SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

<tên khốn! Đau quá!>(Lira)
<ngươi không thể im lặng một chút sao? Ngươi kêu nhiều quá rồi đấy? Có để cho ta dùng bữa?>(Haruto)
<thôi thôi cả hai dừng lại đi! Nhất là con đó Lira! Là do con hiểu lầm mà va vào tường đó chứ?>(Hanako)
Trên bàn ăn trải dài tới gần cửa ra vào, Lira ngồi gần Konka ôm xoa mũi đang đỏ lên của mình, tức giận nhằm thẳng mặt Haruto mà kêu lên. Hàng trăm nữ nhân ngồi suốt theo dọc cả bàn đang dùng bữa, ăn uống, không ai dám ý kiến gì về việc Haruto dùng bữa cùng. Riêng Haruto thì khác? Chiếc ghế đầu bàn bình thường là do Hanako ngồi bây giờ đã nhường cho cậu mà cô ngồi chiếc ghế bình thường ở bên cạnh cậu.
Sau khi nghe nhóm của Konoka bị tấn công không lí do, Hanako đã hoảng loạn và lo lắng vô cùng, lập tức từ khu Cấm Điện trở về nhưng sau khi biết Haruto giúp thì nhẹ lòng thở phào. Cũng không tới mức quỳ xuống như Konoka kia nhưng cách mà Hanako cúi đầu lại gần như sát cả đầu xuống đất.
<sư phụ! Con có điều cần nói>(Lira)
<có điều gì làm con thắc mắc sao?>(Hanako)
<con rất biết ơn hắn vì đã cứu con và mọi người>(Lira)
<ừm>(Hanako)
<và cũng biết ơn hắn khi cho Konoka nee-sama Linh Cường>(Lira)
<còn gì nữa nào>(Hanako)
Inh!
Lira chống mạnh tay lên bàn ăn
<nhưng cớ sao hắn lại được phép ngồi ăn giữa một đống nữ nhân thế này!? Hắn là người ngoài kia mà?>(Lira)
<vì những lí do con nếu ra ở trên đó? Không phải hai đứa đã từng rất thân thích sao?>(Hanako)
<nhưng đó là chuyện khác mà sư phụ?>(Lira)
Lira bé giọng dần, cô không cãi được nữa? Kể cả những thành viên khác cũng không phản bác lại việc một nam nhân ngồi chung một mâm, dùng chung bát đũa.
Konoka thấy vậy thì không biết làm sao? Chỉ biết vỗ vai cảm thông với cô, vì giờ đây nơi đây chẳng khác gì nơi nương thân thứ hai của Haruto, có khi Hanako còn phải phục cậu vài phần. Cậu không ra tay thâu cả Huyền Long Điện đã là may mắn chứ nói gì vài ba bữa cơm? Mà trông hắn xem? Có coi như là đang ăn bữa bình thường không hay là đại gia hưởng lạc? Một mình ngồi trên ghế chủ, một bên là nữ chủ đang ngồi nhẹ nhàng gắp đồ, trò chuyện với hắn? Đúng thực kẻ mạnh thì luôn trên núi cao.
<không phải ta đã quá nhún nhường hắn sao?>(Lira)
<không hẳn?>(Konoka)
<chị không cảm thấy hắn quá ngạo mạn ở cái độ tuổi này sao?>(Lira)

Konoka lắc đầu, đối với cô cảm giác ở gần cậu không giống như bao kẻ ngạo mạn khác.
<sự ngạo mạn đó không phải thứ để quyết định cậu ta bao nhiêu cái tuổi, cái đáng nói ở đây là cách cậu ta hành động mà thực hiện cái ngạo mạn đó>(Konoka)
Lira đôi phút ngẫm nghĩ, quả thực tỏng ngụ ngôn những kẻ coi thường, ngạo mạn chà đạp kẻ khác sẽ chẳng có kết cục hơn kém gì một con thú vật nhưng cậu ta thì khác! Ngạo mạn mà cũng hung bạo vô cùng nhưng cái kết cục lại là chẳng lôi đâu ra cái con thú vật như trên, tất cả đều như chỉ là chữ với giấy lộn khi lấy cậu ra mà so bì. Đã không bị trời trừng trị thì thôi đây còn ngạo mạn, tự tung chán!?
<hắn lấy đâu ra cái năng lực quái vật như vậy?>(Lira)
Lira giờ đang tự thông suốt bản thân mình, ngẫm lại giờ mới thấy năng lực kì quái của cậu không biết bắt nguồn từ đâu? Hỏi chưa chắc cậu đã chịu nói. Đến cả thần lửa Ignis còn không chung hàng, không có khả năng đả đụng! Cứ ngỡ Huyền Long Điện mói là thế lực ngoại năng của Trái Đất này nhưng chẳng biết lòi từ đâu ra một tên quỷ không ra quỷ, thân không ra thần, tới cả nhân loại cũng phải quy hàng trước năng lực của hắn. Mà cũng bỏ đi! Cơ bản sức mạnh của hắn chỉ cần biết tới hai từ đơn giản "bá đạo"!
<có vẻ con bé vẫn hơi dị nghị cậu, mong cậu bỏ qua cho>(Hanako)
<ta không quan tâm nhiều lắm?>(Haruto)
<điều đó sẽ rất tốt nếu cậu đã nói vậy>(Hanako)
<về cái thế lực đang ra sức áp chế Huyền Long Điện, ta không tin ngươi không biết chút gì>(Haruto)
<quả đúng như cậu nói, chúng không hẳn là quá mạnh nhưng chúng có một đề kháng cực kì tốt do kẻ nào đó ngoài vọng chiến địa giúp đỡ, dù không phải người của hành tinh này nhưng cơ thể và sinh lý vẫn là vấn đề ngáng chân các môn đồ lại>(Hanako)
<có lẽ nó đúng? Nhưng các ngươi còn lo gì? Không phải Linh Cường đã nằm gọn trong tâm trí Konoka rồi sao?>(Haruto)
<đúng vậy thực nhỉ?>(Hanako)
Hanako ngước theo ánh mắt của Haruto nhận thấy Konoka đang đùa , trêu ghẹo Lira một cách vui vẻ cũng an lòng phần nào. Nhưng không thể phủ nhận rằng cô cũng như Lira, thân phận năng lực của Haruto không khỏi hiện lên trong đầu cô bằng những dấu hỏi to đùng. Chỉ sợ có ngày Lira phạm phải sai lầm chết người? Khi đó lời hứa với cha mẹ con bé cô biết ăn nói thế nào? Cũng may mắn rằng Haruto không phải kẻ chấp nạt con nít ranh, không bận tâm nhiều tới cảm xúc của Lira hôm đó hay trong hiện tại, không thì......khó nói lắm.
Giờ đây tất cả đã xong bữa của mình, người người đứng dậy thu dọn, một mình Haruto tay đút túi quần lang thang phía bên ngoài tìm nơi nào đó mát mẻ ngủ.
Nhưng có lẽ trời đất lại muốn cản trở lại cái điều cậu vui thích bây giờ.
Uỳnh! Uỳnh!
Từng tiếng rúng động, rung chuyển mặt đất vang lên, mang theo những cái cây rung lắc mình như sắp đổ tới nơi. Không! Không phải Huyền Long Điện độc lập rung chuyển mà cả hành tinh này đang phản ứng lại trước một thứ gì đó!? Quả nhiên không phải cậu khi sau khi sự rung chuyển trời đất ngưng lại, một tiếng gầm rú vang ầm cả một mảng trời lên, inh tai nhức óc vô cùng.
<một con quái thú?>(Haruto)
Haruto chẳng lấy làm ngạc nhiên khi tiếng gầm hung mạnh của "thứ gì đó" nằm ngoài vòng hiểu biết của thần linh, nhân loại, quy luật vang lên, theo đó cả tiếng sấm rền mỗi lúc một to dần.
<ngài có sao không?>(Hanako)
<bỏ câu hỏi đó đi! Ta có điều cần ngươi giải thích ngay bây giờ!>(Haruto)

Không còn cách nào khác! Điều này xảy ra quá sớm! Cùng một điều không thể qua mắt kẻ này, Hanako đành mím môi mà kể lại sự thực.
Nguồn gốc của việc Huyền Long Điện ngự trị nơi đỉnh núi này.



<Em cảm thấy không được khoẻ? Liệu em có đi xem pháo hoa được với chị không?>(Konaha)
Trong căn phòng tĩnh lặng, cô gái tay cầm bát cháo không khỏi siết chặt chiếc thìa lại trong vô thức. Bệnh của em cô, một chứng bệnh không bao giờ có thể chữa khỏi, "Nhiễm Thể Thực" là chứng bệnh cô bé phải. Không thể tự do đi lại, chỉ cần một bước đi, hệ hô hấp quặn lại trong đau đớn. Hiện đại? Thì sao chứ? Hiện đại nhưng chẳng có máy móc bác sĩ hay y sĩ nào có thể chữa khỏi, ai cũng chỉ nhìn Konaha với ánh mắt thương tiếc mà lắc đầu bó tay.
<không sao đâu? Chỉ cần em ăn uồng thật đầy đủ, không khó chịu khi uống thuốc là em có thể ngắm cùng với chị>(Shiru)
Shiru đưa tay xoa lên mái tóc hồng nhạt của Konaha, khuôn mặt cố nén lại những dòng nước mắt vì lừa dối em gái mình, căn bệnh này sao có thể chữa khỏi bởi bác sĩ thời gian hay những câu an ủi? Hay những sự hi sinh về tiền của?
<thật sao!? Vậy em sẽ cố gắng!>(Konaha)
<em thật ngoan>(Shiru)
Konaha nở nụ cười tươi với Shiru và rồi đôi mắt nhắm dần.....cô bé đã ngủ trong khi vài giây trước vẫn đang vui vẻ. Shiru đắp chăn cho em gái mình, nhẹ nhàng bưg khay ra mà cố gắng đi theo con đường tatami nhỏ được tạo ra bởi hàng đống những cuốn sách. Cô bé từ khi sinh ra đã không có diễm phúc được ra ngoài, hàng ngày chỉ có đọc sách mà tưởng tượng ra những điều tốt đẹp phía bên kia cánh cửa sổ, ngắm nhìn những chú bướm đậu rồi cũng tàn qua khung cửa sổ tưởng chừng như khung cũi tù đày đó. Vì sao những con bướm lại có thể bạy lượn tự do nhưng rồi cũng chết vì hết vòng đời? Vì sao bông hoa ngoài cửa sổ lại héo tàn? Vì sao cảnh trời mây lại u lặng tới vậy? Đó là những câu hỏi mà kẻ nào nhìn cách cô bẻ nhìn ra từ bên trong đoán được? Cô bé như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng làm vật tiêu khiển tỏng thiên hạ? Nghĩ thôi cũng tủi thân vô cùng!? Cứ ngỡ sinh ra là được cha mẹ ban tặng mình sinh mạng quý giá? Nhưng điều này liệu có thể là quý giá? Hàng ngày nghe tiếng trẻ con bên ngoài khu nhà cười nói phiếm chuyện, rủ rê nhau đi trên từng bức cỏ, khiến lòng kẻ bệnh tật đau hơn cả lúc bênh phát tác.
Shiru những lúc đó cũng chỉ biết khóc cho số phận của em gái mình, tiếc thay cho cuộc đời một cô bé!? Vừa tựa như chim bé nhốt lồng, vừa tựa như vòng đời lắt lẻo của những con bướm, bay rồi lại tàn.
Mọi việc cứ ngỡ êm xuống cho những tháng ngày? Khổ đau có, buồn tủi có, hạnh phúc có! Shiru đâu ngờ rằng, ngày định mệnh chấm dứt vận mệnh của chú chim bé nhỏ đã bất thình lình tới mà cướp đi.
Shiru họ tên đầy đủ rằng Nakiwara Shiru, gia tộc Nakiwara từng đời là những triệu hồi sư, diệt quỷ sư xuất chúng, nuôi dạy biết bao những kẻ anh hào trong công cuộc diệt trừ DaiYami. Trong một lần trở về sau cuộc lùng quét, Shiru trên tay mình là món quà nhỏ muốn tặng em gái để cô bé biết rằng vẫn còn người dõi theo từng bước đời của mình.
<Konaha, em dậy chưa? Chị có quà cho em>(Shiru)
Tiếng cửa mở ra, kì lạ trong phòng lại không có bóng dáng nào! Shiru chạy tới chiếc nệm Konaha hay nằm
<còn ấm! Con bé có thể đi đâu?>(Shiru)
Ngay lúc đó! Người hâu giúp việc nhận thấy Shiru về, vội vàng thưa điều với Shiru
<cái gì! Con bé bị lựa chọn trở thành vật tế cho "Thần" sao?!?>(Shiru)

Khuôn mặt Shiru bệch trắng, thả rơi con nhồi bông xuống sàn mà phi một mạch tới ngọn núi mà Huyền Long Điện đóng chân bây giờ. Cô biết thứ đó là gì!? Mỗi một trăm năm, một trinh nữ nhà Nakiwara phải tự dâng mình trở thành thức ăn cho thứ quái vật tự xưng là thần ở sâu thẳm ngọn núi đó!
Shiru với tốc lực của mình phi thẳng tới ngọn núi, trong thâm tâm chỉ có hai điều một là mong muốn đôi chân hãy tăng tốc lực hơn nữa, hai là mong muốn cứu em gái của cô. Cơ bắp của cô đã bung máu vì hoạt động quá mạnh nhưng cô quan tâm? Cô cứ tiếp tục băng qua nửa thành phố mà chạy tới phía ngọn núi đó.
<dừng lại! Mấy người định làm gì!>(Shiru)
Hanako đứng bên cạnh cha Shiru quay lại, sắc mặt không đổi
<mấy người nghe tôi nói không!? Thả con bé ra!>(Shiru)
Rút thanh bảo kiểm bên hông ra, Shiru tiếng tới.
<chị! Chị không phải cố vì em>(Konaha)
Shiru một thân khựng lại như con rối đứt dây mà ngớ người
Kohana với những giọt nước mắt hạnh phúc nói
<em biết chị đã giấu em! Bệnh của em là một nghiệp chướng không thể xoá bỏ! Em không hận chị! Em lại càng cảm ơn chị vì những thứ chị đã hi sinh vì em!? Em biết chứ? Nhiều đêm chị đã suy xụp vì lo bệnh cho em, nhiều đêm chị đã khóc tím mắt vì lo lắng cho em, cả kiếp này em mãi sẽ không quên chị đâu!>(Konaha)
Konaha bước dần tới mép của miệng núi, không quên quai lại, nở một nụ cười thực tươi cuối cùng như để tiễn biệt tất cả.
<lời hứa ngắm pháo hoa với nhau......em không thể thực hiện được rồi.....nếu....có kiếp sau.....chúng mình sẽ....xem với nhau nhé?>(Konaha)
Konaha với cơn đau ở cơ thể bắt đầu mạnh hơn nhắm mắt lại.
<không! Em không được chết! Em chết thì chị biết nói gì mới mẹ đây!? Chị biết đọc truyện cho ai nghe đây!? Chị.....chị biết dẫn ai đi xem pháo hoa đây!?>(Shiru)
Shiru gào lên trong đau đớn, cơ thể muốn chống lại sự tê liệt mà đứng dậy.
Cha của Shiru và Hanako không khỏi quay mặt, ôm miệng mà đau khổ nhưng còn gì? Nếu không kẻ nào nhảy vào miệng núi? Trái Đất sẽ xụp đổ! Sự hi sinh của một người cho hàng tỷ người trên thế giới là một yếu tố không thể nào không xảy ra.
Nhưng chẳng còn kịp nữa? Kanaha mỉm cười lần cuối mà nhảy xuống vực khiến Shiru như bị cắt đứt đi bán não của mình.
Đau đớn với áp lực dồn xuống thân thể, Shiru ngã xuống với ngụm máu trào ra từ miệng.

<Konaha!>(Shiru)
Shiru thức dậy với mồ hôi đầy mình, ướt đẫm cả một mảng áo của mình. Nhìn lên con thú bông trên đầu giường, cô càng không khỏi tức giận và phẫn nộ vì những điều Huyền Long Điện trong quá khứ.
Trả thù! Mục đích mãi không phai tàn!
Đang đắm đuối vào bi kịch quá khứ, trận động đất rung lên, Shiru ngồi im lặng......vì cô đã biết đích thị đây là gì!
<Hôm nay! Vạn Vật Hoang Vương ta sẽ cho các ngươi tuyệt diệt!>(Shiru)



<ra đó là lí do có trận động đất sao?>(Haruto)
<ý ngài sao? Nó có thể là con cự quái đe doạ tất cả sinh linh đấy?>(Hanako)
Haruto nhàn nhạt cười, lắc đầu
<ta đây trời không sợ! Địa khinh bỉ! Còn lo thứ gì?>(Haruto)
<ngài......>(Hanako)
<nếu nó là quái vật? Thì ta đây là gì?>(Haruto)
Một câu hỏi phi nghĩa được ném ra, cơ thể Haruto toả ra năng lượng tà ác kinh người.
Hạch quái thú! Cậu có hứng thú với nó!





_____________
Còn nữa




Con gái Haruto
Mio


Bình luận

Truyện đang đọc