SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Ý thức của Kỷ Ninh chìm trong bóng tối, bên tai cậu văng vẳng những tiếng gọi chồng chéo và mờ mịt xa xôi. Những tiếng gọi đó không xuất phát từ cùng một người hay cùng một ngôn ngữ, có nam có nữ, có già nua lẫn non nớt, xen lẫn tiếng gầm to và kêu khóc của thú vật, thậm chí còn rất nhiều âm thanh Kỷ Ninh nghe không hiểu.

Tất cả bọn họ đều đang gọi tên cậu, như khóc lóc thảm thiết, như gào thét tràn đầy oán hận đau khổ, lại như đang khóc ra máu. Tự tận đáy lòng Kỷ Ninh cảm thấy kháng cự cùng với ý lạnh thấu xương, nhưng cho dù có kháng cự thế nào đi chăng nữa thì linh hồn cậu vẫn không tự chủ được mà bị tiếng kêu mãnh liệt này hấp dẫn.

Cậu bước về phía trước một bước, nhưng đột nhiên cảm thấy thân thể rơi xuống, như là đạp một bước vào không khí ngã xuống vực sâu. Cậu cứ rơi mãi rơi mãi, bóng tối trước mắt thoáng loé lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ.

Những hình ảnh đó cũng là bóng tối vô tận, chỉ có mấy chục ngọn nến đang cháy ánh lửa xanh biếc, làm bốn phía được bao phủ một màu xanh nhạt, mơ hồ soi sáng một tế đàn khổng lồ bằng xương trắng.

Phía dưới tế đàn được xây bằng hài cốt cũng là một biển núi xương trắng, có cả người lẫn thú. Những mảnh xương này khẽ run phát ra những âm thanh ong ong mơ hồ. Nghe một lúc lâu Kỷ Ninh mới phát hiện những âm thanh này lại chính là những âm thanh gào gọi tên cậu vừa rồi.

Cậu cứ tiếp tục rơi xuống, thân ảnh chợt loé, hoán đổi đến trung tâm tế đàn. Giữa ánh nến xanh biếc, có một người đàn ông tóc bạc đang ngồi ở đó.

Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, tóc màu bạch kim tán loạn như thác, dung mạo tuấn tú lạnh lùng, đôi mắt âm u sâu xa trầm lặng như vực sâu, cả người mang khí chất ác liệt xơ xác tiêu điều. Hắn ngồi ngay ngắn trên tầng tầng lớp lớp xương trắng, dù chỉ là nhìn thêm một cái thôi cũng khiến người khác toát mồ hôi lạnh.

Ban đầu khi Kỷ Ninh nhìn thấy hắn cũng cảm thấy kinh hãi một trận, nhưng khi nhìn kỹ lần nữa, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng trước khi hoàn toàn nhớ lại, người đàn ông tóc bạc giống như nhận ra gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét lướt về phía Kỷ Ninh. Nhưng một giây sau cảnh tượng này cũng tản đi như sương mù, bóng dáng người đàn ông biến mất, Kỷ Ninh vẫn tiếp tục rơi xuống.

Không biết cậu rơi bao lâu thì cuối cùng cũng dừng lại, rơi vào một đống xương trắng, nhưng cơ thể cậu lại nhẹ như mây, trôi lơ lửng không đụng tới dù là mảnh xương nhỏ nhất.

Vẫn là tế đàn đó, điều khác biệt là lúc trước Kỷ Ninh giống như nhìn vào một bức tranh chuyển động, nhưng lần này cậu thực sự tiến vào phạm vi của tế đàn.

Có một sức mạnh vô hình đẩy cậu đến trước tế đàn. Lần này người đàn ông tóc bạc đó không còn ở đây, thay vào đó là một thân hình đỏ rực đang lẳng lặng nằm giữa bàn thờ, dường như đã chìm vào giấc ngủ say.

Kỷ Ninh vô thức bị bóng dáng kia hấp dẫn, cậu chậm rãi đi tới, sau đó cúi đầu nhìn xuống. Nhờ ánh nến xung quanh cậu có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng này.

Nằm trên tế đàn là một thiếu niên mặc đồ cưới màu đỏ tươi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng khuôn mặt lại chẳng chút huyết sắc nào, không có dấu hiệu của sự sống.

Bất ngờ thay, khuôn mặt của cậu ta giống hệt với Kỷ Ninh.

☼☼☼

Trong bữa tiệc ăn mừng bộ phim đóng máy, tửu lượng của Kỷ Ninh không đỡ nổi một hớp rượu nhỏ, ly rượu từ từ trượt ra khỏi tay, xong liền lảo đảo muốn ngã xuống đất.

Thấy cậu đứng không vững, Cố Sâm vội vàng đưa tay sang muốn đỡ cậu, nhưng Herinos đã nhanh hơn hắn một bước ôm lấy Kỷ Ninh vào lòng, ánh mắt tràn đầy quan tâm lo lắng nhìn người trong ngực mình.

Thấy Kỷ Ninh đột nhiên ngã xuống nhất thời doạ đạo diễn sợ hãi, cho là vết thương lúc trước chưa lành nên liền vội vàng hỏi: “Tiểu Ninh bị sao vậy?”

“Em ấy không sao.”

Herinos khẽ vu.ốt ve khuôn mặt ửng hồng của Kỷ Ninh, nhìn một lúc hắn khẽ cười, nói: “Em ấy chỉ say rượu thôi.”

“Thật à?”

Đạo diễn thấy hơi khó tin, dù sao vừa rồi Kỷ Ninh cũng đâu phải uống rượu, cùng lắm chỉ là mới dùng miệng nhấp chút rượu, chỉ mới thế mà đã say thì đây nhất định là hôn mê do dị ứng rượu cồn.

Chẳng qua bạn của Kỷ Ninh đã nói như vậy thì đạo diễn cũng không có lý do gì để không tin cả, bèn cười nói: “Vậy cậu chịu khó đỡ cậu ấy qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi. Có cần tôi gọi người giúp không?”

Herinos mỉm cười, đang định từ chối đề nghị của ông thì lại nghe thấy Cố Sâm cười nói: “Để tôi giúp, có được không?”

“…” Herinos im lặng liếc hắn, bỗng dưng hơi nhướng nhướng mày, giống như nghĩ tới cái gì đó, ngầm đồng ý với đề nghị của Cố Sâm. Hai người bọn họ mỗi người đỡ một cánh tay của Kỷ Ninh dìu cậu tới khu nghỉ ngơi.

Khu vực nghỉ ngơi nối liền khu vực ăn uống, ngăn cách bởi những chậu cây trang nhã, ở đó bày rất nhiều ghế sô pha cùng bàn uống trà nhỏ. Mặc dù khu vực ăn uống kia vô cùng ồn ào náo nhiệt, nhưng sàn nhà khu nghỉ ngơi có lắp đặt thiết bị hút âm nên có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Buông em ấy ra đi.”

Herinos đỡ Kỷ Ninh đến ghế sô pha, để cậu dựa lưng nửa ngồi nửa nằm, còn cẩn thận điều chỉnh tư thế thay cậu để cậu có thể ngủ thoải mái hơn.

Sắp xếp ổn thoả cho Kỷ Ninh xong Herinos cũng ngồi xuống bên cạnh, đôi chân dài bắt chéo, tư thế ngồi thả lỏng mà không hề mất đi vẻ tao nhã, hiển nhiên là không có ý định quay lại bên đoàn làm phim nữa.

Cố Sâm đứng tại chỗ nhìn bọn họ, hình như cũng không có ý muốn rời đi. Herinos liếc hắn một cái, nhếch nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Có ta ở đây chăm sóc Tiểu Ninh là đủ rồi. Cậu có thể đi.”

“Tiền bối có vẻ rất thân thiết với ngài Herinos.”

Cố Sâm giống như không quan tâm đến sự lãnh đạm của Herinos, sắc mặt của hắn vẫn rất nhã nhặn lịch sự, mỉm cười nói: “Hai người hẳn là bạn bè nhiều năm nhỉ?”

“Cậu muốn nói gì?” Herinos cười như không cười hỏi.

“Tôi chỉ là hâm mộ thôi.” Cố Sâm nói tiếp: “Bởi vì tôi cũng muốn trở thành bạn bè thân thiết với tiền bối Kỷ Ninh.”

Đôi mắt của Herinos bắt đầu lạnh xuống.

Nụ cười trên mặt hắn cũng biến mất không thấy đâu, thay vào đó là vẻ hờ hững lạnh lùng cùng với sự dò xét mang đầy tính thượng đẳng. Hắn im lặng đánh giá Cố Sâm, một lúc sau hắn khẽ cười, đáp: “Cậu cũng rất thẳng thắn.”

“Cho nên tôi hy vọng chúng ta có thể chung sống hoà thuận với nhau, bởi vì ngài là bạn bè của tiền bối.” Cố Sâm nói: “Không biết ý ngài thế nào?”

“Muốn làm bạn với chúng ta? Có thể.”

Herinos mỉm cười, tựa hồ rất dễ nói chuyện, nhưng bỗng nhiên hắn thay đổi chủ đề: “Chỉ cần cậu đừng cản đường tôi.”

Dứt lời, hắn đột nhiên cúi người xuống về phía Kỷ Ninh, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó quay đầu cười nói với Cố Sâm:

“Bởi vì từ trước đến nay ta không muốn chỉ làm bạn với em ấy.”

“Cậu hiểu chưa?”

Đồng tử Cố Sâm co rụt lại.

☼☼☼

Kỷ Ninh nhìn thấy thiếu niên có khuôn mặt giống hệt mình đang nằm trên tế đàn, rồi thêm cả hỉ phục đang mặc trên người nữa. Đầu tiên là có hơi kinh ngạc, nhưng sau đó cậu chợt nhớ ra người đàn ông tóc bạc kia rốt cuộc là ai.

Người đàn ông kia là Ứng Thiên Thu, nam chính trong truyện Huyền huyễn. Sở dĩ lúc đầu Kỷ Ninh không nhận ra hắn là bởi vì khi cậu gặp Ứng Thiên Thu thì hắn vẫn còn là một thiếu niên. Tính cách hướng nội lại rất dễ xấu hổ, tóc cũng là tóc đen bình thường, so với bây giờ thì đã xảy ra biến hoá long trời lở đất, như hai người khác nhau.

Nếu không phải nhìn thấy cơ thể mặc hỉ phục màu đỏ này, chỉ sợ mất thêm nửa ngày nữa Kỷ Ninh vẫn không thể nhớ ra được. Nhưng bộ đồ hỉ phục cũng là gợi ý rất rõ ràng, dù sao cậu chỉ có cơ hội tiếp xúc loại quần áo này trong thế giới Huyền huyễn— Bởi vì thân phận của cậu ở thế giới này là người có hôn ước với Ứng Thiên Thu.

Nhưng tại sao cái cơ thể này lại ở đây, theo lý thì nó không nên tồn tại nha…

Kỷ Ninh cảm thấy nghi hoặc, bởi vì kết cục của cậu trong thế giới này vẫn thê thảm như trước, cuối cùng đến cả xương cốt cũng bị nghiền thành tro bụi, Ứng Thiên Thu tìm được cơ thể này ở đâu chứ?

[Đây không phải là cơ thể thật sự, nó được đắp nặn từ vật liệu đặc biệt của thế giới này.]

Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong đầu Kỷ Ninh, là hệ thống ‘Tương Lai’.

Rất hiếm khi nó chủ động liên lạc với cậu, mà thường tất cả đều là vì có chuyện vô cùng quan trọng, vì vậy Kỷ Ninh lập tức hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”

[Linh hồn của cậu đang ở trạng thái siêu nhiên, bởi vì Ứng Thiên Thu đã thực hiện một nghi lễ huyết tế để chiêu hồn cho cậu, một phần linh hồn của cậu bị thu hút do nghi lễ, cho nên cậu mới xuất hiện ở đây.]

“Ngươi nói chiêu hồn?” Kỷ Ninh giật mình: “Nói vậy thì đây chính là thế giới của Ứng Thiên Thu?”

[Không sai, thế giới của Ứng Thiên Thu cũng đang hợp nhất với thế giới của Cố Sâm, vũ trụ của hai thế giới dung hòa và trở nên liên kết với nhau.] Tương Lai nói: [Cũng vì thế nghi lễ chiêu hồn của Ứng Thiên Thu mới có tác dụng, chẳng qua nó không ổn định lắm.]

“Vậy nó có ảnh hưởng gì đến ta không?” Kỷ Ninh chỉ quan tâm đến điểm chính.

[Trường hợp xấu nhất, linh hồn của cậu sẽ bị phân chia, cậu sẽ đồng thời tồn tại ở hai thế giới, và bởi vì linh hồn bị chia ra mà cậu có thể sẽ đánh mất lý trí.]

Tương Lai nói tiếp: [Trong tình huống đặc biệt, tôi có thể xin với cấp trên sửa chữa lại linh hồn cho cậu, với lại xác suất linh hồn bị phân chia rất thấp. Có khả năng cao cậu sẽ gặp phải tình huống ý thức luân phiên xuất hiện ở hai thế giới.]

[Hiện tại cậu chưa có cách nào để trở về. Mặt khác, linh hồn không có cơ thể bảo hộ trong một thời gian dài sẽ nhanh chóng trở nên suy yếu, thậm chí có thể tiêu tán. Hy vọng cậu có thể tìm được một cơ thể trong thời gian sớm nhất.]

“Ta hiểu rồi.”

Kỷ Ninh gật đầu, ngược lại không hoảng hốt nhiều lắm. Chỉ là cơ thể thôi mà, không phải ngay trước mặt đã có sẵn rồi sao. Chỉ cần cậu sử dụng luôn cơ thể Ứng Thiên Thu đã chuẩn bị tốt này là được—— Về phần đối mặt với Ứng Thiên Thu thế nào thì sau này rồi tính, cậu tin tin rằng mình vẫn có thể xử lý được.

Bọn họ còn chưa nói được mấy câu, Kỷ Ninh đã phát hiện ngón tay của mình trở nên trong suốt hơn một chút. Có thể làm cho Tương Lai chủ động tìm tới cậu quả nhiên đều là chuyện nguy cấp, tốc độ linh hồn suy yếu quả thật làm người ta nhìn vào mà sầu không thôi.

Phương pháp để linh hồn nhập vào lại cơ thể Kỷ Ninh biết rõ. Thực ra rất đơn giản, cứ tưởng tượng mình chui vào trong chăn là được rồi. Nhưng đến khi cậu thử đưa tay mình chạm vào trong cơ thể này, thì phát hiện không vào được. Cơ thể này đang bài xích linh hồn của cậu.

[Cơ thể này thật ra vẫn chưa hoàn thiện, cậu không thể sử dụng nó.] Tương Lai nói: [Cậu cần phải tìm một cơ thể mới ngay lập tức.]

“Lần sau mấy chuyện này ngươi phải nói sớm đi chứ!”

Kỷ Ninh nghe xong liền quay đầu chạy xuống khỏi tế đàn, hy vọng có thể tìm thấy một thân thể thích hợp trong bóng tối khổng lồ này. Nhưng phần lớn thi thể trên mặt đất đã hóa thành bộ xương trắng, càng đi ra ngoài thi thể càng tươi mới, nhưng cũng đã tàn tạ thối rữa kinh khủng, Kỷ Ninh căn bản không thể chui vào được.

Càng tệ hơn chính là cái hang động này rộng lớn vô cùng, tuy rằng lối đi không phức tạp nhưng Kỷ Ninh đi mãi vẫn chưa ra được bên ngoài, mà linh hồn của cậu càng lúc càng trở nên trong suốt.

Cậu chạy hồi lâu đã có chút lảo đảo, gần như không chống đỡ nổi nữa. Nhưng đúng lúc này cậu chợt phát hiện có một cơ thể hoàn chỉnh, đó là một con yêu thú con lông tơ trắng như tuyết, bề ngoài đáng yêu vô cùng, trông có vẻ giống như một chú chó con.

Tình huống hiện tại đã không cho phép Kỷ Ninh lựa chọn, nên cậu nhanh chóng đưa tay chạm vào cơ thể con thú con màu trắng, toàn bộ linh hồn liền thuận lợi dung nhập vào.

Một lát sau, cậu chậm rãi mở mắt ra, chóp mũi ngửi thấy mùi xác chết thối rữa nhàn nhạt, là mùi hôi do thi thể xung quanh phát ra. Nhưng có lẽ đã trải qua xử lý đặc thù nào đó nên mùi này không nồng đậm cho lắm, nếu không chắc chắn cậu sẽ bị hun cho ngất xỉu mất.

Cậu cúi đầu nhìn nhìn tay mình, đập vào mắt quả nhiên là hai cái móng vuốt nho nhỏ màu trắng dính một ít máu. Cậu nâng lên nhìn, thấy còn có miếng đệm thịt màu hồng nhạt.

Tốt hơn hết là nên rời khỏi hang động này thôi….

Kỷ Ninh dùng cơ thể thú con lảo đảo lắc lư đứng lên, cố gắng hết sức để giữ thăng bằng, nhưng còn chưa đi được mấy bước, cậu liền ‘Bẹp’ một cái ngã xuống, lăn một lèo ra ngoài xa thật xa.

Kỷ Ninh lộn cù mèo đến mức muốn ói ra, đến khi cậu hoàn toàn dừng lại thì phát hiện trong tầm mắt mình xuất hiện một đôi chân.

Một đôi chân đi ủng màu đen.

Bình luận

Truyện đang đọc