SĂN HỒ LY

Quả nhiên vừa mở cửa ra, đánh vào mắt cả hai là hình ảnh Mei bị trói vào ghế, miệng bị cột chặt. Hơn thế nữa, trên người cô ấy, có gắn một quả mìn.
Tiểu thúy đi đến gỡ miếng dán trên miệng của Mei. Không chần chừ, Mei lên tiếng: “Triệt, nơi này có mìn, mau chóng rời khỏi ngay.”
Xích Triệt ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào kết cấu của quả mìn trước mặt. Là một quả bom có thiết bị thủy ngân đặt vào, nghĩa là có một viên bi nằm trong ống thủy ngân, một khi di chuyển ,viên bi chạm đến đầu chốt thì không cần nói cũng biết kết quả là gì rồi. Gay ro hơn là, đồng hồ chỉ trên đó ba phút nhưng không hề chạy, chứng tỏ một khi phát hiện kẻ xâm nhập, bom sẽ được kích khởi ngay tức thì. Vậy nói trắng ra, họ chỉ có năm phút để cắt chốt và tháo bom.
Tiểu Thúy nhìn đôi mắt quắm sâu của Xích Triệt thì biết rõ ràng ca này không hề đơn giản, phải nói là vào sinh ra tử một lần nữa.
Trái ngước với sự bất an của Tiểu Thúy, Xích Triệt rất bình tình, anh tháo từng bộ phận của quả mìn một cách chuyên nghiệp. Từng thứ, từng thứ được dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng còn lại một công đoạn khó khăn nhất, hai sợi dây, một đỏ một trắng, xác suất 50-50, nếu sai thì tất cả xuống địa ngục, nếu đúng mọi người vẫn còn trên mặt đất này.
Xích Triệt tháo xong tất cả, quay sang nhìn Tiểu Thúy mỉm cười: “Còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Tiểu Thúy nhìn anh, khuôn mặt trở nên rất tập trung: “Còn 2 phút 30 giây.”
Không để ý đến việc Mei đang có mặt, anh đưa bàn tay mình lên má cô xoa nắn, giọng nói nhẹ nhàng như nguy hiểm chưa hề xuất hiện ở đây: “Bây giờ còn có cơ hội, em có thể đi ra mà không ở lại với tôi.”
Tiểu Thúy nhìn sâu vào đôi mắt của Xích Triệt, khẽ chấn động, người đàn ông chết tiệt trong lúc này mà muốn bỏ cô sao: “Không, em ở lại!” Lời nói Tiểu Thúy vang lên cứng rắn cùng khẳng định.

Xích Triệt nghe những lời đó, khóe môi nhẹ vểnh lên đắc ý. Quả thật, anh rất muốn nói với cô, nếu giây phút đó, cô nói muốn đi thì anh cũng phải giữ cô lại bên mình, anh rất ích kỷ, có chết anh cũng phải có cô bên người.
Nhìn cảnh trước mắt, Mei vài giây chấn kinh, rồi trong lòng nở một nụ cười khinh bỉ, “Tên tiểu tử, miệng nam mô bụng một bồ dao găm.”, cô quá hiểu tính của đứa nhỏ trước mặt, nếu nó đã cho người khác chạm vào tận đáy lòng của mình, thì còn lâu nó mới chịu buông tay. Đừng nói là đi, đến cộng lông chân của cô gái này cũng đừng hi vọng mà bay xa khỏi nó. Nhưng tình thế thật quá nguy hiểm, xác suất 50-50, nếu không đúng thì…
“Triệt, con dẫn cô bé này đi ngay, không còn thời gian nữa.” Mei gấp rút thúc giục.
“Ai nói không có thời gian, chúng ta còn đến hai phút. Hơn nữa, chuyện này do cô gây ra, nếu không giúp gì được thì hãy ngậm miệng lại, tôi không có tính rãnh rỗi, đến đây rồi thì sẽ không tay trắng đi về.”
Mei nhìn Xích Triệt trước mặt, khẽ mỉm cười, trong lòng thầm lắc đầu, bao năm vẫn vậy, đối với ai cũng lạnh lùng như băng, lời nói phát ra đầy rẫy sát khí cùng cai nghiệt, thế nhưng, trong đó lại chứa chan một sự lo lắng và quan tâm vô cùng. Cô cũng rất hiểu đứa nhỏ này, một khi đã quyết sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Xích Triệt nhìn hai sợi dây trước mặt bỗng hỏi Mei.
“Là do gia tộc Furihasama làm sao?”
Mei nhìn Xích Triệt không nói, ngầm đồng ý. Nếu là lúc trước, cô sẽ phủ nhận, dù sao gia tộc đó với đứa nhỏ này còn có mối quan hệ. Nhưng giờ đây, bọn họ thẳng tay với người mà cô yêu quí nhất trên đời, thì cô không thể nào cho phép. Đã đến lúc, nó không cần quan tâm với lời hứa năm xưa nữa rồi…
Xích Triệt khẽ mỉm cười nguy hiểm. Sao đó ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thúy.

“Nếu là em, em sẽ cắt dây nào?”
Tiểu Thúy khó khăn trả lời, vì rõ ràng, bọn kia không cho họ một đầu mối nào để có căn cứ chắc chắn mà phán đoán. Bây giờ, e chỉ là nhờ vào trực giác thôi.
“Giây đỏ.”
“Tại sao?” Xích Triệt hỏi.
“Vì em nghĩ, màu đỏ của máu thể hiện cho sự trung thành và rột rửa ô nhục của người Nhật Bản, không phải các samurai thời xưa điều tự kết liễu mình như vậy sao. Hơn nữa…” Tiểu Thúy có vẻ ấp úng nói. “Asha có cho em coi vài bộ phim truyền hình, người ta cắt toàn dây đỏ là đúng.”
Lời nói của Tiểu Thúy thốt ra khiến Xích Triệt không khỏi bật cười, cô gái này thật là hết chỗ nói đi, mê phim truyền hình đến thế là cùng.
“Còn bao nhiêu thời gian nữa?” Xích triệt lại hỏi, lúc này thời gian mới là thứ quý báu nhất
“1 phút 30 giây.” Tiểu Thúy lên tiếng.
“Đừng chần chờ nữa, cắt ngay đi, nếu là không phải, các người vẫn còn thời gian để thoát.” Mei toát mồ hôi lên tiếng, nếu cả ba cùng chết vậy hãy để cô xuống địa ngục đi.

“Câm miệng!” Xích Triệt gằn giọng khiến cả Mei lẫn Tiểu Thúy cứng đờ ra, nhưng rất nhanh mọi người điều hiểu, anh sẽ không bỏ lại ai.
“Tiểu Thúy, đem kiềm đặt vào dây đỏ đi.” Xích Triệt ra lệnh.
Tiểu Thúy đớ người ra, không lẽ anh tin vào phán đoán vô căn cứ của cô, nhưng rất nhanh, Tiểu Thúy vẫn đem kiềm kề vào dây đỏ. Mắt nhìn Xích Triệt đợi hiệu lệnh của anh.
Thời gian đang trôi qua trong hồi hộp và thở gấp, không gian như ngừng lại, nếu sai lầm thì sẽ thịt nát xương tan. Từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của cả ba người. Tất cả đang tập hợp các sự việc liên quan để tìm manh mối, cắt một sợi dây chỉ vì mấy bộ phim truyền hình thì nhảm nhí hết sức, tính mạng chỉ có một lần, đánh cuộc sai sẽ xuống địa ngục.
“Còn 40 giây!” Tiểu Thúy thông báo, tay cô không ngừng run run, quả thật cô không thể xâu chuỗi được gì cả. Chỉ còn 40 giây, nhưng họ chỉ có 10 giây để vô hiệu hóa quả bom, 30 giây còn lại để rời khỏi ngôi nhà này. Bởi vì, một khi thiết bị gây nhiễu dừng hoạt động, thì hình ảnh trước ngôi nhà cũng trở lại bình thường, tia hồng ngoại sẽ được giăng lại như cũ. Đến lúc đó, khi bọn họ tháo chạy, báo động sẽ được phát ra, hình ảnh sẽ bị tóm gọn trong tích tắc.
Xích Triệt vẫn trầm ngâm, đôi mắt vẫn híp sâu như xoáy vực, mọi suy nghĩ điều không ai biết. Bất ngờ…
“Tiểu Thúy, chuẩn bị đi.” Xích Triệt ra lệnh, quả thật bản thân anh cũng không thể xâu chuỗi được gì, mìn ư, khốn kiếp, tại sao lại là mìn, tại sao lại xảy ra một lần nữa. Nhưng ý nghĩ rối tung ồ ạt xông tới, bỗng một tia sáng chợt lóe lên, đột ngột một đoạn hồi ức chợt về.
“Cha, con tìm thấy cha rồi.” Xích triệt vội vàng tháo bỏ cửa ngục, những tia sáng lặng lẽ chíu vào một thân ảnh gầy rò trước mặt, đã hơn 10 năm, anh đã không gặp người đàn ông này, người đàn ông yêu anh bằng cả tấm lòng người cha.
Lập Trì Hunter nhìn đứa con trai, nước mắt không khỏi trào ra: “Con trai, đừng lại đây.”
Xích Triệt trong chốc lát đớ người, thật khốn kiếp, tên Lập Hoành kia dám đặt bom, mà quả bom chỉ còn có ba phút.

“Cha, con sẽ không để cha có mệnh hệ gì.” Sau đó, như một tên điên bay lại, các động tác tháo lắp nhanh chóng và chuyên nghiệp, cuối cùng chỉ còn hai dây, cũng một đỏ một trắng.
….
“Bùm”
Tiểu Thúy nhìn đồng hồ còn 35 giây, đưa kiềm định ấn xuống thì “Bộp” Xích Triệt đã nắm tay cô, đôi mắt khẽ ánh lên ý cười nham hiểm.
“Không phải dây đỏ.”
“Vậy là dây trắng?” Tiểu Thúy nhìn anh.
“Em chỉ nói đúng một nửa, vì nếu em cắt đi dây trắng thì chúng ta cũng sẽ tan xác …” Xích Triệt vừa sờ vào sợi dây, nhanh chóng bóc đi lớp vỏ của nó: “Vì sợi dây trắng và đỏ không phải là mục đích của hắn, mà mục đích của hắn chính là nó, sợi dây ngầm ẩn bên trong sợi dây trắng này.” Xích triệt vừa nói vừa đưa sợi dây mỏng kia lên, không đợi Tiểu Thúy đưa kiềm, anh đã tự mình dật đứt, quả nhiên quả bom không hề kích nổ.
Cả ba người cùng nhẹ nhỏm, từng giọt mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống. Tiểu Thúy lúc này mới nhìn anh tò mò: “Sao anh biết là dây trắng?”
Xích Triệt xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Tiểu Thúy, trong lúc con người ta bối rối và gấp gút, một phần trí não của chúng ta sẽ mất đi những phán đoán tỉnh táo và khách quan, rõ ràng hai sợi dây có độ lớn mặc dù coi là như nhau, nhưng đã là một thợ săn, thì cho dù là nhỏ nhất cũng phải thấy được. Tên kia rất khôn khéo, dấu đi sợi dây “ngầm” vào trong sợi dây trắng, đặt ra giới hạn thời gian dồn ép để chúng ta không còn tỉnh táo mà bị chi phối.” Xích Triệt nhìn cô phân tích rõ ràng, nhưng anh vẫn cố ý giấu đi một điều, quả thật, đối mặt với người thân yêu của mình, thì mọi lí trí gần như sụp đổ. Hơn nữa, để có thể tháo được mánh khóe này, anh đã mất đi một thứ vô cùng quý giá trên đời - người cha của anh.


Bình luận

Truyện đang đọc