SÁT THỦ MÙ – THE BLIND ASSASSIN

Dựa theo chỉ thị, hôm nay tôi đã có thể tháo thạch cao xuống, đồng thời cầm lấy tấm ảnh X-quang mà không biết là của ai lên, phía trên là xương tay trái đã được thẩm tách hoàn hảo.

Hiếm lắm mới có ngày Jung YunHo không đi cùng như ngày hôm nay, lúc quay về, cước bộ của tôi ngập tràn sự hăng hái.

Đôi khi lơ đãng lại luôn luôn phát hiện ra rất nhiều chuyện to lớn, như bây giờ chẳng hạn, rất nhanh tôi liền phát hiện có kẻ không ngừng duy trì khoảng cách không xa không gần ở sau người mình, đường đi lại trước sau như một.

Có kẻ theo dõi. Điều này thật kỳ quái, chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi sao? Tôi bắt đầu thả chậm cước bộ, tìm đúng thời cơ mà lật ngược vai trò —— theo dõi lại.

Sau khi đi được vài con đường, tôi cho rằng đây chỉ là những kẻ bình thường, bọn họ sau khi đi vòng quanh theo tôi được vài lần liền trở thành mục tiêu theo dõi của tôi. Thật là, hại tôi căng thẳng vô ích. Bất quá, đạo hạnh mặc dù kém, nhưng vẫn có thể nhìn ra nguồn gốc, không phải cảnh sát, nhưng giống như tác phong nhất quán trước kia của sát thủ khi điều tra.

Thì ra là cùng nghề a.

Xác định sau khi đã cắt được đuôi, tôi chui vào một quán café rồi ngồi xuống, sau khi tùy tiện kêu một thức uống liền bật điện thoại gọi cho cha.

“Có cái đuôi a.”

“Nga, bên nào?”

“Ồ, tại sao lại hỏi như vậy?”

“Kỳ hạn sắp tới, nếu con vô tình giết thằng nhóc đó, ông chú chân thọt sẽ chuẩn bị bày mưu khác cao hơn.”

“Đừng mang hắn ra chơi đùa như vậy.” Cô gái bưng đồ uống tới bị ngữ khí lạnh lùng của tôi làm cho hoảng sợ, “Thời gian chưa đến, vẫn chưa tới phiên bọn họ la lối om sòm.”

“Đừng nóng vội, chỉ là nhìn tình hình, trước khi thời gian chưa tới, sẽ không động thủ.”

“Không sợ rút dây động rừng?” Kiểm sát trưởng ba ba thì quên đi, Jung YunHo cũng không phải một loại người đơn giản. Bất quá, tại sao vẫn chưa từng nghi ngờ tôi dù chỉ là một chút, tôi vẫn nghĩ không ra.

“Đó chính là chuyện của bọn họ. Thế nào, khi nào trở về cha cho con đón tiếp nhé?”

“Vẫn còn một tuần.”

“Được a, cha chờ con trở về.”

Cúp điện thoại, một hơi uống hết thức uống. Tôi bước ra khỏi quán café, vòng hướng đường xa bước về.

Mở cửa phát hiện Jung YunHo ngồi ngây người ở một bên, trước mắt là bức họa mà tôi hoàn thành mấy ngày hôm trước.

“Về rồi à, tay thế nào, bình phục tốt không?”

Tôi giơ tay trái lên, đem tấm ảnh X-quang đưa cho hắn.

Jung YunHo nhìn nhìn, ý bảo tôi qua đây ngồi xuống. Tôi đi rồi ngồi xuống cạnh hắn, sau đó chỉ chỉ bức họa của tôi.

“Tôi muốn nhìn một chút.” Hắn cười cười, dường như có điểm mệt mỏi, “Tuần tới là lần kiểm tra lại cuối cùng đúng không?”

Tôi gật đầu.

“May là bình phục khỏe mạnh…” Hắn nhẹ nhàng cầm tay trái tôi lên, bật cười.

Là ảo giác sao? Làm sao lại cảm thấy bộ dạng của hắn dường như rất cô đơn.

“JaeJoong a, cậu sống ở đâu vậy? Có thể nói cho tôi biết không… Sau này tôi có thể đi tìm cậu chứ?”

Rỗi việc tới ôn chuyện cũ à? Sát thủ không làm những chuyện này.

Lấy sổ ghi chép viết địa chỉ lên. Tôi rất thành thật, đây chính xác là địa chỉ nhà tôi, bất quá nhiều năm trước, vẫn chưa xảy ra một sự kiện với gia đình của một học sinh trung học Kim JaeJoong bình thường.

Thế nhưng ở nơi đó, mãi mãi không tìm được Kim JaeJoong. Hơn nữa, mày còn thể sống đến lúc này sao?

“Nói thật là, tôi lo lắng việc cậu phải ở một mình… Nếu như sau này có cần cái gì, cứ tới tìm tôi, chúng ta… cũng xem như là bạn bè đúng không?”

Tôi nhìn hắn mỉm cười. Thì ra anh kết bạn như vậy sao?

“Thật kỳ lạ, cậu rõ ràng không thể nói, nhưng lại luôn khiến tôi có cảm giác giống như cậu có thể nói vậy.”

Cảm giác không sai, tôi nói năng rất lưu loát.

“Cậu không có thanh âm nhưng bao giờ cũng cười đến thông hiểu như vậy… Giống như toàn bộ thế giới cậu đều có thể nhìn và hiểu được.”

Haiz, cái này là ảo giác ảo giác, tôi cười là bởi vì tôi tự mình chuốc lấy cực khổ – giả làm kẻ câm, ngoại trừ vẻ mặt này, chẳng lẽ anh còn hi vọng tôi khóc? Quả thực, đôi khi nhìn bộ dạng trở nên ngốc nghếch của anh, lại không thể mở miệng chửi được, tôi liền muốn khóc.

“Tại sao vậy, JaeJoong? Cậu luôn luôn mỉm cười khoan dung như vậy, luôn luôn…”

Không có a… Nụ cười của tôi rõ ràng rất gian ác. Aish, khóe miệng thiếu chút nữa là cong lên rồi.

“Bức hoạ của cậu cũng ôn nhu như vậy, trong ôn nhu mang theo đau khổ… Tôi từng nghe người khác nói qua, chỉ người có nội tâm phong phú mới có thể vẽ ra loại tranh này.”

Ai nói vậy, ló mặt ra rồi đấu với tôi mau, tôi không đánh tàn phế thằng đó là không được… Tôi là sát thủ, không phải là họa sĩ đâu Jung thiếu gia.

“JaeJoong… Tôi có thể ôm cậu không?”

Hả?

Vẻ mặt của tôi trong nháy mắt không điều khiển được, Jung YunHo xấu hổ giải thích: “Cái đó, chính là ôm… Giống như bạn bè… ôm một chút.” Hay thật, vậy mà còn đỏ mặt.

Nhìn tôi không có phản ứng, hắn lại thì thào: “Haiz, quên đi… Tôi nói đùa thôi.”

Tên này thích tôi sao? Nhìn bộ dạng hắn ngồi ở bên cạnh giống hệt như chịu ủy khuất, tôi liền bắt đầu nghĩ loạn trong đầu. Nếu như thực sự là như vậy, cái tin đồn ‘Gia đình họ Jung – thiếu gia YunHo yêu một người đàn ông’ này có thể bán được bao nhiêu tiền?

Tôi vừa tính toán trong đầu vừa nhìn bên mặt hoàn mỹ của Jung YunHo.

Haiz, quên đi quên đi, ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào, dù sao cũng phải rời khỏi rồi, nói không chừng chính là vĩnh biệt.

Tôi xịch tới, vươn hai tay đem hắn ôm vào trong ngực. Hắn đầu tiên là run lên, sau đó mới chậm rãi đặt tay lên lưng tôi.

“JaeJoong…” Thanh âm này hoàn toàn là đang làm nũng.

Tôi đan ngón tay vào nhau, xem như là câu trả lời. Không được nói thật đúng là đau khổ a.

“JaeJoong… Khi cậu đi rồi, lúc đó chỉ còn một mình tôi.”

Quay về đi, người cha làm kiểm sát trưởng của anh vẫn khỏe mạnh mà.

“JaeJoong a…” Hắn động đậy, đem khuôn mặt chôn xuống cổ tôi.

Tiếp tục đan ngón tay, không được nói thực sự rất đau khổ.

“Mẹ… Em gái… Tất cả đều không có ở đây, cậu cũng phải đi rồi…”

Đã nói là cha anh vẫn khỏe mạnh rồi mà.

“Tại sao lúc đó cha chỉ chọn cứu tôi chứ… Tại sao lúc đó chỉ có một mình tôi có cơ hội cứu sống lớn nhất cơ chứ…”

Điều này… Tôi làm sao biết được. Có lẽ là trong lúc nguy nan, phán đoán cha anh làm ra có thể là chuẩn xác nhất, cũng là vô tình nhất.

“JaeJoong… Nếu như tôi chết đi thì tốt rồi… Như vậy sẽ không còn lại một mình tôi nữa…”

Này, anh rốt cuộc có nghĩ rằng mình có cha không vậy?

“Chỉ còn một mình tôi…”

Cổ một trận ẩm ướt, Jung YunHo khóc.

Tôi nhăn mặt. Này, làm cái gì vậy, đừng khóc chứ…

Hắn ôm chặt lấy tôi, thân thể tôi cứng ngắc, không dám động đậy.

“JaeJoong…” Thanh âm của hắn nghẹn lại, ôm thân thể của tôi mà run lên chầm chậm. Thân thể của tôi cũng run lên theo hắn, dao động đến trái tim, tiết tấu bị xáo trộn vài nhịp.

Tôi nhớ tới nhiều năm trước, cha cũng ôm tôi như thế này, tôi chôn đầu vào cổ ông ra sức khóc nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra. Tay ông nhẹ nhàng xoa lên lưng tôi, vừa ở bên tai tôi nói không sao, không sao, không sao cả.

Ôm Jung YunHo, tôi cũng học dáng vẻ của cha mà xoa lên lưng hắn. Tôi cũng muốn nói không sao, không sao cả.

Nhưng không thể mở lời.

Bình luận

Truyện đang đọc