SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Có lẽ bởi vì vẻ mặt Kỷ Ninh trở nên có chút kỳ quái nên đã làm Chu Lẫm ý thức được, hắn nhanh chóng nở nụ cười, bảo: “Nói đúng hơn là, tôi yêu cầu bài hát này thay Giang Triệt.”

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: “Tôi với cậu ấy coi như là có quan hệ nhất định, cho nên tôi biết em, biết từ rất lâu về trước rồi. Nhưng tôi nghĩ em chắc hẳn không nhận ra tôi.”

“Ò…”

Lúc này Kỷ Ninh mới phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Hóa ra ngài Chu Lẫm là người quen của Giang Triệt? Chẳng trách hắn lại biết bài hát này. Cơ mà nói thật trước giờ cậu chưa bao giờ nghe Giang Triệt nhắc đến ngài Chu, cũng chẳng biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người là loại quan hệ nào.

Đồng thời cậu có hơi xấu hổ, thầm nghĩ có lẽ hai ngày nay mình được tỏ tình nhiều quá nên tâm trạng trở nên có chút kỳ lạ, còn nghĩ Chu Lẫm xem trọng cậu, muốn bao nuôi cậu. Nhưng với trình độ của người ta thì dạng mỹ nhân gì mà chưa từng thấy qua, làm sao có thể để mắt đến cậu.

“Ca khúc《 Tình Yêu 》này là ca khúc Giang Triệt thích nhất.” Chu Lẫm tiếp tục mở lời.

“Đúng vậy.”

Kỷ Ninh gật đầu, trong bụng càng hiếu kỳ về quan hệ giữa Giang Triệt và Chu Lẫm, có thể biết được được đây là ca khúc Giang Triệt thích nhất, điều đó đồng nghĩa bọn họ không chỉ đơn giản là quen biết xã giao, hơn nữa mối quan hệ cũng không còn xa lạ gì nhau, nhưng cậu thân là bạn thân nhất của Giang Triệt mà cậu chưa từng biết đến sự tồn tại của Chu Lẫm, điều này thật không bình thường.

Cậu nở nụ cười với Chu Lẫm, nói: “Thì ra ngài Chu là bạn của Giang Triệt, hôm nay rất vui khi được quen biết ngài.”

“Ừ.” Chu Lẫm đáp: “Cậu có biết tại sao tôi phải thay cậu ấy chọn bài hát này không?”

Kỷ Ninh sửng sốt, không có lập tức trả lời, chỉ là nghĩ, có lẽ là để tưởng nhớ Giang Triệt đi.

“Là bởi vì cậu ấy thích cậu.”

Chu Lẫm nhìn thẳng vào mắt Kỷ Ninh, giọng nói trầm ấm: “Cậu có biết không, Kỷ Ninh? Giang Triệt thích cậu.”

“…”

Kỷ Ninh lập tức sững sờ.

Giang Triệt thích cậu?

Làm sao có thể?

Giống như bị vật nặng gõ mạnh vào đầu, Kỷ Ninh đờ ra mấy giây, phản ứng đầu tiên chính là Chu Lẫm đang nói dối, bởi vì chuyện này thực sự quá hoang đường, giống như nói thật ra cậu và Giang Triệt là anh em ruột vậy.

Nhưng điều này vô lý, tại sao ngài Chu phải lừa cậu, có ích lợi gì? Hơn nữa nhìn biểu cảm của hắn, chắc không phải đang lừa gạt hay trêu chọc cậu, mà là thực lòng tin như vậy.

Hay nhầm người rồi? Đây là ý nghĩ tiếp theo của Kỷ Ninh. Biết đâu Giang Triệt có người trong lòng thật, là ngài Chu ngộ nhận nhầm cậu thành người ta.

Nhưng này cũng có chút kỳ quái, cậu với Giang Triệt như hình với bóng không rời nửa bước nhiều năm như thế, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói hắn thích ai, sao ngài Chu lại biết?

Chu Lẫm im lặng nhìn sắc mặt biến hóa thay đổi liên tục của cậu, chợt mở miệng hỏi: “Cậu không có ấn tượng với chuyện này?”

“Không có…” Kỷ Ninh lắc đầu, vẻ mặt xám xịt.

“Xin lỗi, có lẽ là tôi đã nói điều không nên nói.”

Chu Lẫm đi đến bồn rửa tay, rửa tay đơn giản qua loa, cụp mắt nói: “Có lẽ tôi nhớ nhầm, thật xin lỗi, làm phiền cậu rồi. Chúng ta trở về thôi.”

Kỷ Ninh gật đầu một cách máy móc, đi theo sau Chu Lẫm trở lại bàn ăn, sau đó cậu ít mở miệng nói chuyện hẳn, vẻ mặt có chút ủ rũ, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.

Chu Lẫm cầm ly rượu, nói chuyện với hai giảng viên vui vẻ thoải mái, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi Kỷ Ninh nên đã hoàn toàn chú ý tới cảm xúc thay đổi của cậu, hắn nhấp một hớp rượu, bỗng nhiên nhỏ giọng thở dài.

Hắn biết mình đại diện cho tâm trạng mâu thuẫn của Giang Triệt.

Một mặt, Giang Triệt muốn Kỷ Ninh biết tình yêu hắn dành cho cậu, nhưng mặt khác, bởi vì đủ loại yếu tố mà hắn vẫn luôn kìm nén, phản ánh lại trong suy nghĩ. Thứ tình cảm giằng xé này đã khiến hắn cùng “anh” hắn xuất hiện, cũng chính là “Chu Lẫm” và “Chu Tồn”.

Hắn đại biểu cho sự ngấm ngầm chịu đựng, mà “Anh hai” đại biểu cho nguyện vọng tốt đẹp của Giang Triệt. Ở trong tưởng tượng, Kỷ Ninh đáp lại tình cảm của hắn, hai người lao vào tình yêu ngọt ngào, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng, trên thực tế Giang Triệt chân chính vẫn còn đang trong trong tình trạng đơn phương.

Cho nên “anh hai” hắn không phải là một phần của Giang Triệt, chỉ vọn vẹn là hình ảnh ảo tưởng, phân thân chân chính tồn tại chỉ có hắn, chỉ có “Chu Lẫm”.

Vì vậy ở trên thế giới của hắn, bản thân hắn cũng giống như Giang Triệt vậy, tình cảm trong lòng chẳng thể nào nói ra và cũng chẳng dám nói, để bản thân tự rơi vào mâu thuẫn và đau khổ, mãi cho đến khi gặp lại Kỷ Ninh, hắn cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mới trút hết tình cảm này ra.

Hắn là sự nhẫn nhịn trong lòng Giang Triệt, nhưng có tới bây giờ, hắn đã không muốn lại phải che giấu đi tình cảm này.

So với những phân thân từ chối Giang Triệt, bản thân hắn lại nguyện ý chấp nhận thân phận Giang Triệt ấy. Nếu như có thể chân chính hợp nhất trở thành “Giang Triệt”, như vậy sau này, vô luận là ngọt ngào hay đau khổ, đều thuộc về một mình hắn.

Đó là lý do mà ít nhất hắn phải khiến Kỷ Ninh bắt đầu dần dần nhận ra tình yêu “Giang Triệt” dành cho cậu——

Sau khi bữa tối kết thúc, mọi người tạm biệt nhau, hai giảng viên lái xe về nhà, kết bạn với nhau đi về phía hầm đậu xe. Ba học sinh thì định cùng nhau trở về trường, Chu Lẫm đứng phía sau chăm chú nhìn bóng lưng bọn họ, bỗng nhiên lên tiếng kêu: “Kỷ Ninh.”

“Ngài Chu?”

Kỷ Ninh nghe tiếng quay đầu, thấy Chu Lẫm vẫy vẫy tay với cậu, liền để cho Foggy và bạn gái kia đi về trước, bởi vì cậu tự hỏi liệu Chu Lẫm có phải còn muốn nói về chuyện của Giang Triệt hay không.

Cậu quay lại nơi trước mặt Chu Lẫm, hỏi: “Ngài còn muốn nói gì sao?”

“Cậu để quên đồ ở chỗ tôi.”

Chu Lẫm lấy túi quà tặng được gói kỹ càng từ trong cặp ra, đặt vào trong tay Kỷ Ninh: “Là CD 《 Tình Yêu 》.”

“Ý ngài muốn tôi giúp ngài giao nó cho cô Lý sao?” Kỷ Ninh hỏi, cậu còn nhớ vừa rồi trên bàn ăn Chu Lẫm từng nói muốn tặng cô một đĩa CD.

“Phần của cô tôi sẽ trở về đưa sau.” Chu Lẫm lắc đầu cười: “Phần này là cho cậu, lúc rảnh rỗi cậu có thể bật lên nghe một chút.”

Kỷ Ninh ngẩn ra, vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ về chuyện vừa rồi đột nhiên thay đổi thái độ, nhận lấy CD, đồng thời nói: “Cảm ơn ngài Chu.”

“Còn có…”

Chu Lẫm nhỏ giọng nói, đột nhiên cúi người xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên gương mặt Kỷ Ninh, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cậu, nói: “Được rồi, giao hết cho cậu, về đi.”

Kỷ Ninh chợt mở to hai mắt, lộ vẻ mặt bối rối không biết làm sao. Chu Lẫm sờ đầu cậu một cái, vừa bảo: “Đừng để tâm, chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi.”

“Hẹn gặp lại, Ninh Ninh.”

Nói lời tạm biệt Kỷ Ninh một lần nữa, Chu Lẫm đưa mắt nhìn bóng dáng cậu biến mất trong biển người, sau đó hắn cũng xoay người đi về hướng ngược lại, ánh sáng bên người hắn càng lúc càng mờ, dần dần thoát ra khỏi thế giới giả lập, đi đến trước mặt Tương Lai.

Tương Lai tiếp thu trí nhớ của hắn, động tác chợt ngừng, hỏi: “Ngươi không định thể hiện cho cậu ấy thấy tâm ý của ngươi?”

“Tôi đã nói rồi.”

Chu Lẫm khẽ nở nụ cười.

“Tôi nói với cậu ấy, Giang Triệt thích cậu.”

“Mà tôi cũng chính là ‘Giang Triệt’, chẳng phải sao?”

QAQ

Kỷ Ninh cầm CD quay về ký túc xá, mở túi đựng ra, mở máy tính lên, bỏ đĩa CD vào ổ đĩa CD, cắm tai nghe vào, lắng nghe ca khúc bên trong.

Giọng nữ nhẹ nhàng vui vẻ vang lên, khoảng thời gian sau đó cậu vẫn ngồi trước máy tính nghe bài hát này, thậm chí cho đến lúc nghe, bên tai cậu dường như vẫn còn đang vang vọng âm thanh của ca khúc.

Cậu lại nằm mơ thấy Giang Triệt. Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, Giang Triệt dựa vào chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ sát sàn, một giai điệu du dương phát ra từ chiếc loa đặt bên cạnh, Giang Triệt chậm rãi nhịp ngón tay, nhắm mắt lại yên tĩnh thưởng thức.

Trong mơ cậu mở cửa vào, động tác vô cùng nhẹ, nhưng Giang Triệt đã phát hiện ra cậu trước, lập tức mở mắt ra, bên môi treo nụ cười, ngoắc ngoắc tay với cậu nói: “Tới cùng anh nghe nhạc đi này.”

Hắn di chuyển qua một bên ghế tựa, Kỷ Ninh liền đi tới, ngồi lên mép ghế tựa, Giang Triệt dựa vào đầu vai cậu, Kỷ Ninh phàn nàn hắn nặng, Giang Triệt cười lên, lại không tránh ra, ngược lại hoàn toàn dùng sức gối lên bả vai cậu, sức nặng phần thân trên đè lên người cậu.

“Đây là ai hát vậy? Bài hát tên gì?”

Kỷ Ninh đẩy không được, chỉ có thể từ bỏ, thuận tiện hỏi.

“Là một ca sĩ vô danh, em chưa từng nghe qua đâu. Còn tên bài hát…”

Mặt Giang Triệt áp vào vai Kỷ Ninh, duy trì góc độ thấp hơn, ngước mắt lên nhìn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh cũng vừa vặn cúi đầu xuống nhìn về phía cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Giờ phút này, Kỷ Ninh cảm thấy được ánh sáng trong mắt Giang Triệt cực kỳ rực rỡ.

“Là ‘Tình yêu’.”

Cậu nghe thấy Giang Triệt nhẹ nhàng nói.

( •̀ ω •́)✧

Kỷ Ninh tỉnh dậy từ trong cơn mơ.

Lần này cậu không khóc, nhưng ngược lại còn sót chút sợ hãi, cậu sờ ngực mình, nhịp tim tăng nhanh vẫn chưa hoàn toàn bình ổn.

Bỗng dưng cậu nghe bên dưới giường vang lên tiếng động nhỏ, nên liền nhích ra mép giường nhìn xuống bên dưới, là Tần Như Vọng đang thu dọn balo, cậu đè thấp giọng khẽ hỏi: “Cậu phải về nhà sao?”

Nhà Tần Như Vọng ở ngay vùng này, điều kiện gia đình hắn rất tốt, cách trường học cũng không xa, cơ mà lúc đó vẫn lựa chọn ở ký túc xá, cùng ba người Kỷ Ninh trở thành bạn cùng phòng.

“Đúng vậy.” Tần Như Vọng đáp lời, ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Muốn cùng tôi xuống dưới ăn sáng không?”

Hôm nay là sáng thứ bảy, Kỷ Ninh không có đặt báo thức, vốn là muốn ngủ thêm một lát, nhưng bây giờ cậu lại tỉnh táo một cách lạ kỳ, có lẽ vì mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, đè nặng trong lòng, khiến cậu không còn buồn ngủ.

Ngày hôm đó cùng Tần Như Vọng xuống lầu đi tản bộ cảm giác rất tốt, Kỷ Ninh nhớ lại mình cùng Tần Như Vọng nhìn mặt trời mọc, cảm thấy trong lòng thả lỏng đi một chút, nên liền nhanh chóng gật đầu, nói: “Được, cậu chờ tôi một lát, tôi xuống dưới cùng cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc