SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

<biệt hiệu của tôi có lẽ quá dài? Cậu có thể gọi tôi là Shiru>(Shiru)
<sao cũng được? Nói cho đối phương khoing phải là tự tìm chết đó chứ?>(Haruto)
Haruto cười mỉm đáp lại, không ngờ kẻ này lại có thể nói ra đích danh tên mình như vậy?
<cũng không hẳn? Bởi cậu đâu có tịnh giúp lũ Huyền Long Điện?>(Shiru)
<nhưng ta vẫn giúp đó thôi?>(Haruto)
<nhưng cái giá cậu đòi chúng không hề rẻ chứ?>(Shiru)
<cũng không hẳn?>(Haruto)
Cô gái kia khúc khích cười, cậu thiếu niên này quả nhiên kiệm lời, nó làm xung quanh cậu như có một vầng bí ẩn không thể nói ra bằng lời hay cách nhìn.
<tôi có thể mạn phép hỏi rằng thứ cậu đang dùng là gì?>(Shiru)
<Nếu ta nói thì ta sẽ được gì?>(Haruto)
Shiru cười nhưng nụ cười này không thể nói là có thiện chí, một mặt đen tối, Shiru che miệng đáp lại
<có lẽ cậu sẽ có diễm phúc chết dưới tay tôi thì sao?>(Shiru)
Haruto không nói gì, nhàn nhạt cười, quả nhiên một kẻ muốn tìm chết nhưng cậu đang không có hứng giết người. Cứ ngỡ lũ Huyền Long Điện mới là những kẻ ếch ngồi đáy giếng? Thì ra lũ này còn ngu hơn thế.
<đùa thôi? Đùa thôi? Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy?>(Shiru)
<nè nhé?>(Haruto)
<?>(Shiru)

<trên thế gian này? Hiếm kẻ nào dám thách thức ta đấy>(Haruto)
<ý cậu là.....!!!!!>(Shiru)
Con mắt Shiru vừa đánh lại đã bị một áp lực khung bố công kích mạnh vào thâm tâm, cơ thể cứng đơ không thể di chuyển vì sợ hãi, từng thớ cơ, lỗ chân lông lạnh dần, cảnh báo con quái vật kia thực sự nguy hiểm chứ không như vẻ ngoài học sinh của nó.
<ý ta là thế đấy>(Haruto)
Cậu bật lên, đột ngột nhảy xuống nơi của Huyền Long Điện đang chiến đấu, bao bọc họ bởi một màn sương đặc đen rồi biến mất trong hư không . Đến bây giờ, Shiru mới khuỵ xuống vì thứ áp lực vô hình kia, không thể tưởng tượng được đây là lần đầu sau bao nhiêu năm cô cảm thấy sợ hãi.
Gạt bỏ cảm giác ớn lạnh đó, Shiru đứng dậy, thở đều mà nói lớn
<tất cả rút lui!>(Shiru)
Những nữ nhân áo đen kia nghe thấy thì dừng lại, cũng biến mất vào hư không. Ở chiến trường này, coi chừng chỉ còn có mình cô
<coi như ngươi may mắn lần này! Thiếu niên kia!>(Shiru)
Xong câu nói, cô cũng biến mất. Liên kết bắt đầu bị phá vỡ, để lại khung cảnh nhộn nhịp của thành phố.

Bóng đen xuất hiện ngay phía dưới cây anh đào, bước từ đó là Haruto xuất hiện đầu tiền với nhưng cô gái kia là những kẻ bê bết đi ra sau, khuôn mặt không thể giấu nổi sự mệt mỏi, có người còn đau đớn khi các thớ cơ bị tàn phá, ngồi một đống dưới gốc cây.
<chuyện này vẫn phải lần nữa cảm ơn cậu, nếu không có cậu ứng cứu, chúng tôi có lẽ đã chết rồi>(Konoka)
Konoka kính cẩn cúi nhẹ người , một mặt biết ơn vô cùng khi cậu ứng cứu mà cũng một phần lạ vì lí do cậu ứng cứu?
Haruto đưa nhẹ tay ra, Konoka cũng ngơ ngẩn mà nắm lấy nó nhưng cô không ngờ được kẻ này lại trơ trẽn

<Nắm cái gì? Ý ta là chút phí ứng cứu>(Haruto)
<Eh?>(Konoka)
<nè! Ngươi đang dày mặt quá đấy! Không phải chính ngươi mới là kẻ ra tay trợ giúp sao!?>(Lira)
Haruto quay lại, nhàn nhạt nói, không chút biểu cảm gì quá đặc biệt
<vậy nếu ta không trợ giúp thì các ngươi còn đứng được ở đây?>(Haruto)
<ư....điều này quả thực ta không thể bác lại nhưng thế nào ngươi cũng quá tiểu nhân!>(Lira)
<ta cũng đâu có nói là người tốt? Ngươi không hiểu sự trung lập sao?>(Haruto)
<ta.....>(Lira)
Không để mọi chuyện xấu đi, Konoka dù gì cũng đã biết trước nên cũng không bất ngờ nhiều, liền đi tới hoà giải.
<thôi được rồi! Tôi rất biết ơn khi cậu tương trợ! Cậu muốn gì cứ yêu cầu? Nếu chúng tôi có, chúng tôi sẽ giao nó cho cậu>(Konoka)
Dù Hanako không nói nhưng cô biết rằng để được một phần hôm nay, tất cả đã nhận rất nhiều đan phẩm quý của cậu, cho nên chút đồ này có gì mà phải tiếc nữa? Chỉ hắn tiếc bọn cô còn có thể nói có lý nhưng cô mà tiếc hắn thì khác gì kẻ trơ trẽn như Lira nói ban nãy? Cãi thế nào thì phần thắng chỉ có thể thuộc về Haruto.
<hãy dẫn đường>(Haruto)
Konoka gật nhẹ đầu, Hanako cũng đã nói rằng dù cậu có yêu cầu gì nếu thực hiện được thì cứ thực hiện, cho thì cứ cho hắn, không phait tiếc thứ gì? Vì thường thức của hắn cao tới nỗi những bảo vật của Huyền Long Điện chưa chắc đã lọt được vào mắt hắn, nếu nói thẳng ra đối với hắn là phế vật cũng chẳng sai vào đâu được.
Dẫn qua những gian phòng nhỏ, cuối cùng Konoka mở một căn phòng ra, cánh cửa vừa được mở ra thì những nguồn năng lượng đã ồ ạt tuôn trào ra làm tóc cả hai có chút đung đưa nhẹ.

<ra đây là phòng chứa thần khí?>(Haruto)
Haruto bước vào, bên trong là những bảo kiếm, khiên thần, gương trừ tà và các loại phụ khí phòng thân như dao cổ, phi đao, phi tiêu được treo gọn ngăn nắp khắp tất cả bước tường. Một bên kia cậu để ý còn có giáp nhẹ , chúng luôn toả ra ánh sáng vàng kim chói loá nhưng tiếc là cũng không phải hạng cao cho lắm, chí ít là đó theo con mắt của Haruto mà nhận xét. Nhặt từng món lên nhìn, cậu chưa thấy thứ gì ưng ý cho lắm! Cũng chẳng trách được là yêu cầu của cậu quá cao, thần khí như phế khí.
<quả nhiên không có thứ gì khiến cậu hài lòng>(Konoka)
<cũng chưa thể kết luận, phải tìm kĩ mới thấy, các ngươi treo nhiều vậy? Đâ phải biết thứ gì mạnh hay không?>(Haruto)
Konoka gật đầu, những thứ này đã được lưu giữ từ rất lâu, có thứ có nguồn gốc năng lực, có thứ vô danh cổ binh, chỉ cần chọn sai cũng có thể biến mình thành tàn phế cả đời, nhất là những ma khí vô danh.
<nè, cậu có thể cho tôi biết về thứ cậu dùng để tạo lượng phục hồi đáng sợ như vậy không?>(Konoka)
Đang chủ đề binh khí nhưng hai từ sức mạnh đã được gợi ra làm cô không khỏi băn khoăn về thứ Haruto sở dụng.
Vẫn đang chọn lựa, Haruto đáp lại
<đó chỉ là một năng lực đơn giản của những Paladins>(Haruto)
<Pale.....Paladins?>(Konoka)
<ngươi có thể coi đó là một thủ hộ cũng được>(Haruto)
<tôi chưa hiểu lắm>(Konoka)
<nói quy lại chúng như là những kẻ đứng sau chiến tuyến để hộ trợ cho ngươi những thứ cần thiết, như "Ám Cường" ta sử dụng khi trước, nó cung cấp cho ngươi nhiều thứ phải không? >(Haruto)
<không thể nói rằng nó đã phá vỡ quy luật của tạo hoá vì nó giữ cho cơ thể ở trạng thái bất tử! Nhưng nó chỉ có hỗ trợ hồi máu và năng lượng thôi sao?>(Konoka)
<không hẳn? Nó có nhiều dạng tăng cường, ví dụ như tăng điểm sát thương, tăng phòng thủ, tăng năng lượng hay hổi máu, thậm trí cả khiên phép>(Haruto)
<tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!>(Konoka)
Konoka hào hứng vì được chỉ dạy, đối với nhưng kẻ nơi dị thế Paladins và skill của chúng chẳng còn xa lạ nhưng đối với Konoka thì nó mới mẻ vô cùng nhưng đâu có biết Paladins là nhưng kẻ bị ưu tiên hạ thủ trong chiến trận trước chứ? Nếu muốn cậu chỉ dạy thì ít nhất cũng tăng cái mức tư duy đòn đánh lên.
<còn vể những nữ nhân áo đen? Chăcs chắn ngươi biết?>(Haruto)

<cung không phải không biết!? Chúng là một giáo mới thành lập và xưng quyền vài ngày nay nhưng không ngờ chungd lại mạnh tới vậy?>(Konoka)
<mới? Hãy nói rõ>(Haruto)
<tôi cũng khôhg biết chính xác cách chúng hoạt động như dường như chúng đang được chia sẻ sức mạnh từ một kẻ nào đó đứng phía sau bức màn chiến địa! Cậu cũng để ý rồi phải không? Cứ khi một vết thương trúng cơ thể chúng, nó sẽ lành ngay lập tức, một khi có kẻ bị đánh gục? Chúng sẽ lập tức đứng dậy mà di chuyển khó đoán và quyết liệt hơn>(Konoka)
<giống như kiểu điều khiển rối nhân?>(Haruto)
<chính xác là như thế, ban đầu chúng dùng thực lực riêng để đánh nhưng càng về phía cuối, chúng như được mắc vào mình một sợi dây cước không màu, nó có dạng như kiểu Paladins hộ trợ như cậu nói khi đầu>(Konoka)
<cũng có thể chứ? Nơi đây cũng không thiếu gì nhưng thuật pháp hay linh pháp có thể trợ giúp phía sau như thế >(Haruto)
<cũng không biết những kẻ xưng rằng Tà Vương Giáo Hội này xuất phát từ đâu? Nhưng có lẽ chúng đã thành lập từ lâu, nhân lúc tam thế sát nhập mới ló mặt để mà du nhập luôn vào những thế lực siêu linh khác>(Konoka)
<vậy là.....chúng đã tự động tấn công các người?>(Haruto)
<phải>(Konoka)
<nếu là về kẻ đứng đầu, ta có lẽ đã gặp mặt>(Haruto)
<vâng? Ý cậu là.....>(Konoka)
<đúng! Có kẻ năng lực dạng Paladins đứng phía sau là đúng một phần>(Haruto)



__________
Còn nữa


Bình luận

Truyện đang đọc