại làm Tiểu Thúy ngay lập tức chấn kinh.
“Chồng đĩa này, lấy hết cho tôi.”
Tiểu Thúy quay đầu, cả cơ thể run lên cầm cập. Một thân ảnh cao lớn như đã khảm hàng ngàn lần trong tâm trí cô, đôi mắt ấy, chiếc mũi, đôi môi ấy, vẫn lạnh lẽo đến tê tái lòng người hệt như lần đầu cô gặp anh. Người đàn ông cũng quay về phía Tiểu Thúy, hai người nhìn nhau, trong mắt người đàn ông bỗng có gì đó biến đổi, nhưng rất nhanh, chúng lại biến thành một khối băng lạnh lẽo. Sau đó, không một lời nói được thốt lên, người đàn ông thản nhiên rời đi trong yên lặng.
Thấy Tiểu Thúy đột nhiên bất động, Asha nhanh chóng bắt kịp ánh mắt thất thần của cô: “Choa ngầu nha, siêu cực phẩm.”

Mãi đến lúc định thần lại, đôi chân bất giác chạy theo thì thân ảnh kia đã bước vào một chiếc xe Bently sang trọng và đắt tiền.
Chiếc xe nhanh chóng lướt qua, đôi mắt Tiểu Thúy đột nhiên lóe lên, bên môi xuất hiện một nụ cười đắt ý. Chiếc xe lao nhanh vun vút như một con cá kình, phút chốc biến mất dưới biển sâu muôn thẳm.
Asha hùng hục chạy đến, lúc bắt được tay Tiểu Thúy thì cũng hổn hển thở hắt: “Cực phẩm kia là thiên tài cậu cần tìm sao, sao hắn không nhận ra cậu?”
Tiểu Thúy trở nên điềm tĩnh, giọng điệu pha chút xót xa: “Có lẽ gia gia của mình thật sự đã thẳng tay.”
Asha không hiểu đầu đuôi, cả người chỉ biết ngơ ngác: “Gia gia cậu? Anh ta đi rồi làm sao bây giờ, biển người bao la muốn gặp lại cũng thật khó.”
Tiểu Thúy mỉm cười, bàn tay đưa lên đôi má đang ửng hồng của Asha khẽ xoa nựng, giọng tràn đầy lạc quan và tin tưởng: “Không đâu Asha, rất nhanh mình sẽ gặp được anh ấy thôi, nhưng trước hết mình phải tìm một người đã.” Đôi mắt Tiểu Thúy lộ ra một chút ranh mãnh cùng gian tà, chúng hoàn toàn được che giấu trong đôi cánh thiên thần đầy ánh sáng và chan hòa nắng gọi.


Bình luận

Truyện đang đọc